Ở trong lòng Thanh Long, Hắc Long nhất tộc chính là thần tượng, giống như Lôi Phong đồng chí trong lòng học sinh tiểu học, tuyệt đối không thể nói xấu hay bôi nhọ!
Nhưng bây giờ, lại có người nói rằng Hắc Long nhất tộc bị coi là tội nhân của Long tộc, Nghiệt Long bộ tộc đã từng phản bội Long tộc!
Lời này còn do Ngũ Trảo Kim Long nói ra, càng làm cho Thanh Long tức giận tới cực điểm.
“Một đám khốn kiếp đáng đâm ngàn đao, sao bọn họ dám nói vậy, bọn họ mới sống được bao lâu!”
“Anh hùng tiền bối cứu vớt Long tộc, lại bị bọn họ gán tội sỉ nhục, đây là khinh nhờn tiền bối, thủ đoạn tâm tư khốn kiếp đáng chết!”
Thanh Long điên cuồng hét lên, Diệp Lăng lắc đầu, từ khi kỷ nguyên trước kết thúc đến bây giờ, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Dù có lỗi thì đó chỉ là lỗi của một con Long, không thể quy cho cả tộc, không có lý nào như thế.
“Được rồi, ngươi đừng nóng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi muốn đi ra ngoài hay không?”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, Thanh Long run lên, trợn to mắt, nhưng rồi thần sắc trở nên ảm đạm.
“Thôi đi, cao hứng hụt một hồi, ta cho ngươi biết, nơi này không phải địa phương tốt lành gì đâu, dễ vào khó ra!”
“Hơn nữa, ngươi căn bản không thể trả nổi cái giá của việc ngưng tụ thân thể, sợ rằng chỉ có Cửu Kiếp Tiên Đế mới có thủ đoạn như vậy.”
“Huống chi dù ngươi có người quen là Cửu Kiếp Tiên Đế, thì ngươi cũng không mang chúng ta rời đi được, chúng ta chỉ là Linh Hồn Thể, không thể tháo xuống Tu Tử Giới Chỉ.”
Có ai không khát vọng đi ra ngoài, có ai không khát vọng tự do, Thanh Long đã từng hi vọng, nhưng điều này không ai có thể thực hiện.
“Ngươi thật là, gợi lên chuyện thương tâm của Bổn Tọa rồi, không được, Bổn Tọa phải giáo huấn ngươi!”
Thanh Long gầm lên, thân thể to lớn lao nhanh về phía Diệp Lăng, cái đuôi lớn phóng ra như muốn phá tan cái cung điện này.
Ong ong, một luồng thần quang phát ra từ đuôi nó, thế tiến công điên cuồng lao nhanh tới.
Xuy xuy!
Lực lượng đáng sợ chấn động hư không, Diệp Lăng cười dữ tợn, hắn hô to đánh hay lắm.
Diệp Lăng tiến lên, thân thể vọt vào trong không trung, cầm chặt cục gạch, lực lượng dồn nén trong bàn tay không ngừng nhảy lên.
“Cút ngay cho ta!”
Cục gạch giáng xuống, mang theo kình phong, Long Vĩ va cục gạch.
Ngay sau đó, Diệp Lăng liền lùi lại, thân thể hơi rung động, sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn tàn nhẫn như cũ.
Mà Thanh Long đối diện lại kinh hãi, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, Long Vĩ đang run rẩy.
“Mẹ nhà ngươi!”
Thanh Long chửi ầm lên, thân thể cao lớn ngã xuống, hung hăng đập lên nền đất, tiếng vang nặng nề rung động toàn bộ đại điện.
Không gian vắng vẻ yên tĩnh như chết, Diệp Lăng cầm Đả Thần Thạch cười nhạt, đối phó loại người này, dùng Đả Thần Thạch tiện tay hơn.
Ân, thực sự rất tiện tay, đánh rất đã, tay vung nhanh, lực mạnh một chút là được, cực kì thoải mái.
Thanh Long nằm trên đất, long lân toàn thân chợt nổi lên, từng mảnh long lân lóe ra ánh sáng kinh người.
“Không! Không thể!”
“Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi đang cầm thứ gì, nó còn cứng rắn hơn Thần khí!”
“Xương của Bổn Tọa, xương của ta, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi dám chơi bẩn với ta!”
“Ngươi chờ đó cho ta!”
Thanh Long nổi giận đùng đùng, nó bay lên không trung, cười dữ tợn nhìn Diệp Lăng, ánh mắt bất thiện.
“Tiểu tử, ta cho ngươi biết, ngươi chỉ khắc chế được ta mà thôi, chẳng có gì ghê gớm!”
“Tiếp đó, Bổn Tọa mà không đánh ngươi mặt nở đầy hoa thì ta không phải là nhị đại gia của ngươi!”
Thanh Long to miệng, Diệp Lăng đen mặt, cầm cục gạch lắc lắc, Thanh Long sợ hãi thân thể co rụt lại.
“Ngươi thích chiếm tiện nghi của ta ư? Nhị đại gia cái !”
Diệp Lăng chửi ầm lên, sao tên này lại vô sỉ như vậy, thậm chí hắn đang hoài nghi, có phải đề nghị vừa rồi của mình sai lầm hay không?
Nếu như đưa tên này ra ngoài, nó liên hợp với ba yêu thú đã hoàn toàn biến hóa kia, ta mà đi đâu, có phải bốn tên này sẽ gieo họa khắp tam giới hay không.
“Tiểu Hồng! Ngươi còn xem cái rắm, còn không mau lăn ra đây cho Bổn Tọa, báo thù cho ca ca ta đi!”
Đột nhiên, Thanh Long rống lên, Diệp Lăng sửng sốt, Tiểu Hồng?
Cái tên này thật quê mùa, trong bốn Đại Thánh thú có kẻ tên là Tiểu Hồng sao, đùa à.
Chờ một chút!
Chẳng lẽ, Tiểu Hồng trong miệng Thanh Long chính là Chu Tước?
Ngay sau đó, một bóng dáng khổng lồ màu đỏ xuất hiện trong không trung, trên đầu cháy hừng hực, hai cánh lượn lờ hồng quang quỷ dị.
Mắt nó mở ra, thân thể bộc phát ra từng luồng lực lượng kinh người, Hỏa Chi Bản Nguyên bắt đầu khởi động.
Mẹ nó, Chu Tước thật kìa, lại còn gọi là Tiểu Hồng, ta còn tưởng là hoa khôi của thôn chứ!
Chu Tước, một trong Tứ Linh, Tứ Linh chính là bốn đại Thần Thú, địa vị cực cao.
Không ít người đều coi Chu Tước là Phượng Hoàng, nhưng đây là hai chủng tộc hoàn toàn bất đồng, tính ra, Phượng Hoàng còn phải bị Chu Tước nhất tộc thống lĩnh.
Mà đối diện là một Chu Tước thật sự, giờ mà xách ra ngoài, Chu Tước sở hữu huyết mạch thượng cổ này sẽ khiến vương giả của Chu Tước cương vực tự mình đến đòi người.
Đôi mắt Diệp Lăng sáng lên, hắn cảm thấy một món tài sản khổng lồ đang vẫy tay trước mắt mình.
Bốn đại Thần Thú, nếu hắn mang hết ra ngoài thì có phải sẽ kiếm được một khoản kếch xù không?
“Chu Tước tiền bối, xin chào...”
Diệp Lăng còn chưa nói hết, Thanh Long đã nóng nảy, hét to Tiểu Hồng xông lên, Chu Tước vỗ cánh đẩy Thanh Long ra, rồi trực tiếp nhào tới.
Nói cái píp, đánh xong rồi nói, trong lòng Thanh Long điên cuồng hét lên.
Chu Tước lướt đến trong không trung, giang hai cánh, từ hai cánh tuôn ra Hỏa Long, rít gào dữ tợn.
Rống rống!
Hỏa Long lượn quanh khiến toàn bộ đại điện đều đổi sắc, thậm chí Diệp Lăng cảm thấy Hỏa Long kia có thể nướng cháy mình trong nháy mắt.
Công kích đáng sợ hơn xa thần thông của Thanh Long, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Diệp Lăng lộ vẻ ngưng trọng, Đả Thần Thạch đổi thành Diệt Tiên Kiếm.
Kiếm quang lưu chuyển, phong mang tất lộ.
Thanh Long trong khoảng không nhìn thấy Diệt Tiên Kiếm, thân thể không khỏi run lên, nó hừ lạnh một tiếng, tôn tử này có không ít bảo bối.
Kiếm động, Hỏa Long xé rách thiên địa đi tới trước mặt Diệp Lăng!