Chương 984: Thuyết phục trời
Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
Thất Tinh đại trận có uy lực thế nào đã được thể hiện ra hoàn toàn vào lúc này...
Trương Nhất, Khương Hạo Tuấn, Phong lão đầu, Dao Linh Ngọc cách đủ xa, nhưng vẫn là bị hung hăng hất bay ra ngoài, Thất Tinh đại trận có uy lực quá mức khổng lồ, tạo lên kình phong mang theo một cổ lực lượng cường hoành, khi bốn người bay đi, phảng phất như có thiên thiên vạn vạn con kiến phệ thân, thống khổ vạn phần, khi ngã trên mặt đất thì, thân hình run rẩy dữ dội, "Oa" một tiếng nôn ra máu tươi.
Ma La Kiếm, Ma La Tình nhi, còn có đông đảo Thần Tộc cùng Huyết Dạ Tộc, bị cỗ năng lượng kinh khủng như một cơn bão này, hất bay đi ra ngoài. Mãi khi qua nửa khắc sau, cơn ba động năng lượng trong phương không gian này dần dần tán đi, trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể, có Thần Tộc, cũng có Huyết Dạ Tộc, còn có Chiến Đấu Cơ Giáp bị phá nát, đá vụn đầy đất, mặt đất đầy vết nứt, toàn bộ quảng trường bị phá hủy hoàn toàn.
Mà chỗ bị Thái Cực Bát Quái Đồ đập xuống, đã là một cái hố đen như mực, mặt trong cái hố trơn tuột bằng phẳng, phảng phất như là bị một lưỡi dao cắt gọt qua vậy, sâu chẳng biết có bao nhiêu, có gió lạnh thổi ra tự bên trong, như là một cái cửa đi thông tới Địa Ngục vậy! người may mắn còn tồn tại nhìn thấy cái động lớn này, tất cả đều nhịn không được cũng hít một hơi.
"Lão Lăng! ! !" Trương Nhất liều lĩnh chạy vội qua, hướng cái động đen như mực lớn tiếng la hét, kết quả ngay cả tiếng hồi âm cũng không có, phảng phất như là một cái động không đáy, thanh âm cũng không đi được tới dưới đáy.
Khương Hạo Tuấn, Phong lão đầu, Dao Linh Ngọc cũng chạy vội tới, hố to đen như mực giống như một cái hắc động, phía dưới hơn mười thước hoàn toàn là một màu đen, nhìn không thấy đáy, tự phía dưới còn có từng đợt âm phong phát ra, tạo ra cảm giác băng lãnh, để cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này trên người Sở Ly Nguyệt tràn đầy vết thương nằm ở bên trên phế tích, hình đài bị Thất Tinh đại trận đánh vỡ nát, hai tay của nàng cùng hai chân đều bị ý niệm lực khóa kín, không cách nào nhúc nhích, càng không cách nào thi triển năng lực, tự trên hình dài thật cao rớt xuống mà không có bị chôn sống đã là thiên đại may mắn. Nàng đã thông qua dư quang của khóe mắt, thoáng nhìn được tình huống ở quảng trường, nước mắt tuôn ra, lòng của nàng đau đớn như bị xé rách vậy, nàng dùng sức muốn thoát khỏi cái còng tay, nhưng cổ tay cũng đã tuôn máu.
Trên bầu trời, Ma La Mặc Vũ đang đánh cùng Vũ Văn Tiêu Thiên phát giác được tình huống phía dưới thì, bởi vì lo lắng cho nhi tử mà phân thần.
Khi cao thủ quyết đấu, nếu thất thầng trong nháy mắt thì chính là lỗi trí mạng, Vũ Văn Tiêu Thiên lao tới như lưu quang, vỗ một chưởng đánh vào vai của nàng, nàng rơi xuống tựu như một quả thiên thạch, "Oành" một tiếng làm mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Đợi khi cát bụi tán đi, thì có thể thấy nàng chật vật không gì sánh được nằm nghiêng ở trong đó, khóe miệng tràn ra một vết máu tươi, trong mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, nhi tử chẳng biết sinh tử, chính bản thân bị nam nhân của mình hung hăng đả thương, giờ khắc này, nàng cảm thấy thế giới này là một mảnh màu xám tro.
Vũ Văn Tiêu Thiên như một vị thần đứng ở trên không trung, không có một tia kích động, không có một tia vui sướng, càng không có một tia hưng phấn, mặt hắn không thay đổi chật vật nhìn Ma La Mặc Vũ, nội tâm hiện lên à một cảm giác đau nhức khó hiểu, hắn bỗng nhiên cảm giác được hai dòng nước ấm áp chẩy xuống ở trên mặt, đưa tay sờ sờ, để xuống trước mắt vừa nhìn, cả người không khỏi sửng sốt.
"Nước mắt? Vì sao ta lại rơi lệ?" Mờ mịt tự lẩm bẩm. Nguyên nhân rơi lệ không ngoài ba cái nguyên nhận, vui sướng kích động, thương tâm thống khổ, hoặc là bị ngoại vật kích thích, hắn biết rõ ràng không phải là loại thứ nhất và loại cuối cùng, như vậy thì chỉ còn lại có thương tâm và thống khổ.
Trong đầu Vũ Văn Tiêu Thiên chợt lóe lên một loại hình ảnh quen thuộc, hắn nhắm mắt lại, toàn thân chuyên chú vùi đầu vào trong suy nghĩ, vùng lông mày nhăn lại, hắn bức thiết muốn bắt được nó.
Bảy đại trưởng lão Thần Tộc thi triển xong Thất Tinh đại trận, đều mệt mỏi không chịu nổi quay xuống mặt đất, mỗi người cũng đều há miệng thở gấp, sắc mặt nhị trưởng lão càng thêm trắng bạch, thở không được, còn ho khan ra mấy ngụm máu tươi, nếu không phải vì có tam trưởng lão ở bên cạnh đỡ hắn, phỏng chừng hắn không thể đứng lại.
"Thằng nhãi con này đã... Đã chết rồi chứ?" Tuy rằng tình huống thân thể đã rất không xong, nhưng nhị trưởng lão vẫn phi thường quan tâm sự chết sống của Lăng Tu.
"Khẳng định phải chết, Thất Tinh đại trận là trận pháp chí cao của Thần Tộc, lại do ta thôi phát ra, trên đời này không có ai có khả năng chịu nổi uy lực của nó, tiểu tử kia nhất định sẽ hóa thành tro bụi."
Tam trưởng lão khẳng định nói. "Không sai, nếu hắn còn sống, lão phu sẽ ăn cứt!" Thất trường lão tục tằng vỗ ngực, thề son sắt nói.
Các trưởng lão khác cũng không có ác miệng tới mức này, tất nhiên là sẽ không tại xoắn xuýt ở trên chủ đề này nữa, đại trưởng lão liếc nhìn Ma La Mặc Vũ chiến bại, trên mặt hiện lên vẻ vui thích, cảm khái than thở: "Ngày hôm nay trận đại chiến này, Thần Tộc chúng ta... Thắng!"
"Thiên Nhi không hổ là thiên tài tuyệt thế của Thần Tộc, thực lực hoàn toàn nghiền ép Huyết Nữ."
Tứ trưởng lão nói. "Ai... Các ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao, lương tâm ở đâu rồi? Phải biết rằng, Huyết Nữ còn có con với Thiên Nhi ..."
"Lão lục!" Đại trưởng lão lập tức quát lục trưởng lão ngưng lại, lắc đầu ý bảo hắn đừng tiếp tục nói nữa. Lục trưởng lão há miệng, nhưng cũng không nói them gì nữa, hết thảy đều hóa thành một tiếng thở dài phức tạp. Đúng lúc này, một cổ uy áp cường hoành cuộn trào mãnh lên, ba động năng lượng lan ra bốn phía, làm tâm thần người ta run rẩy dữ dội! bảy đại trưởng lão cả kinh, vội vàng lui lại...
"Ầm ~" Cái động không đáy như là một cái miệng núi lửa phun trào, một cái Huyết Quang phóng lên cao, xông thẳng trời cao, vào giờ khắc này thiên địa đều thất sắc.
"Huyết Quang?" Nhị trưởng lão trừng trừng hai mắt, không thể tin được gào thét ra, "Thằng nhãi con này còn không chết! ?" trên mặt các trưởng lão khác cũng biến sắc, đặc biệt là thất trường lão, sắc mặt như là ăn hơn mười cân cứt xấu xí đến cực hạn.
Trên bầu trời Vũ Văn Tiêu Thiên mở mắt, dụng ý niệm lực lau đi nước mắt trên khuôn mặt của mình.
"Ở trong khổ nạn, bị dày vò trong đại nạn, quật khởi ở trong nghịch cảnh, các ngươi ai có thể giết được ta? Ha ha ha..."
Tiếng trầm thấp, khàn khàn, thê lương, điên cuồng vang vọng quanh quẩn trong thiên địa, quần áo toàn than đều nát hết, đầy vết thương, toàn thân Lăng Tu đều là máu chậm rãi xuất hiện, bên ngoài cơ thể lưu chuyển từng tia huyết sắc sát khí, như là một Tu La đến tự Địa Ngục, âm tà tới cực điểm.
Trương Nhất, Khương Hạo Tuấn, Phong lão đầu, Dao Linh Ngọc, Sở Ly Nguyệt đứng im, mừng như điên không ức chế được.
Mà bảy đại trưởng lão Thần Tộc còn lại tương phản, hơn nữa giờ khắc này, linh hồn bọn họ đã có một tia sợ, thân thể không nhịn được mà run nhè nhẹ, phải biết rằng, Thất Tinh đại trận là tuyệt chiêu áp đáy hòm a, nhưng đối phương lại có thể đón được, vẫn còn hoàn hảo sống được.
"Này... Đây rốt cuộc là cái quái vật gì a?"
Khuôn mặt nhị trưởng lão đầy kinh khủng, thanh âm run rẩy nói.