Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1007 - Chương 1008: Bát Cực Khốn Thần Châu

Chương 1008: Bát Cực Khốn Thần Châu

Lão Tử cũng xưng Lão Quân, khai sáng Đạo Giáo, giáo hóa chúng sinh, sau đó cưỡi trâu biến mất, du tẩu trong Tiên Giới, để lại vô số truyền thuyết.

Mà Tam Thanh thì là hơi thở của Lão Tử, khi Lão Tử thành thánh, nhất khí hóa Tam Thanh, trở thành Tam tổ của Đạo Gia.

Một hơi thở đó ẩn chứa tinh hoa tâm huyết cả đời Lão Tử, thậm chí hiện nay Tam Thanh Đạo Tổ còn không thua kém Lão Tử bao nhiêu.

Cho nên mới nói điển tịch trên Trái Đất so với hiện thực thì vẫn có chênh lệch nhất định, Diệp Lăng cảm thán.

“Chà chà, ba lão gia hỏa này hóa ra lại mạnh như vậy, xem ra ta phải cẩn thận rồi, ba kẻ nhỏ mọn này rất đáng sợ.”

Diệp Lăng cảm thấy trái tim nhỏ của mình run lên, hi vọng ba kẻ này đừng nhớ tới hắn, nếu bọn họ đến gây sự với hắn thì phiền chết mất.

Diệp Lăng nhìn xuống, rồi hắn lập tức vui vẻ, hạng 7 này là người quen cũ của Diệp Lăng, Thanh Đế thần long kiến thủ bất kiến vĩ!

Tuy xưng Đế, nhưng đã trở thành tồn tại cấp bậc Thánh Nhân, giậm chân một cái cũng khiến toàn bộ thiên địa run rẩy.

Diệp Lăng xem xong thì xoay người rời khỏi, xem xong, cảm thấy Thất Tinh Cung đúng là huyền diệu khó lường.

Biến mất vài kỷ nguyên, vậy mà vẫn có thần thông thông thiên triệt địa như vậy, sự đáng sợ của Thất Tinh Cung in sâu trong lòng Diệp Lăng.

Diệp Lăng chậm rãi đi dạo trong phế tích Thất Tinh Cung.

Thất Tinh Cung ngày xưa vô cùng mạnh mẽ, trải qua năm tháng, chỉ còn lại một vùng phế tích, đã không còn vinh quang của ngày xưa, hoàn toàn biến mất trong tam giới.

Thứ duy nhất còn tồn tại chính là bốn bảng, khiến mọi người say sưa cảm thán về sự huyền diệu thần kỳ của nó.

Đi trên phế tích, Diệp Lăng tràn đầy cảm ngộ, dù sao hiện nay thực lực hắn đột nhiên tăng mạnh và có được địa vị Bắc Đẩu Tinh Quân đều là nhờ Thất Tinh Cung.

“Trầm luân trần thế, cũng không mai táng được uy danh hiển hách.”

“Nghìn năm sau, Thất Tinh Cung sẽ lại xuất hiện trong mắt thế nhân, bởi vì ta quật khởi từ Thất Tinh Cung.”

Diệp Lăng chậm rãi bước đi, khi hắn dứt lời, đột nhiên phía dưới chân hắn xuất hiện một hạt châu lóe ra thần quang bảy màu, nó thần kỳ rơi vào trong tay Diệp Lăng.

Diệp Lăng kinh ngạc, Thất Tinh Cung tặng quà cho hắn ư?

Sau khi cầm lấy hạt châu, giải thích về hạt châu này xuất hiện trong đầu Diệp Lăng, xem xong, Diệp Lăng lập tức ngẩn người.

Bát Cực Khốn Thần Châu, tính ra thì là một kiện Thần khí!

Hạt châu này có thể huyễn hóa thành tám hạt châu, khi công kích, mỗi kích đều mạnh mẽ như quả núi giáng xuống, lực lượng cuồng mãnh không ai bằng.

Khi vây khốn kẻ địch, tám hạt châu bao vây, nếu như hiện tại Diệp Lăng sử dụng nó, vậy thì một cường giả Tiên Tôn sơ kỳ sẽ không thể nhúc nhích được chút nào.

Có thể công có thể thủ, Diệp Lăng bị chấn động với Bát Cực Khốn Thần Châu này, tại sao Thần khí này lại đột nhiên rơi vào tay hắn?

Diệp Lăng không nghĩ nhiều, bái một cái thật sâu với phế tích, sau đó xoay người rời đi.

Một ngày sau, Diệp Lăng về tới Cửu Vỹ thánh thành, tiếp tục chờ trong lữ điếm, nhưng hắn biết Bạch Mai sẽ không ra được nhanh như vậy.

Không biết bảo tàng Cửu Vĩ Thiên Hậu hung hiểm thế nào, mà 9 người tranh đoạt truyền thừa vậy thì chắc chắn sẽ không kết thúc nhanh được.

Hơn nữa còn phải tiếp nhận truyền thừa, phỏng chừng nửa năm một năm đã là rất nhanh, nhưng Diệp Lăng sẽ không rời đi, hắn sẽ chờ đến khi Bạch Mai xuất hiện.

Với một người nam nhân đội trời đạp đất, lời hứa đã nói ra thì tuyệt đối không thể nuốt lời.

Sau khi về tới Cửu Vỹ thánh thành, mỗi ngày Diệp Lăng đều tu luyện trong phòng, hiện nay hắn đã đến cực hạn đột phá, nếu không phải hắn khống chế thì hắn đã đột phá đến Tiên Tôn rồi.

Nhưng hắn biết hiện nay không phải là cơ hội tốt để đột phá Tiên Tôn, hắn đang chờ cơ hội.

Ba ngày sau, Diệp Lăng xuất quan, không phải là kết thúc tu luyện, mà là vì Diệp Lăng biết Thánh Thành sẽ có một hội đấu giá lớn.

Trong Tiên Giới, thủ đoạn giao dịch thông thường nhất chính là buổi đấu giá, dù muốn mua bảo bối gì thì cũng chỉ có thể tới hội đấu giá, rất ít giao dịch đơn độc.

Diệp Lăng cảm giác mình có không ít thần thông, nhưng thần thông mạnh mẽ, có thể một kích mất mạng thì chỉ có vài cái.

Mặc dù Cửu Kiếp lãnh thổ có rất nhiều, thế nhưng đều là thứ thấp kém, tối thiểu ở trong mắt Diệp Lăng thì đó là thứ thấp kém.

Cho nên mục tiêu lần này của Diệp Lăng là kiếm được 1 hoặc 2 bản thần thông uy lực kinh người, còn vấn đề Tiên Thạch thì hắn không lo.

Có Cửu Kiếp lãnh thổ làm hậu thuẫn, dù là thánh địa muốn đọ độ giàu với hắn thì cũng phải cẩn thận.

Dù sao hắn cũng là chủ nhân của một thế lực cường đại, Tiên Thạch trong mắt hắn chỉ là đồ đổ đống.

Ra khỏi lữ điếm, Diệp Lăng đi trên đường, nơi này phồn vinh hơn xa ngày xưa, hội đấu giá lần này có cả người của mấy đại lãnh thổ xung quanh đến dự.

Thậm chí có người nói, lần này còn bán đấu giá một kiện Thần khí, đây chính là thiên tài địa bảo dùng Tiên Thạch cũng không thể đổi lấy.

Diệp Lăng đi thẳng đến một tòa kiến trúc tên là Vạn Bảo Cưở trung ương Thánh Thành, rất nhiều cường giả đều tiến vào Vạn Bảo Cư này.

Diệp Lăng cũng đi vào, tiểu đồng vội vã dẫn Diệp Lăng vào trong.

“Khách quan, ngài muốn ngồi ở vị trí nào?”

Tiểu đồng hỏi, Diệp Lăng nghi hoặc nhìn hắn, chẳng lẽ có phân biệt hay sao?

“Ngồi ở đại sảnh là 10 cực phẩm Tiên Thạch, ngồi trong phòng là 100 cực phẩm Tiên Thạch.”

“Đó cũng là các loại vé vào cửa, xin hỏi khách quan muốn ngồi ở đâu?”

Nghe tiểu đồng nói vậy, Diệp Lăng ngẩn người, mẹ nó, ăn cướp à, không, cái này còn nhanh hơn ăn cướp nhiều.

Nếu kẻ tới đây không có tài sản sung túc thì phỏng chừng cũng không dám vào, cho nên tất cả mọi người đều không quá mức kinh ngạc.

Diệp Lăng lắc đầu: “Đến đại sảnh đi, để ta xem đại sảnh của các ngươi có gì khác biệt.”

Đại sảnh là các căn phòng được ngăn cách đơn giản bằng một loại chất liệu trong suốt ở lầu hai, không có gì khác biệt, vào trong xem một lát là thấy hết.

Tiểu đồng vội gật đầu, mang theo Diệp Lăng đi thẳng đến vị trí gần nhất, Diệp Lăng giao Tiên Thạch, sau đó ngồi xuống.

Người ở đó đều là cường giả, hoặc là đệ tử của thế lực môn phiệt, nói chung là tài sản dư dả.

Một chỗ ngồi bán giá một cực phẩm Tiên Thạch, người bình thường đúng là không dám ngồi.

Không lâu sau, cửa lớn Vạn Bảo Cư chậm rãi đóng lại.

Trên đài, một người đàn ông trung niên hơi mập cùng một người nữ tử mặc đại bào hồng sắc đi ra, toàn bộ không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment