Tiểu lang quân thành thực?
Diệp Lăng lập tức sầm mặt, mẹ nó, nếu ngươi là tiểu lang quân thành thực, vậy ngươi chính là nhị đại gia của ta!
Gọi ngươi là lão lưu manh còn tạm được, rất hợp lý, thế mà lại đàm luận chuyện thành thực với lão tử ta, tới nào, chúng ta đại chiến 800 hiệp, lão tử sẽ cho ngươi biết vì sao hoa kia lại hồng.
Nghĩ vậy nhưng Diệp Lăng vẫn nén lại khinh bỉ, hắn khoát tay áo, nhìn Thanh Long và Chu Tước dàn sẵn trận địa đón địch giữa không trung.
“Gọi luôn Bạch Hổ và Huyền Vũ ra đi, vừa vặn đủ Tứ Thần Thú, ta có chuyện muốn nói.”
Diệp Lăng nghĩ thầm không thể đánh nữa, đánh tiếp thì mình cũng chẳng được lợi gì, dù thắng thì cũng rất thê thảm, cho nên thôi đi.
Chu Tước động dung, vừa muốn nói, Thanh Long đột nhiên nhảy nhót hô to, trợn mắt lên.
“Không được! Tiểu Hồng, ta cho ngươi biết, tôn tử này xảo quyệt lắm!”
“Ta biết thừa hắn có mưu đồ gì rồi, hắn đánh không lại hai người chúng ta, muốn gọi Bạch Hổ Huyền Vũ ra, để hắn chiếm tiện nghi của cả bốn người chúng ta!”
Diệp Lăng và Chu Tước đều ngây người, chiếm tiện nghi, chiếm tiện nghi cái gì?
“Ta cho ngươi biết, hắn thua rồi thì sẽ viện cớ khảo nghiệm Thánh Lộ thất bại là vì bốn chúng ta liên thủ đánh bại, nếu chỉ có một hai kẻ thì hắn không để vào mắt.”
“Ngươi suy nghĩ đi, không thì hắn bảo cả bốn người chúng ta ra ngoài làm gì, Tiểu Hồng lại gần ta, tôn tử này cả người đen sì sì, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cẩn thận bị hắn tiêm nhiễm đó.”
Nghe Thanh Long nói vậy, Chu Tước ngây người, nó vội vã nhìn Diệp Lăng, không thể nào, kẻ này là người như vậy ư?
Còn Diệp Lăng thì sắp phát điên, hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Long: “Nhị, đại, gia, nhà ngươi!”
“Thanh Long! Ngươi là tên khốn kiếp! Đầu óc ngươi nghĩ gì thế, ta cho ngươi biết, ta muốn hai người bọn họ ra ngoài là muốn cho các ngươi một kỳ ngộ!”
“Nếu ngươi không muốn kỳ ngộ này thì thôi, không ai ép ngươi, nhưng tên khốn kiếp nhà ngươi chắc chắn sẽ hối hận!”
Diệp Lăng chửi ầm lên, mẹ nó, đầu tên Thanh Long này bị khuyết tật à, sao cái miệng còn độc địa lắm lời hơn cả hắn?
“Kỳ ngộ? Kỳ ngộ gì thế, ngươi có thể cho bốn chúng ta kỳ ngộ gì?!”
“Ta cho ngươi biết, kỳ ngộ duy nhất chúng ta cần chính là mang linh trí linh hồn chúng ta ra ngoài, trọng tu chân thân.”
“Ngươi có khả năng sao? Ta cho ngươi biết, Tu Tử Giới bình thường vô dụng, trong thiên hạ này, vốn không có nhiều bảo bối có thể mang đi linh trí linh hồn.”
Thanh Long đại nghĩa lẫm liệt mắng, Diệp Lăng đen mặt, lấy Càn Khôn Hoàn ra!
Trong Càn Khôn Hoàn Thất Tinh Cung, ngay cả người sống còn có thể chứa được, linh trí linh hồn lại càng đơn giản.
“Thanh Long, ngươi nhớ kỹ lời mình nói, ngươi đắc tội với lão tử rồi, ngươi nhớ đó!”
Diệp Lăng cười âm u, rồi hắn nhìn Chu Tước chậm rãi nói: “Đây là Càn Khôn Hoàn của Thất Tinh Cung, có thể dung nạp chân linh hoặc người sống.”
“Nếu các ngươi không tin, Chu Tước có thể thử một lần.”
“Nếu sợ xảy ra vấn đề, vậy cho Bạch Hổ và Huyền Vũ đi ra đi, ta không cần thiết phải lấy mạng liều mạng cùng các ngươi.”
Dứt lời, Diệp Lăng dừng một chút, rồi lập tức vỗ đầu một cái: “Ồ đúng, ta đã quên nói cho các ngươi biết, Cửu Kiếp Tiên Đế chứ gì, thuộc hạ của lão tử có cả đống!”
Diệp Lăng vừa dứt lời, đột nhiên hai cây cột quang mang xán lạn, lóng lánh.
Ong ong!
Bạch Hổ và Huyền Vũ hiện lên trong không trung, bọn chúng đều uy phong lẫm lẫm, nhưng ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt và kích động.
“Ngươi nói thật ư?”
Bạch Hổ và Huyền Vũ đi thẳng tới bên cạnh Thanh Long, Chu Tước, vừa nghi hoặc vừa kích động hỏi.
Diệp Lăng liếc chúng nó: “Thế này đi, cho Huyền Vũ thử một lần không phải xong chuyện sao, dù sao phòng ngự cũng cao, không có gì đáng ngại.”
Tứ Thần Thú gật đầu, cũng được, lực phòng ngự của Huyền Vũ rất kinh người.
“Được, nếu vậy, chúng ta sẽ tin tưởng ngươi một lần!”
Huyền Vũ nói, thần sắc có chút kích động, dù sao bọn chúng đã ở nơi không thấy ánh mặt trời này không biết bao nhiêu năm.
Yêu Thánh cung đã diệt vong, chỉ có chúng nó còn ở lại đây, ngay cả một con quỷ cũng không nhìn thấy, có thể không tịch mịch sao?
Viu!
Huyền Vũ hóa thành một tia sáng màu vàng tiến vào Càn Khôn Hoàn, sau khi Huyền Vũ biến mất, ba đại Thần Thú hoàn toàn ngẩn người, tròng mắt đờ ra, rồi lại trở nên kích động, hân hoan!
Được cứu rồi, dù thế nào bọn họ cũng đã có hi vọng, dù người này nói láo, hắn không có thủ hạ là Cửu Kiếp Tiên Đế, nhưng tối thiểu bọn chúng có thể tự do!
Ong ong, Huyền Vũ lại bị Diệp Lăng ném ra ngoài, nó cũng vô cùng kích động.
“Thanh Long, ngươi còn nhớ lời lão tử vừa nói chứ?”
“Ta cho ngươi biết, lão tử thù rất dai, vì đầu óc ta nhỏ mà!”
Diệp Lăng cười lạnh, Thanh Long khinh thị liếc Diệp Lăng, cực kì ngạo khí.
Ái chà chà?
Diệp Lăng thầm kinh ngạc, Thanh Long này cao ngạo thật đấy, hóa ra là hạng người không lộ danh tiết?
Nhưng không chờ hắn nghĩ xong, Thanh Long kia đã nằm úp sấp trên mặt đất, khuôn mặt bi thảm.
“Đại gia! Ngươi là đại gia của ta! Ta sai rồi còn không được sao!”
“Ta rất lợi hại, ngươi mang ta ra ngoài đi, Bổn Tọa sẽ là thuộc hạ của ngươi!”
“Ngươi chỉ cần vung tay, Bổn Tọa tuyệt đối không dám bỏ qua mệnh lệnh của ngươi, ngươi yên tâm đi!”
Không có tiền đồ, không có cốt khí, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, cả người Diệp Lăng đều nổi da gà!
Loại hàng này sao sống được đến bây giờ, nhờ không có chân thân ư?
Theo Diệp Lăng nghĩ, đừng nói là chân thân, ngay cả hồn phách cũng phải bị trấn áp trong Cửu U địa ngục một kỷ nguyên mới là biện pháp nghiêm phạt tốt nhất.
“Nhân tộc, nói đi, ngươi có yêu cầu gì?”
Bạch Hổ lãnh ngạo chậm rãi nói, Huyền Vũ và Chu Tước đều gật đầu, Thanh Long đang nằm trên đất cũng sững sờ, lập tức bay lên trời, sắc mặt cao ngạo.
“Đúng vậy, quên hỏi yêu cầu của ngươi, nếu ngươi nói ra yêu cầu quá đáng, Bổn Tọa sẽ không đáp ứng.”
Diệp Lăng đơ mặt, Thanh Long, đại gia nhà ngươi, tên lưu manh nhà ngươi có thể có chút mặt mũi được không!
Lần đầu tiên Diệp Lăng bị lời nói của một người, nhầm rồi, là một súc sinh làm cho hộc máu.
“Mang các ngươi ra ngoài cũng không thành vấn đề, muốn ta trợ giúp các ngươi trọng tố kim thân cũng không thành vấn đề.”
“Yêu cầu của ta rất đơn giản, kỷ nguyên này sắp đến thời khắc đại kiếp loạn thế, ta muốn các ngươi nghe ta hiệu lệnh trong kỷ nguyên này, chinh chiến cho ta!”
Diệp Lăng nghiêm túc nói, yêu cầu của hắn chỉ đơn giản như vậy.
Bốn đại Thần Thú nhìn nhau, đều gật đầu, ân cứu mạng đổi lấy yêu cầu này cũng không quá phận.
Dù sao bọn họ sẽ nhận được tự do và sinh mệnh, đây là tài sản quý giá nhất.
Nhưng Diệp Lăng lại mỉm cười, nụ cười rất giảo hoạt.