Trong đại điện xa hoa, Hoàn Nhan Hồng Lôi nằm nghiêng trên kim tọa híp mắt nhìn đám nữ nhân phía dưới.
“Các ngươi tự phân chia đám nữ nhân này đi.”
Hoàn Nhan Hồng Lôi chậm rãi đứng dậy, mỉm cười, các cường giả bên dưới đều đỏ mắt, kích động.
“Ha ha! Cảm tạ thành chủ! Hôm nay ta cần một người là đủ thoải mái rồi!”
“Đúng vậy, sao có thể cô phụ tấm lòng thành chủ được chứ, các huynh đệ, lên đi!”
Một đám cường giả gào thét đứng dậy, đám vũ nữ trong đại sảnh thét lên, thậm chí không ít người khóc lóc, nước mắt chảy dài.
Các nàng đều là người dân sống trong Cầu Nanh lãnh thổ, bị Hoàn Nhan Hồng Lôi cướp đến, sinh tử không thể tự quyết định, như đang sống trong địa ngục.
Nhưng đúng lúc này, Hoàn Nhan Hồng Lôi đột nhiên đứng dậy, con ngươi ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào một thân ảnh vừa đi qua cửa đại điện.
“Ngươi là ai?! Dám tự tiến vào Đại Địa A Niên, muốn chết phải không?!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi gầm lên giận dữ, trong nháy mắt toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh, mọi người, kể cả nữ nhân đều ngơ ngác nhìn Diệp Lăng.
“Thật to gan, một Tiên Tôn sơ kỳ mà cũng dám vào đại điện này, còn không mau cút ra ngoài!”
“Đúng! Cút ra ngoài, nếu không sẽ phế tu vi ngươi, nghiền xương ngươi thành tro bụi!”
Kẻ vừa vào trong đại điện chính là Diệp Lăng, tay hắn cầm Diệt Tiên Kiếm, ánh mắt băng lãnh, hắn mỉm cười, ẩn hàm sát cơ quỷ dị.
“Hoàn Nhan Hồng Lôi, ta tới lấy mạng chó của ngươi!”
Diệp Lăng nhẹ nhàng như đang nói một chuyện không hề trọng yếu.
Hoàn Nhan Hồng Lôi sững sờ, rồi lập tức cười lên ha hả, trong hốc mắt còn có nước mắt: “Nực cười, thật nực cười.”
“Tiên Tôn sơ kỳ mà dám nói muốn giết ta, đúng là không biết tự lượng sức mình, ta nên cảm thấy đáng buồn hay đáng trách thay ngươi đây?”
Hoàn Nhan Hồng Lôi ngồi xuống, lắc đầu: “Ngươi là người Tứ Thánh tháp, đúng chứ? Ta đã biết mình bị truy nã rồi.”
“Nhưng đáng tiếc, người của tầng 5 mà ta còn không để vào mắt, bọn họ cũng không có năng lực giết ta.”
“Kẻ có năng lực giết ta thì sẽ không phí thủ đoạn ra tay, đã đi giết người mạnh hơn rồi, còn ngươi, đã là kẻ thứ 12 đến chịu chết.”
Hoàn Nhan Hồng Lôi vỗ tay một cái, một thiếu niên đi ra, tay cầm đơn đao, thần sắc dữ tợn, trên người cuồn cuộn sát khí.
“Hắn là một thủ hạ của ta, tu vi không ra sao, tu vi chỉ là nửa bước Tiên Tôn, tuy nhiên lại từng giết Tiên Tôn sơ kỳ.”
“Ta nghĩ, nếu ngươi bị hắn giết hoặc là phế đi, nhất định sẽ rất khó chịu và nghẹn khuất, đúng chứ? Ha ha!”
Dứt lời, thiếu niên kia lao lên nhanh như gió, xông về phía Diệp Lăng.
Viu!
Ánh đao cuồng mãnh mang theo đao quang cường đại phóng đi.
Mọi người trong đại điện đều cười to, người này xong rồi, tiểu tử thủ hạ này của Hoàn Nhan Hồng Lôi rất tàn nhẫn, là một kẻ điên, người bình thường không phải là đối thủ của hắn ta.
Nhưng Diệp Lăng vẫn đứng lù lù bất động, Diệt Tiên Kiếm đột nhiên vung ra, một đạo kiếm quang nhanh như chớp lướt qua trước ngực thiếu niên kia.
Hắn ta dừng bước trước mặt Diệp Lăng, thần sắc Diệp Lăng vẫn đạm mạc như trước, hắn cầm Diệt Tiên Kiếm, tiến thẳng về phía thiếu niên này.
Thiếu niên có thiên phú rất mạnh kia cúi đầu nhìn lồng ngực mình, ở đó có một vết thương nhỏ bé.
“Không! Không!”
Thiếu niên chật vật mở miệng, sau đó ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Chết rồi, một thiên tài cứ như vậy bị Diệp Lăng làm thịt, không có vẻ cố sức chút nào.
Hiện nay tu vi của Diệp Lăng không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng, dù là trước khi đột phá, Diệp Lăng muốn giết hắn ta thì cũng tuyệt đối không dùng quá ba chiêu!
“Cái gì?!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi thấy vậy thì lập tức đứng dậy, trừng lớn con mắt, trái tim đập mạnh.
“Chết rồi?”
Hoàn Nhan Hồng Lôi thì thào, làm sao có thể, gã rất rõ ràng hắn ta mạnh đến đâu, đây chính là thiên tài duy nhất dưới trướng gã, đủ để vượt qua một đám thiên tài!
“Khốn kiếp! Ngươi chết đi!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi gầm lên giận dữ, trong cơ thể khói tím lượn lờ, từng luồng ánh sáng tử kim phóng ra từ đỉnh đầu gã.
Nhưng trong nháy mắt, ánh sáng tử kim biến thành sương mù màu đen tanh tưởi khó ngửi bao phủ đại điện, từng cỗ oán khí tràn ngập trong đại điện.
“Huyết Ma thiên hạ! Duy ngã độc tôn!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi ngửa đầu rống, các cường giả trong đại điện phát hiện lực lượng của mình không ngừng bị Hoàn Nhan Hồng Lôi hấp thu.
Không chỉ là lực lượng, sinh cơ cũng không ngừng bị hấp thu, bọn họ cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần đi đến hồi kết.
Trong đại điện này, kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Diệp Lăng!
Trên người hắn hiện lên từng luồng hào quang màu vàng óng, hơn nữa Long Phượng bảo thể bảo hộ thân thể cũng hiển hiện, bảo vệ hắn vững vàng.
“Lôi Vực! Hàng lâm!”
Con ngươi Diệp Lăng chấn động, từng cỗ lôi đình tràn ngập quanh thân hắn, không ngừng lóe lên, lĩnh vực theo bước chân hắn không ngừng tiến về phía trước.
“Hoàn Nhan Hồng Lôi, trời tạo nghiệt thì có thể tha, tự làm bậy thì không thể sống!”
Diệp Lăng lẩm bẩm, rồi hắn ngẩng đầu, Diệt Tiên Kiếm để ngang trước ngực, một luồng kiếm quang lóe lên, có vẻ vô cùng chói mắt trong đại điện sương đen mịt mờ.
“Nhất Kiếm Luân Hồi, giết!”
Diệp Lăng cắn răng, hắn bước lên một bước, Diệt Tiên Kiếm chém ra, một đạo kiếm quang quét ngang toàn bộ đại điện.
Ngay sau đó, mũi kiếm xuất hiện một lỗ đen đáng sợ hủ thực toàn bộ sương mù màu đen trong đại điện.
Trong nháy mắt, màn sương trong đại điện đã biến mất, đám cường giả và các nữ nhân được cứu trợ kinh hãi, chạy ra khỏi đại điện như nổi điên.
“Tiểu tử! Ngươi có vài phần thực lực đấy, nhưng ngươi cho rằng chỉ như vậy mà có thể giết chết ta thì ngươi nghĩ quá đơn giản!”
Hoàn Nhan Hồng Lôi cười dữ tợn, Diệp Lăng cũng cười lạnh: “Đơn giản hay không thì ta không biết, nói chung, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
Dứt lời, Diệp Lăng vung kiếm, điên cuồng chém về phía Hoàn Nhan Hồng Lôi.
Uy thế một kiếm này khiến Hoàn Nhan Hồng Lôi cảm thấy sinh cơ hoàn toàn tan vỡ vào giờ khắc này.