Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1745

Chiến đấu chỉ kéo dài nửa phút, Ly Võ Ma Tôn dùng tư thái mạnh mẽ tuyệt đối tháo người thủ quan thành tám khối, ngược sát qua cửa.

- Làm sao cảm giác trạng thái của tiểu tử này có chút không đúng.

Tần Quân nhíu mày, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Ly Võ Ma Tôn có loại tư thế điên cuồng, một mực liều mạng áp chế sát ý, một khi bắt đầu chiến đấu, sát khí khiếp người liền khắc chế không được

Xem ra tiểu tử này cần gõ một chút.

Đi Ma đạo rất dễ dàng mất tích bản tâm, cũng không biết Ma Cảnh Thương hiện tại như thế nào.

Cứ như vậy, một đoàn người tiến vào màn sáng, chuẩn bị xông xáo cửa cuối cùng.

Cửa ải cuối cùng của Vạn Đạo Sát Lộ, cũng là một cửa thần bí nhất.

Cho dù người vượt quan thành công, sau đó cũng không truyền đi quá trình ở nơi này.

Hiên Viên Vô Cực cũng là lần đầu tiên tới cửa thứ một vạn, hắn ở trong Vạn Đạo Sát Lộ rất lâu, lần này kiến thức đến lực chiến đấu của Tần Quân, hắn đột nhiên muốn đi ra ngoài.

Cửa thứ một vạn.

Thiên Địa hoang vu, đỉnh đầu treo lấy ức vạn sao trời, không có sơn lâm hồ nước, chỉ có hoang mạc vô biên, trông không đến cuối cùng.

Vừa mở mắt, Tần Quân liền đá một cỗ hài cốt, chính là xương cốt tu sĩ, chỉ có đầu lâu cùng xương sống lưng, trên trán còn có một cái động lớn, thật giống như bị răng nanh cắn thủng

- Khí tức nơi này không thích hợp!

Nhiễm Mẫn bỗng nhiên nhíu mày nói, Ly Võ Ma Tôn cũng nhíu mày, Huyết Mao bắt đầu phiêu động.

Tần Quân cũng cảm giác được bầu không khí ở cửa ải cuối cùng không thích hợp, phảng phất như có đồ vật gì rình mò bọn hắn, lúc trước Chu Triều còn có thể bị Nhiễm Mẫn cấp tốc phát hiện, nhưng lần này, ánh mắt Nhiễm Mẫn chuyển động, hiển nhiên đang tìm kiếm

Nhiễm Mẫn là Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh, dù chỉ có thể sử dụng lực lượng Vô Cực Đại Chúa Tể, nhưng giác quan không có áp chế.

- Là ngươi?

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, mọi người thất kinh.

Tần Quân rùng mình, đột nhiên cảm giác được thanh âm này rất quen thuộc.

Luôn cảm thấy ở đâu nghe qua.

Đúng lúc này, một bóng người từ sâu trong tinh không giáng lâm, giống như Thần Minh.

Mọi người phát giác được cái gì, nhất tề ngẩng đầu nhìn lại, bao quát Tần Quân ở bên trong

- Gia hỏa này không thích hợp.

Nhiễm Mẫn trừng mắt nói, tồn tại có thể làm cho Hồng Mông Đại Tự Tại động dung, khẳng định không kém.

Tần Quân cũng trừng mắt, chỉ bất quá biểu lộ của hắn càng thêm kinh ngạc.

Người kia chính là Cực Đế!

Mặc đại bào màu đen, uy phong lẫm liệt, thân hình như một cây trường thương, mặt không biểu tình, hai mắt đen nhánh, khóe miệng cong xuống, cho người ta một loại khí thế bá đạo nhìn hằm hằm thương sinh

- Hắn là…

Ly Võ Ma Tôn cũng giật nảy mình, mấy trăm tỷ năm trước, thời kỳ Hỗn Độn sơ khai, tam đế đại chiến xuất hiện ở trong đầu, rõ mồn một trước mắt, để toàn thân hắn run rẩy lên.

Cực Đế, đây chính là tồn tại vô cùng huy hoàng.

Quét ngang qua Cổ Thánh Đế Đạo, là tồn tại sớm nhất của Thiên Đế Vị Diện tiến vào Hồng Mông, còn sớm hơn Tần Quân.

Người thủ quan ở cửa ải cuối cùng của Vạn Đạo Sát Lộ là Cực Đế?

Tần Quân không cách nào bảo trì bình tĩnh, Tô Đế cũng mạnh đến đáng sợ, huống chi là Cực Đế?

- Xong.

Ly Võ Ma Tôn lẩm bẩm, cả người thất hồn lạc phách.

Nhiễm Mẫn kiêng kỵ nhìn Cực Đế, đám người Nữ Oa, Hiên Viên Vô Cực càng sợ hãi.

Khí thế của Cực Đế thật sự là quá mạnh, để trong lòng bọn họ sinh không nổi chống cự mảy may, hai đầu gối run rẩy, thậm chí có loại xúc động quỳ bái.

Cực Đế nhìn xuống đại địa, chuẩn xác mà nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Quân

Tần Quân ngưỡng vọng hắn, bốn mắt nhìn nhau, ký ức phủ bụi đã lâu từ trong đầu cấp tốc hiển hiện.

- Đã lâu không gặp.

Cực Đế mở miệng nói, âm thanh vẫn như lúc trước, không mang theo nửa điểm tình cảm.
Bình Luận (0)
Comment