Long Liệt nhìn cảnh tượng trươc mắt, bị chấn động đến mức không cách nào khống chế trái tim đang loạn nhịp của mình.
Bát Bộ Thiên Long là một trong những thần thông mạnh nhất của Long Tộc, ở trong tam giới, thần thông này đủ để gây nên tinh phong huyết vũ, lời này hoàn toàn không khoa trương chút nào.
Hơn nữa Long Liệt còn là cường giả Nhất Kiếp Tiên Đế nổi bật trong Long Vực, một kẻ mạnh mẽ như y thi triển ra Bát Bộ Thiên Long mà lại bị Diệp Lăng cản lại, tuy có vẻ Diệp Lăng đã bị thương, nhưng Long Liệt biết rằng cái tên kia vẫn có thể chiến tiếp.
Sao có thể như vậy, Long Liệt không thể tin những gì đang xảy ra, kẻ đó là Tiên Tôn sao?
Dù là Nhất Kiếp Tiên Đế, kẻ có thể ngăn cản Bát Bộ Thiên Long của y cũng cực kì hiếm hoi, trong lòng y không khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Đối diện, Diệp Lăng máu me khắp người giùng giằng đứng lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ, tròng mắt hắn đỏ tươi, tản ra chiến ý ngập trời.
“Bát Bộ Thiên Long?”
“Rất mạnh, nhưng đáng tiếc, tiếp đó có phải ngươi cũng nên nếm thử thủ đoạn của ta hay không?”
Diệp Lăng cười lạnh, ngay sau đó, khí tức vô địch vừa mới bị đánh tan trong cơ thể hắn đột nhiên bùng phát điên cuồng lao ra.
Rầm rầm, khí tức đảo loạn Tiên Khí cuồn cuộn trong hư không, Diệp Lăng cười dữ tợn, Cửu Đại Tiên Anh đã hao hết ba cái để ngăn cản Bát Bộ Thiên Long.
“Chưởng Trung Tiên Quốc, diệt!”
Oanh, trong không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ lóe ra thần quang rực rỡ, năm ngón tay thần quang mịt mờ, khí tức hoang cổ tang thương tràn ngập trong lòng bàn tay.
Ong ong!
Cung điện san sát, thế giới thành hình, trong lòng bàn tay làm một thế giới, một quốc gia có sinh linh!
Hơn nữa khí tức vô địch còn ẩn chứa trong lòng bàn tay, nó tựa như Viễn Cổ đại đế uy nghiêm quan sát ngàn vạn sinh linh.
“Cái gì?! Không!”
Long Liệt lập tức kinh hãi, y cảm thấy cung điện trong lòng bàn tay kia ẩn chứa một khí tức cực kì khủng bố, khiến y cảm nhận được nguy cơ sinh mệnh.
“Hãy nếm thử thịnh yến Bổn Tọa ban cho ngươi đi!”
Diệp Lăng đột nhiên quát to, bàn tay lật lại, cự chưởng giữa không trung chợt động, trong lòng bàn tay lóe lên lôi đình, mật văn nối liền.
Lực hấp dẫn khủng bố bao phủ Long Liệt, y bị kéo về hướng không trung, y không có chút cơ hội phản kháng nào.
“Khốn kiếp! Vỡ ra cho ta! Vỡ ra!”
Long Liệt biết tuyệt đối không thể bị kéo vào trong lòng bàn tay, y vùng vẫy kịch liệt, Long lực không ngừng đánh ra, khiến hư không cũng đổ nát không ngừng.
Nhưng một chưởng này của Diệp Lăng đã hút cạn ba đại Tiên Anh, sao có thể để y tránh thoát?
“Không!”
Long Liệt trừng mắt, trơ mắt nhìn chính mình bị kéo vào trong lòng bàn tay, lôi đình lập tức đánh tới như mưa dông gió giật.
Trong không trung, thân ảnh Long Liệt rất nhỏ bé, Chưởng Trung Tiên Quốc điên cuồng đánh giết Long Liệt không ngừng.
Trên mặt đất, Diệp Lăng chứng kiến cảnh này, trong mắt tràn ra hàn quang cuồn cuộn, hắn nhảy lên, lơ lửng giữa không trung.
“Tiên Huyết Diệt Long, nhất tiễn định càn khôn!”
Cánh tay Diệp Lăng giương lên như kéo cung, một huyết cung xuất hiện trong tay hắn, huyết sắc lộ ra mùi máu tanh gay mũi.
Trong ngón tay Diệp Lăng xuất hiện một mũi tên máu đặt trên dây cung, mũi tên tản ra vòng xoáy đỏ ngòm, ẩn hiện ánh sáng tử vong.
“Giết!”
Diệp Lăng đột nhiên quát lớn, ngón tay buông ra, huyết tiễn rít gào lao đi, trực tiếp xé rách hư không, điên cuồng lao về phía chưởng ấn.
Huyết tiễn lao đi, nó như cuốn theo sóng lớn, khiến cho hư không trở thành một mảnh huyết sắc.
Răng rắc, huyết tiễn điên cuồng xoay tròn, lực thôn phệ khủng bố xé nát hư không, không gì có thể ngăn cản.
Viu!
Huyết tiễn lao vào trong cự chưởng, Long Liệt đang giãy giụa lập tức trừng mắt, nhìn mũi tên tràn đầy khí tức hủy diệt, y tuyệt vọng rống lên.
Ngay sau đó, huyết quang ngập trời, sát cơ tràn ngập toàn bộ hư không, Chưởng Trung Tiên Quốc cũng hoàn toàn vỡ nát.
Diệp Lăng quỳ một chân trên mặt đất, kịch liệt thở hổn hển, trong mắt vẫn tràn đầy chiến ý!
Một mũi tên này hao tổn hơn phân nửa sức chiến đấu của hắn, nhưng Diệp Lăng còn bốn đại Tiên Anh vẫn tràn đầy, hắn có thể liều mạng chiến một trận nữa.
Trong hư không, huyết quang nhạt dần đi, khi nó hoàn toàn biến mất, một thân ảnh rớt xuống.
Bịch một tiếng, thân ảnh ấy nện mạnh xuống đất, mãi không nhúc nhích, hơi thở mong manh, gần như sắp chết.
Là Long Liệt, Nhất Kiếp Tiên Đế xuất thân Thánh Địa, trong mắt y tràn đầy vẻ kinh hãi, y không tin nổi mình vừa bị một cường giả Tiên Tôn đỉnh phong đánh bại.
Hiện giờ y đã hoàn toàn đánh mất năng lực chiến đấu, gần như đã trở thành phế nhân.
Diệp Lăng kéo thân thể trọng thương đi tới bên người y, nhếch miệng cười, nụ cười lạnh lẽo rợn tóc gáy.
“Thánh Địa ư? Tiên Đế ư?”
“Sao có thể làm gì được ta!”
Diệp Lăng điên cuồng hét lên, Long Liệt gắng sức cử động, nhưng chỉ có thể chấp nhận kết cục hoàn toàn bại trận, trong mắt y tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Trong hư không, ba đại cường giả cũng đã phân ra thắng bại!
Hỏa La Thiên đã chiến đấu hết sức, khí tức điên cuồng, toàn thân đầy vết thương, nhuộm đẫm máu tươi.
Trong tay gã là thi thể Vạn Lôi Đại Đế, đúng, chính là thi thể, Vạn Lôi Đại Đế đã bị Hỏa La Thiên lấy một chọi hai giết chết!
Mà gã cũng phải trả cái giá cực kỳ thê thảm, bản nguyên chi lực đã bị thương tổn.
Mai Sơn lão nhân trừng mắt, lộ vẻ sợ hãi, lão tuyệt đối không ngờ được rằng một mình Hỏa La Thiên đấu với hai người lại vẫn giết được Vạn Lôi Đại Đế.
Lão không biết Hỏa La Thiên lại cường hãn đến như vậy.
Cũng không ngờ Hỏa La Thiên dám liều mạng như thế, quyết tuyệt không màng tổn thương đổi lấy mạng kẻ địch, khiến Mai Sơn lão nhân kinh sợ.
Mai Sơn lão nhân cũng bị thương cũng không nhẹ, lão biết Hỏa La Thiên đã bị thương rất nghiêm trọng, nhưng lão lại sợ.
Lão sợ kẻ điên Hỏa La Thiên này sẽ không màng bất cứ thứ gì, liều mạng với lão.
Lão đâu biết rằng, sau lưng Hỏa La Thiên là thế lực Cửu Kiếp lãnh thổ, vậy nên gã mới không sợ hãi.
Ngay sau đó, khi Mai Sơn lão nhân nhìn thấy Long Liệt nằm trên mặt đất, lão lập tức kinh hãi thất sắc.
Làm sao có thể?!
Sao có thể như vậy?!
Đường đường Nhất Kiếp Tiên Đế của Thánh Địa Long Vực mà lại thất bại ư?
Bại bởi một kẻ chỉ mới Tiên Tôn đỉnh phong?
Không thể nào tin nổi!