Đường núi gập ghềnh, nhưng với cường giả như Diệp Lăng thì nó không khó đi, càng không thể nói là Thiên Lộ.
Lúc Diệp Lăng đứng trên đỉnh núi, tròng mắt hắn kịch liệt dao động, vô cùng kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt.
Đỉnh núi lớn như một tòa thành trì, trung ương là một tòa cung điện huy hoàng, tuy tràn ngập tử khí, nhưng vẫn lộ ra khí tức nồng nặc tán loạn.
Ở đây có vô số thi thể chỉ còn khung xương, không có chút máu thịt nào, qua năm rộng tháng dài, kình phong thổi qua, khiến vào bộ xương gần như đã bị phong hóa hoàn toàn.
Xương trắng trải khắp đỉnh núi, các loại các dạng xương cốt chồng chất san sát.
Diệp Lăng chấn động, cách đó không xa là một bộ Long Cốt, thân thể cuộn lại, chính giữa cắm một thanh trường thương đã rỉ sét loang lổ chấm xanh.
“Trước đây Long tộc này tối thiểu là cường giả Thất Kiếp Tiên Đế!”
Diệp Lăng kinh ngạc, không phải là hắn chưa từng trải đời, nhưng cảnh trượng trước mắt quá chấn động, trên đỉnh núi chỉ có bạch cốt vương khắp nơi.
Từng kiện Tiên khí nứt gãy, thậm chí chỉ còn lại chuôi trải khắp mặt đất, cũng có Tu Tử Giới Chỉ phủ đầy bụi bậm.
“Đó là cường giả Thôn Thiên Thanh Ngưu nhất tộc!”
“Đó là cường giả Tử Khí Cự Tượng nhất tộc, tối thiểu cũng là Cửu Kiếp Tiên Đế!”
Diệp Lăng nhìn những bộ xương hắn có thể phân biệt ra, Cửu Kiếp Tiên Đế mà còn chết nhiều như vậy, hơn nữa tuyệt đối không phải là kẻ yếu.
Rốt cuộc nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì!
Có phải ở kỷ nguyên trước, Yêu Thánh cung là chiến trường hay không, rốt cuộc nơi đây cất dấu điều gì?
Diệp Lăng cảm thấy chấn động, lúc này mười mấy bóng người vừa tới nơi, trong đó có cả Viên Tổ và Tinh Không Tiên Đế, hai vị cường giả này cũng ngây người.
Tất cả cường giả đứng sững trên đỉnh núi, mặc cho gió lạnh thổi qua, trong đôi mắt của bọn họ tràn đầy vẻ khó tin.
Nơi đây có thể xưng là chiến trường Thần Linh, những bộ xương này vẫn còn tản ra lực lượng làm lòng người run sợ, đã một kỷ nguyên trôi qua mà còn chưa tiêu tán.
Quá mạnh mẽ, thật khó tin, những một đám cường giả tiếu ngạo thiên địa này lại vẫn lạc ở đây.
“Ha ha! Đó là cái gì?! Thần khí?! Vậy mà là Thần khí hư hại?!”
Đột nhiên, một gã cường giả Tiên Tôn đỉnh phong cười to, lao nhanh về phía một cây trường thương cách đó không xa.
Viu!
Trong khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, y đã xông đi, lao về phía vô số bạch cốt.
Khi y tới gần cây trường thương kia, tay vừa cầm lấy trường thương, ngay sau đó, y hét lớn một tiếng, trừng mắt hoảng sợ liên tục lui lại.
Thời điểm y lùi lại, trên thân thể xuất hiện từng luồng sương mù màu đen, những sương mù này bao vây y lại, ngay sau đó thân thể y biến thành máu thịt be bét!
Tất cả cường giả đều khiếp sợ đến mức tê cả da đầu!
Một cường giả Tiên Tôn đỉnh phong chết rồi, chết quỷ dị như vậy?
Đúng lúc này, xung quanh thi thể máu thịt nát bét của cường giả kia xuất hiện vô số con trùng nhỏ rậm rạp khiến người ta nhìn qua liền nổi da gà.
Những con trùng này lơ lửng giữa khoảng không, lớn chừng ngón cái, vẫy cánh vù vù, toàn thân màu rỉ sét, thứ bất đồng duy nhất chính là con mắt nó.
Con mắt màu đỏ tươi, lộ ra sát cơ vô biên, khiến người nhìn qua cũng cảm thấy kinh hãi.
“Đây là... Thôn Tiên trùng!”
Diệp Lăng khiếp sợ, Thôn Tiên trùng, một loại côn trùng vô cùng đáng sợ, lực phòng ngự kinh người, hơn nữa tính công kích rất mạnh!
Chỉ cần bị nó cắn phải, người bị cắn không chết cũng trọng thương, hơn nữa công kích của nó mang độc, trong nháy mắt có thể ăn mòn một cường giả.
Chúng nó kí sinh trong thi thể, là chủng tộc quần cư.
Mà ở đây lại xuất hiện mấy nghìn Thôn Tiên trùng, số lượng đáng sợ làm tất cả cường giả đều kinh ngạc.
Bọn họ nhớ rằng đã từng có một gã Lục Kiếp Tiên Đế đi nhầm vào cấm địa, gặp phải Thôn Tiên trùng, kết quả bị cắn một miếng rồi trốn thoát. Cuối cùng gã vẫn độc phát thân vong, không thể thay đổi kết cục!
Thôn Tiên trùng nổi danh là hung hãn, mà ở đây lại có đến mấy ngàn.
“Đáng chết! Nên làm gì bây giờ?!”
Viên Tổ rống giận, Thánh Điện đã không còn xa, nơi đó là của Thánh Tổ bộ tộc chưa khai hóa, bảo bối gã cần đang ở bên trong.
Nhưng bây giờ lại có nhiều Thôn Tiên trùng ngăn cản bọn họ như vậy, gã đã bị dồn vào đường cùng.
“Khốn kiếp! Liều mạng!”
Viên Tổ nổi giận gầm lên, thân thể biến lớn, màu lông xám tro sậm màu hơn.
Gã vung thiết côn, trực tiếp xông thẳng ra ngoài, thân ảnh nhanh như chớp, thiết côn hung hăng đập ra.
Hô!
Thiết côn gào thét lao ra, gần như xé rách không gian, làm cho thiên địa liên tiếp rung động.
Vô số Thôn Tiên trùng đang điên cuồng gặm nhấm thi thể Tiên Tôn ngẩng đầu lên, tròng mắt màu đỏ tươi.
Mấy ngàn Thôn Tiên trùng lập tức bay qua, cánh rung động như muốn xé rách thiên địa, trong nháy mắt đã vọt tới sát Viên Tổ.
Ùng ùng!
Đáng tiếc, thiết côn của Viên Tổ đã rơi xuống, lực lượng rất lớn, chỉ thấy đỉnh núi rung động một cái, vậy mà có chừng trăm con Thôn Tiên trùng lập tức chết đi.
Một gậy đập xuống biến chừng trăm con Thôn Tiên trùng thành thịt vụn, một màn này khiến mọi người đại hỉ.
Vốn dĩ đám Thôn Tiên trùng này còn chưa thành niên, nếu không một gậy này tuyệt đối không phát huy ra được uy lực lớn như vậy.
Lại có thêm vài người vọt tới đỉnh núi, sau khi nhìn thấy Thôn Tiên trùng thì đều tê cả da đầu, rợn cả tóc gáy.
Thật đáng sợ, trong tình cảnh này, có ai có tư cách xông qua?
“Ta tới giúp ngươi!”
Tinh Không Tiên Đế nhảy lên, trường thương trong tay điên cuồng vũ động, thương quang lao vào trong đàn Thôn Thiên trùng.
Phát ra âm thanh như cuồng phong gào thét, giết chết ước chừng một trăm con Thôn Thiên trùng.
Mọi người vui mừng, Diệp Lăng nở nụ cười, nếu vậy, hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù sao thực lực của hắn so với cái tên ngu xuẩn mới chết kia cách biệt như thiên địa.
Khi mọi người còn đang hưng phấn, đột nhiên, Tinh Không Tiên Đế và Viên Tổ đều biến sắc!
Ong ong!
Thanh âm rung động chậm rãi bay ra trừ trong đại điện, một thân ảnh khổng lồ xuất hiện trong mắt mọi người.
Thôn Thiên trùng!
Mẫu Trùng!
Thân thể khổng lồ, cao chừng một trượng, cả người như bao phủ bởi áo giáp, hiện lên hàn quang làm người ta run sợ.