Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1005 - Chương 1006: Di Chỉ Thất Tinh Cung

Chương 1006: Di chỉ Thất Tinh Cung

Sau khi đến Cửu Vỹ thánh thành, Diệp Lăng và Bạch Mai là tìm một tửu điếm để nghỉ.

Hai người thu xếp ổn thỏa, rồi xuống lầu một dùng bữa, gọi rượu ngon món ngon, ngồi ở góc trong lầu một.

“Ăn cơm trước, thuận tiện xem có tin tức gì không.”

Diệp Lăng gắp một miếng thịt cho Bạch Mai, nhẹ giọng nói, Bạch Mai gật đầu, không biết vì sao, sau khi nàng đến đây thì cảm giác lòng mình chua xót.

Nơi như tửu điếm giống một căn cứ tin tức, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tin đồn gì cũng có thể truyền ra từ đây.

Hai người ngồi trọn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe được một chút tin tức, mà cũng không quá quan trọng.

Những người này cũng chỉ biết như Diệp Lăng, Bạch Mai.

Tỷ như bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu, cuối cùng Truyền Thừa Chi Địa chỉ cho 9 người tiến vào, bởi vì 9 bảo tàng chỉ có 9 người có tư cách.

Không ai biết 9 người này là ai, thế nhưng có thể khẳng định là, bây giờ bọn họ đều đi tới Cửu Vỹ thánh thành.

“Được rồi, đi thôi, ở đây cũng không được gì, theo cảm giác của ngươi, khi nào bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu sẽ mở ra?”

Diệp Lăng và Bạch Mai đứng dậy đi lên phòng nghỉ ở lầu hai, Bạch Mai gật đầu: “Ta cảm thấy 8 người còn lại đều đã vào trong thành.”

“Bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu sắp xuất hiện, nhưng ta không biết địa điểm.”

Bạch Mai chỉ có cảm giác bảo tàng sắp mở ra, thế nhưng không rõ địa điểm cụ thể, Diệp Lăng gật đầu, không sao cả.

“Điều chỉnh tâm lý cho tốt, ngươi đã trải qua cửa ải sinh tử, còn thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, chắc chắn có thể thành công.”

“Trong cấp bậc Đại La Kim Tiên, ta trước đây còn không phải là đối thủ của ngươi, nếu ngươi đột phá đến Tiên Vương, như vậy trên Nhân Bảng tuyệt đối có một chỗ của ngươi.”

Diệp Lăng khẽ mỉm cười, Bạch Mai gật đầu, hít sâu một hơi: “Diệp Lăng, ngươi nhất định phải ở đây chờ ta!”

“Nhất định phải chờ ta, ta cảm giác ngày ta tiến vào bảo tàng, ta sẽ mất ngươi!”

Bạch Mai ưu sầu nói, Diệp Lăng vui vẻ, sờ đầu Bạch Mai cười nói: “Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ta cam đoan ta sẽ chờ ngươi ở đây.”

“Ta còn định sau khi ngươi vào bảo tàng thì sẽ đi di chỉ Thất Tinh Cung một chút, xem bốn bảng Thiên Địa Nhân Thần ra sao, sau đó sẽ trở lại đây chờ ngươi!”

Diệp Lăng nhất định phải đi xem bốn bảng Thiên Địa Nhân Thần, hắn muốn biết những kẻ nằm trong bảng là ai, thứ hạng Tiên Đế sắp xếp trong đầu hắn rốt cuộc có chuẩn xác hay không.

Diệp Lăng lại an ủi Bạch Mai một phen, sau đó hai người vào phòng trò chuyện trên trời dưới đất, bây giờ quan hệ của hai người vẫn chưa có gì chính thức, thế nhưng rõ ràng là có tình cảm mập mờ.

Ban đêm, tiếng côn trùng văng vẳng, Bạch Mai đột nhiên đứng dậy, sắc mặt có chút kích động.

“Diệp Lăng! Bảo tàng mở rồi!”

Nghe được Bạch Mai nói vậy, Diệp Lăng cũng đứng dậy: “Đi! Chúng ta đến đó!”

Hai người ra khỏi tửu điếm, ra ngoài ngoài thành, sau đó phóng lên cao bay về địa điểm Bạch Mai cảm ứng được.

Cách Cửu Vỹ thánh thành ngàn dặm, trong một sơn cốc to lớn sương trắng mông lung, Yêu Khí lượn lờ.

Ở đây có 8 cường giả khí tức mênh mông, đều là Đại La Kim Tiên, thậm chí còn có một kẻ cảnh giới nửa bước Tiên vương.

Diệp Lăng cùng Bạch Mai hạ xuống, tám người này nhìn Diệp Lăng, rồi nhìn Bạch Mai, trong con ngươi tràn đầy châm chọc.

“Được rồi, sắp đến giờ mở ra, người không liên quan rời đi đi.”

Một kẻ liếc mắt khinh thường nhìn Diệp Lăng nói, Diệp Lăng tức giận mỉm cười, nếu không phải sợ giết kẻ kia rồi bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu sẽ không mở ra, thì e rằng đầu gã ta đã rơi xuống đất rồi.

“Bạch Mai, ta ở Cửu Vỹ thánh thành chờ ngươi.”

Dứt lời, Diệp Lăng biến mất, trong mắt Bạch Mai ánh lệ quang.

“Được rồi, nhanh mở bảo tàng đi!”

Một tên cường giả nói, mọi người lập tức chỉ một điểm, từng chùm lực lượng tiến vào sơn cốc, ngay sau đó, bạch quang huyền diệu bao phủ9 người, ròi tất cả biến mất.

Diệp Lăng đang bay giữa không trung đột nhiên cảm giác lòng mình đau xót như vừa bị mất thứ gì, rất khó chịu, rất khổ sở.

“Bạch Mai! Ta chờ ngươi!”

Diệp Lăng hít sâu một hơi, hắn không quay lại, lao vút về phía xa.

Di chỉ Thất Tinh Cung ở một lãnh thổ vô danh, lãnh thổ không có tên, cũng không có ai chiếm giữ, có vẻ là một vùng đất hoang phế.

Nhưng từ khi Thất Tinh Cung xuất hiện, nơi đây ở trên vô cùng náo nhiệt.

Mỗi người đều muốn tới đây xem bốn bảng Thiên Địa Nhân Thần thần kỳ thế nào, cũng có vô số người đến đây xác minh xem xếp hạng có đúng hay không.

Sau một ngày, Diệp Lăng đến nơi, hắn nhìn xung quanh, phế tích trải dài, cung điện rộng lớn năm xưa nay chỉ còn đống đổ nát.

Trước phế tích này, một bảng hiệu lơ lửng, trên đó viết ba chữ to: Thất Tinh Cung.

Trước Thất Tinh Cung, ba bia đá dựng đứng, các bia đá là các bảng Thiên Địa Nhân, trên đó ghi rất nhiều tên, có chừng 100 hạng.

Sau ba bảng, dưới bảng tên Thất Tinh Cung là một bia đá xanh đen, trên đó ghi tên từng Thánh Nhân đỉnh phong tam giới, sáng chói mạ vàng.

Đứng trước ba bảng là các cường giả, thậm chí còn có một vài Tiên Đế.

Đa số là Tiên Vương và Tiên Tôn, dù sao cường giả cấp bậc Tiên Đế sao lại rảnh rỗi đến đây, hiện nay bọn họ còn đang bận tính toán cơ đồ tương lai đây.

Đầu tiên, Diệp Lăng đi tới trước Nhân Bảng, mọi người thấy Diệp Lăng đi tới thì không lưu ý.

Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người tới đây, chuyện này rất bình thường, đặc biệt là cường giả nửa bước Tiên Tôn như Diệp Lăng cũng có rất nhiều.

Diệp Lăng nhìn bia đá, trên đó viết chữ Nhân Bảng thật to, hạng nhất chính là hắn.

“Hạn nhất Nhân Bảng, Diệp Lăng, tu vi nửa bước Tiên Tôn!”

Con ngươi Diệp Lăng ngưng tụ, tu vi của hắn là ra khỏi Thất Tinh Cung mới đột phá, nhưng Nhân Bảng đã tồn tại từ trước đó, tu vi ở đây sẽ tự động biến hóa sao?

Lại nhìn xuống, Diệp Lăng thấy đệ tử của Tố Tâm Yêu Tộc xếp thứ hai Nhân Bảng, Linh Lung, tu vi nửa bước Tiên Tôn.”

“Linh Lung?”

Diệp Lăng thì thào, ra là nữ, chẳng trách Bắc Cực Chi Tiên xấu hổ, bại bởi một nữ nhân, chắc chắn lòng tự ái của y đã bị đả kích.

Mà tên thứ ba thì không có gì ngoài ý muốn, đó là Bắc Cực Chi Tiên, tên kia rất không hài lòng với thứ hạng này.

Bình Luận (0)
Comment