Giờ khắc này, thực lực Diệp Lăng tăng lên, lực lượng cũng tăng vọt!
Trong cơ thể hắn, từng cỗ lực lượng tuôn trào như nước lũ cuồn cuộn.
Diệp Lăng xông lên, chém ra một kiếm, một kiếm này như hủy diệt tất cả sinh cơ của Hoàng Phủ Triều Ca.
Kiếm quang rực rỡ mang khí tức tử vong lao tới, làm cho máu tươi trong thân thể Hoàng Phủ Triều Ca như bị đóng băng trong nháy mắt.
“Không! Sao ta có thể bại, cút ngay!”
Hoàng Phủ Triều Ca rống giận, đơn đao điên cuồng vung lên, ánh đao ngưng tụ trước mặt y, rồi gào thét lướt đi!
Ầm ầm!
Hai đạo thần thông bạo phát trong không trung, cảnh tượng cực kì chấn động.
Các cường giả dưới đài không nhịn được đều lùi bước, thậm chí còn có kẻ run chân, suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất, bọn họ không cách nào khống chế thân thể chính mình.
Phốc, lồng ngực Hoàng Phủ Triều Ca bị kiếm quang đánh trúng, máu văng ra, y run lên, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Diệp Lăng cũng run rẩy, nhưng hắn vẫn ổn hơn Hoàng Phủ Triều Ca, ít nhất hiện tại trạng thái chiến đấu của hắn đã đạt tới đỉnh phong!
“Không! Ta không thể nào thất bại, Hoàng Phủ Triều Ca ta chinh chiến cả đời, đơn đao đánh bại vô số địch nhân, ta là Đao Hoàng, không ai có thể đánh bại ta!”
Hoàng Phủ Triều Ca nổi giận gầm lên một tiếng, y biết mình đã thua, nhưng y không phục, ngay sau đó, y thiêu đốt một giọt tinh huyết!
Từng luồng khí tức cường đại xông ra khỏi cơ thể, ngón tay y có một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra.
Ngón tay Hoàng Phủ Triều Ca bôi máu lên thân đao!
Ầm!
Huyết quang quỷ dị bao phủ thân đao, tản ra khí tức làm người ta rợn cả tóc gáy.
“Huyết Đao Chiến Thần, ta là Đao Hoàng, giết!”
Viu, Hoàng Phủ Triều Ca phóng lên, hai tay cầm đao, đơn đao chấn động mạnh mẽ.
“Giết!”
Hoàng Phủ Triều Ca gầm lên, chém mạnh, ánh đao màu đỏ tươi mạnh mẽ lao vút đi!
“Quá mạnh mẽ, có cảm giác Hoàng Phủ Triều Ca như một tồn tại vô địch thật sự!”
“Đao ý quá mạnh mẽ, cường đại đến mức ta cũng bị ảnh hưởng, cảm thấy dường như y chính là đao vương, không thể đánh bại!”
Mọi người đều khiếp sợ, thậm chí run lẩy bẩy, bọn họ nghi ngờ, không rõ Hoàng Phủ Triều Ca có thật sự là một con người hay không, hay là một cỗ máy chiến đấu.
Sát niệm của Hoàng Phủ Triều Ca ảnh hưởng đến cả pháp tắc, làm cho Tiên Lực trong thiên địa bạo loạn cả lên.
Diệp Lăng cũng xuất thủ, hắn đánh ra một chưởng, trong không trung, một bàn tay khổng lồ ngưng tụ thành hình!
Thần quốc trong lòng bàn tay tỏa sáng, cung điện nguy nga tản ra thần quang lồng lộng, xán lạn không gì sánh được.
Trong huyễn cảnh vĩ ngạn này như có một nhân ảnh đang đứng sừng sững, dáng người đơn bạc, nhưng lại tản ra khí tức cường đại khủng bố.
“Chưởng Trung Tiên Quốc, huỷ diệt!”
Ngay sau đó, Chưởng Trung Tiên Quốc phát ra lực lượng đáng sợ bao trùm toàn bộ thiên địa.
Tiếng va chạm nổ tung vang lên, bàn tay và ánh đao chạm nhau!
Răng rắc một tiếng, ánh đao như va trúng ván sắt, vang lên tiếng va chạm chói tai.
Chưởng Trung Tiên Quốc chưa bao giờ thất bại, vậy mà hiện tại trong lòng bàn tay lại nứt ra một khe nứt lớn!
Tiên quốc trong lòng bàn tay trở nên ảm đạm tối tăm, không còn hào quang như ban đầu!
Nhưng Chưởng Trung Tiên Quốc đột nhiên bạo phát ra lực lượng hủy diệt khủng bố trước nay chưa chưa có, đánh nát ánh đao kia!
Ánh đao nát vụn, thần quang ảm đạm tỏa ra từ Chưởng Trung Tiên Quốc lại trở nên sáng chói.
“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên!”
Ngay sau đó, thanh âm thong thả vang vọng chân trời, Diệp Lăng phất tay chém một kiếm, kiếm quang tụ ở mũi kiếm.
Kiếm quang như chiếu sáng toàn bộ Long Hổ cung, ngay sau đó, kiếm quang lao về phía Hoàng Phủ Triều Ca!
Lồng ngực Hoàng Phủ Triều Ca lại trúng chiêu, máu chảy ra, sắc mặt y trắng bệch, y quỳ rạp xuống đất.
Tí tách!
Long Hổ cung vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất.
Mọi người há hốc miệng, chứng kiến một màn không thể nào tưởng tượng này!
Thời thế thay đổi, vương giả vô địch tầng 4 Tứ Thánh tháp - Hoàng Phủ Triều Ca thất bại, thua trong tay một tiểu bối vô danh, kết thúc thần thoại của y.
Gia hỏa tên Diệp Lăng kia leo lên bảo tọa được vô số kẻ ngưỡng vọng trong sự chấn động của tất cả mọi người!
“Ta thua rồi... Ha hả, ta thua rồi!”
Hoàng Phủ lắc đầu, ý chí chiến đấu trong mắt đã hoàn toàn tắt hẳn.
“Ta thua rồi, ta là một phế vật, ngay cả một kẻ Tiên Tôn trung kỳ cũng không thắng được, ta là phế vật!”
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Triều Ca tràn đầy sự cô đơn, các cường giả trong Long Hổ cung đều sinh lòng cảm thán!
Ngay cả Hoàng Phủ Triều Ca cũng thua, trong lòng bọn họ, Diệp Lăng đã trở thành Chiến Thần mà bọn họ không thể chiến thắng, là một tồn tại vô địch.
“Ngươi nói vậy không phải là đang châm chọc chính ngươi, mà là đang cười nhạo bọn họ.”
Đột nhiên, Diệp Lăng đi tới bên người Hoàng Phủ Triều Ca, hắn đưa tay ra, chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Triều Ca ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng, không hiểu vì sao hắn nói vậy: “Thắng ta, còn trào phúng ta, đây là thủ đoạn của ngươi sao?”
Diệp Lăng lắc đầu: “Ngươi nói ngươi phế vật, vậy bọn họ thì sao, bọn họ còn không bằng ngươi, chẳng phải bọn họ cũng không bằng phế vật sao?”
Diệp Lăng nói vậy làm cho tất cả cường giả trong Long Hổ cung đều tức giận, tuy ngươi rất mạnh, thế nhưng ngươi không có tư cách cười nhạo chúng ta.
“Đất không nuôi cây cỏ vô danh, trời không sinh người vô dụng.”
“Ngươi không phải phế vật, ngươi rất mạnh, nếu không phải ta lâm trận đột phá, vậy thì ta đã thua.”
“Ngươi có thể tự ngạo, trong tam giới này, ở cùng cảnh giới, ta có thể nói là mình vô địch!”
“Mà ngươi có thể ép ta tới mức này đã là rất mạnh mẽ.”
“Thiên hạ rộng lớn, cường giả xuất hiện lớp lớp, nếu ta như ngươi, thất bại một lần mà đã sụp đổ, vậy sẽ thật sự trở thành một phế vật.”
“Như ngươi nói, ngươi là đao hoàng, vì sao lại nói là mình bại?”
“Trong đông đảo chúng sinh, kẻ nào là kiến hôi? Kẻ nào là giòi bọ phủ phục dưới chân người khác!”
“Có kẻ nào mà không phải trải qua sinh tử bò lên cao, vì sao phải làm vậy?”
“Chỉ cần ngọn lửa trong lòng không bao giờ tắt, vậy bọn họ vĩnh viễn không thua!”