Chương 969: Cường đại như thần
Ma La Lệ Viên dữ tợn điên cuồng, như là một đầu Ác Ma nếm được huyết dịch, mắt trừng trừng, bộ mặt vặn vẹo biến hình, sỉ nhục của Huyết Dạ Tộc bọn họ, sắp biến thành một thi thể dưới tay hắn, làm hắn hưng phấn không cách nào tự mình kiềm chế được.
Nhưng một bàn tay ảm đạm không có chút máu đột nhiên xuất hiện bắt lấy cổ tay của hắn, tinh chuẩn ngăn lại công kích của hắn. Hắn tập trung nhìn vào, con ngươi chợt phóng đại, bởi vì vốn Lăng Tu đang cúi đâu đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, không chỉ có như vậy, dáng dấp còn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tóc màu đen biến thành màu trắng, không gió mà tự bay; hai mắt đỏ tươi như máu, thế nhưng nó lại khác với màu con mắt của Huyết Dạ Tộc, không chỉ là con ngươi biến thành yêu dị hồng, mà toàn bộ mắt đều tán lộ ra một màu huyết quang, loá mắt khiếp người; da dẻ trắng như tờ giấy, hai cái nanh dài ra từ hai bên khóe miệng, phóng hàn quang thấm lòng người.
Ma La Lệ Viên xuất hiện một cổ hàn khí, lúc này Lăng đang nhìn hắn, cái khi tức tàn nhẫn nồng nặc này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, vì che giấu nội tâm sinh sợ hãi, hắn quát lớn: "Tiểu súc sinh, ngươi sử dụng cái tà thuật gì?"
Lăng Tu không nói một lời, chậm rãi đứng lên, ở trong quá trình này, năm ngón tay trái không ngừng gia tăng lực đạo, cường thế chèn ép cổ tay của Ma La Lệ Viên, cổ tay Ma La Lệ Viên vang lên ranh âm “rắc rắc”, phảng phất như sắp không chịu nổi mà gãy.
Đau nhức dâng lên, Ma La Lệ Viên chợt biến, rống to lên: "Buông tay, buông tay! ! !"
Vừa gào thét, nắm chặt tay trái, rồi tựa như điên vậy đánh về phía Lăng Tu, mỗi một quyền đều quán chú lực lượng vô cùng mạnh mẽ, mang theo uy thế phá vỡ không gian giã vào trên người Lăng Tu.
"Oành Oành Oành ~"
Mỗi đầu đều đủ để nổ nát một ngọn núi đánh vào trên người Lăng Tu phát ra từng tiếng nổ vang, nhưng Lăng Tu vẫn không nhúc nhích, ngay cả không gian chung quanh bị chấn động rung động từng hồi, hắn vẩn không bị soa cả, những quả đấm cuồng mãnh này đối với hắn mà nói giống như là những cục bông vậy.
Tình huống của bên này bị Ma La Húc, Ma La Kiếm nhìn thấy, thì rất là khiếp sợ Lăng Tu, trên đời này, có ai có thể để cho Huyết Dạ Tộc bọn họ đánh từng quyền một vào người mà không bị thương chút nào, coi như là tộc trưởng, cũng không thể nào làm được, đây quả thực là chuyện sợ hãi không gì sánh được.
"Ha ha ha..."
Tuy rằng cả người Trương Nhất là máu, lúc này cũng nhịn không được mà cười to lên.
"Ngươi cười cái gì?" Ma La Húc cúi đầu lạnh lùng quát hỏi.
Trương Nhất không nói một câu nói, chỉ là nhìn hắn khoái ý cười, giễu cợt cười, cười dữ tợn, tiếng cười khàn khàn, hai hàng răng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Ma La Húc không khỏi một trận khẩn trương cùng bất an, thế nhưng, bị đối tượng chính bản thân tùy ý chà đạp cười nhạo, hắn thực sự tức giận không dứt.
"Con mẹ nó tới cùng thì ngươi cười cái gì?" Nhãn thần trở lăng lệ, sau đó lại đạp một cước vào người Trương Nhất, nội tâm có bao nhiêu khẩn trương cùng bất an, thì lực lượng có bao lớn.
Miệng mũi Trương Nhất tràn đầy máu, thống khổ tê tâm liệt phế bao trùm toàn thân, hắn vẫn cắn răng, không để cho mình phát ra tiếng hét thảm thống khổ, thậm chí hắn không cảm thấy bao nhiêu đau đớn, bởi vì đau đến chết lặng rồi, bởi vì hắn biết, hảo huynh đệ của mình sẽ giải quyết hết thẩy, cái trạng thái này của Lăng Tu, không hề nghi ngờ là sự kết hợp giửa Huyết Dạ Tộc và Virut X, có sực mạnh như thần! ...
Ma La Lệ Viên cảm giác cổ tay mình sắp bị đối phương bẻ gãy, khủng hoảng cùng đau đớn vô tận kéo tới.
"Tiểu súc sinh, ngươi buông tay cho ta! ! !"
Tiếng hét khàn khàn, luống cuống, điên cuồng rống to lên, hắn trực tiếp lao lên, mang theo Lăng Tu đi tới độ cao trăm mét, sau đó lại như thiên thạch hung hăng đập xuống mặt đất, chuẩn bị cá chết lưới rách cùng Lăng Tu.
Tốc độ hạ xuống càng lúc càng nhanh, không khí gào thét rung động, như muôn vàn ác quỷ hét lên ở bên tai! ở khi tới gần mặt đất thì,
Lăng Tu buông lỏng cổ tay của hắn ra, thân hình "Sưu" một tiếng biến mất ở trước mắt của hắn.
Phát sinh va chạm với mặt đất, chỉ có hắn mà thôi.
"Ầm ~"
Nương theo một tiếng nổ rung trời, lớp băng dày bị đập ra một cái hố to, vô số khối băng phóng lên cao, trên mặt băng bằng phẳng sinh ra vô số khe nứt.
"Áh ah ~"
Ma La Lệ Viên hét lớn một tiếng lao ra, vẻ mặt dữ tợn hung ác đứng ở trên mặt băng thở dốc từng hơi, cổ tay phải đau nhức không gì sánh được, mặt ngoài còn có một đạo vết máu bầm đen, cổ tay liên run lên nhè nhẹ.
Hắn tìm kiếm thân ảnh của Lăng Tu, cuối cùng Ma La Húc cũng thấy được, đang đứng ở trước mặt Ma La Húc, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ma La Húc, giờ mới hiểu được, vừa rồi Lăng Tu căn bản cũng không bị hắn bức bách buông tay, mà là Lăng Tu chủ động buông ra.
Ma La Húc vốn đang tùy ý đạp đánh Trương Nhất, nhưng Lăng Tu đột nhiên đi tới trước mặt hắn, giống như là thuấn di vậy, để cho hắn không có chút thời gian phản ứng nào.
Nhìn khuôn mặt trắng bạch không có chút huyết sắc nào, đáy lòng hắn xuất hiện một cảm giác kinh hoảng, mồ hôi lạnh tuôn ra từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông trên người, hắn cảm giác mình giống như con mồi bị một con dã thú nhìn chằm chằm, ở vào bờ vưc nguy hiểm cực độ.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Cơ hồ là hỏi theo bản năng, lộ ra vẻ sợ hãi, khẩn trương và đầy bất an. Lăng Tu cúi đầu liếc nhìn Trương Nhất trên đất, khi nhìn thấy toàn thân hắn trên dưới không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo, một con mắt còn sưng lên híp thành một cái khe nhỏ thì, quang mang màu đỏ tươi trong tròng mắt lóe lên kịch liệt.
Rống một tiếng rung trời, hữu quyền như thiểm điện hung hăng đánh vào trên mặt Ma La Húc. Tốc độ ra quyền cực nhanh, lực lượng hung mãnh, sinh ra một âm thanh sấm sét! Ma La Húc không phản ứng kịp, tựa như người giấy vậy, cái đầu thoát khỏi thân thể, như quả cầu da bị đá bay quẳng ra ngoài, thân thể không đầu ngã xuống đất, nơi cổ, máu tươi "Xì xào" trào ra ngoài, nhiễm đỏ mặt băng xung quanh, mùi máu tươi xông vào mũi.
Vào giờ khắc này, Ma La Lệ Viên, Ma La Kiếm, cùng với Khương Hạo Tuấn và Trương Nhất đều bị kinh sợ ngây ngẩn cả người, đây là lực lượng thế nào, tại sao lại rung động như thế...
"Tiểu súc sinh kia có thể dùng một quyền giết chết Ma La Húc, điều này sao có thể!"
Ma La Lệ Viên trợn to mắt, lâm vào sợ hãi, phải biết rằng, Huyết Dạ Tộc bọn họ cường đại nhất chính là thân thể, không sợ đao thương, nước lửa bất xâm, cường hãn đến đủ để so cùng với bàn thạch, coi như là người cùng tộc tự giết lẫn nhau, cũng không có khả năng dung một quyền liền đánh bay đầu của người xuống, ở trong lịch sử không có phát sinh qua sự tình như vậy.