Cường giả Đông Phương thành thấy kẻ đi ra là một nữ nhân thì đều sững sờ, rồi lập tức cười vang.
Nữ nhân?
Có thể làm được gì chứ, Diệp Lăng điên rồi sao? Đây là trận chiến sinh tử đấy, nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ hoàn toàn thay đổi.
Người tên Hoa Vũ kia cười lạnh một tiếng, thân thể chấn động, khí tức uy chấn thiên địa bộc phát.
Tứ Kiếp Tiên Đế!
Tứ Kiếp Tiên Đế mà lại là một nữ nhân, còn thần phục Diệp Lăng, mẹ nó, các ngươi xác định đây không phải là tiểu thuyết hư cấu chứ?
Bọn họ đâu biết rằng, Hoa Vũ này vốn là một cường giả kiêu căng khó thuần, nhưng bị đãi ngộ của Lôi Vực hấp dẫn.
Trước khi Diệp Lăng xuất thủ, Hoa Vũ đương nhiên không hề nể phục Diệp Lăng chút nào, nhưng bây giờ, nàng lộ vẻ tôn kính, cũng có cả bội phục.
Hơn nữa trong Lôi Vực, thực lực Hoa Vũ cũng không tính là đứng đầu, còn có Hỏa Gia Tam Ma cùng Mai Sơn lão nhân mạnh hơn nàng.
“Hoa Vũ, để đám nam nhân cười nhạo ngươi nhìn xem nữ nhân Lôi Vực chúng ta hung mãnh thế nào!”
Diệp Lăng bình thản nói, Hoa Vũ mỉm cười với Diệp Lăng, nụ cười như trăm hoa đua nở, rồi đôi mắt hẹp dài của nàng hiện lên vẻ băng lãnh như đao phong.
“Yên tâm đi Cung Chủ, ta sẽ giết hết những kẻ dám tiến lên!”
Hoa Vũ dứt lời, nàng lướt lên không, mỉm cười nhìn đám cường giả đối diện, ánh mắt sắc bén: “Kẻ nào dám đánh với ta một trận!”
Đông Phương thành chỉ có ba cường giả Tứ Kiếp Tiên Đế, hơn nữa đều là kẻ quyền cao chức trọng.
“Ta đi!”
Tứ Kiếp Tiên Đế đứng bên cạnh Động Thiên Tiên Đế trực tiếp tiến lên, gã được xưng là Hổ Sơn Tiên Đế, cũng là một kẻ mạnh.
Đối diện, Diệp Lăng khẽ mỉm cười, Táng Hoa tới gần, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn: “Coi trọng người ta rồi à? Ta cho ngươi biết, bây giờ tỷ muội trong nhà đã nhiều lắm rồi đấy.”
“Đừng nói xấu ta, cái gì gọi là coi trọng người ta, ta đang nghiêm túc quan chiến mà!”
Diệp Lăng vội vã hô, trong đầu các nàng chứa những thứ gì vậy, toàn nghĩ linh tinh.
Bên kia, hai Tiên Đế đã khai chiến, lực lượng càn quét thiên địa, trong nháy mắt, toàn bộ hư không đều bị đánh nát.
Thanh âm chấn động vang vọng giữa thiên địa, Hổ Sơn Tiên Đế cầm một cây Lưu Kim Chuy, đối diện, Hoa Vũ dùng một cái Âm Dương Mẫu Tử Tiên.
Hổ Sơn Tiên Đế cũng là cường giả sở trường lực lượng, nhưng đối mặt với Hoa Vũ thì không thể phát huy ra được, Âm Dương Mẫu Tử Tiên trong tay Hoa Vũ vô cùng xảo quyệt.
Hơn nữa mỗi roi đều bùng nổ trong nháy mắt, đánh ra lực lượng mạnh mẽ, Hổ Sơn Tiên Đế chỉ có thể chống đỡ.
Tu vi hai người đều là Tứ Kiếp Tiên Đế trung kỳ, nhưng Hổ Sơn Tiên Đế lại hoàn toàn bị áp chế đến hạ phong, cường giả Đông Phương thành quan chiến đều khiếp sợ.
Người Lôi Vực đều ngang ngược như vậy sao?
Tưởng chừng như đều là cỗ máy chiến đấu, Diệp Lăng mạnh mẽ thì bọn họ còn có thể lý giải, dù sao hắn cũng là chủ nhân Lôi Vực, nhưng một nữ nhân mà cũng mạnh như vậy được ư?
Bọn họ đâu biết rằng, sở dĩ Hoa Vũ cam tâm tình nguyện quy thuận là bởi vì Diệp Lăng chỉ điểm cực điểm chân ý cho nàng.
Trường tiên đánh ra, cực điểm chân ý bạo phát, cực kì chấn động lòng người, cũng rất thích hợp.
Roi thiên biến vạn hóa, mỗi lần động đều có thể bộc phát ra lực lượng kinh thiên.
Cho nên, Hoa Vũ lĩnh ngộ cực điểm chân ý tựa như một Chiến Thần phiên bản thăng cấp, địch gặp địch buồn.
Hổ Sơn Tiên Đế bị đánh cho vô cùng gian nan, mỗi lần công kích đều bị Hoa Vũ xảo diệu hóa giải, mà đối mặt với công kích của Hoa Vũ, gã phải cẩn thận 120%.
Gã không thể nào chịu đựng được, nếu tiếp tục như thế, gã sẽ thua.
“Nữ nhân thúi, ăn một búa của ta đi!”
Hổ Sơn Tiên Đế lớn tiếng rống giận, Lưu Kim Chuy điên cuồng đập ra, trong nháy mắt, Tiên Khí trong hư không bị rút cạn!
Tất cả đều ngưng tụ vào Lưu Kim Chuy, tỏa ra lực lượng mạnh mẽ vô biên.
“Nằm xuống cho ta!”
Rầm rầm, Lưu Kim Chuy đập ra, trong không trung hiện lên một hư ảnh khổng lồ, rít gào lao về phía Hoa Vũ.
“Được!”
Các cường giả Đông Phương thành kinh hỉ cười lớn, Hổ Sơn Tiên Đế đã ra một chiêu lợi hại như vậy, thế trận sẽ thay đổi.
Đại quân Lôi Vực đều rất bình tĩnh, bọn họ tin tưởng Hoa Vũ, cho nên không sợ!
“Ti Nhiễu Thiên Địa, quyển sát!”
Viu, Hoa Vũ bay lên trời, trán phóng ra thần quang nóng rực như lửa, trường tiên huy động.
Đùng đùng, vài tiếng động thanh thúy vang lên, trường tiên quay cuồng, trở nên dài vô biên, bao vây Lưu Kim Chuy hung hãn.
Ánh mắt Hoa Vũ trở nên ác liệt, cánh tay dùng sức, chỉ thấy cái roi kia siết chặt lại!
Ùng ùng!
Trong khu vực bị roi bao quanh, phát ra tiếng nổ ầm ầm vang vọng đất trời, một cỗ lực lượng kinh khủng đang không ngừng bạo tạc.
“Cái gì?!”
Động Thiên Tiên Đế trừng mắt, đạo công kích này quỷ dị khó giải, đừng nói là Hổ Sơn Tiên Đế, dù là gã thì cũng phải hao phí thủ đoạn.
Sao có thể như vậy, cường giả Lôi Vực thật sự đều mạnh như vậy sao?
Niếp Thánh lãnh thổ nội tình vạn năm lại không chịu nổi một kích như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, Động Thiên Tiên Đế hoài nghi, trận chiến này, bọn họ có thể thắng sao?
Gã đâu biết rằng, Diệp Lăng chính là muốn hiệu quả này, nếu thật sự so đấu, đại quân sau lưng hắn căn bản không phải là đối thủ của chúng cường giả Đông Phương thành.
Đương nhiên là nếu liều mạng thì kết cục chưa biết sẽ thế nào.
Hổ Sơn Tiên Đế bị trường tiên bao vây, gã điên cuồng rống giận, lực lượng không ngừng bộc phát, nhưng lại như đánh lên bông.
Lực lượng đã bị trường tiên hóa giải hết, Hổ Sơn Tiên Đế trợn tròn mắt.
“Băng Diệt!”
Hoa Vũ quát một tiếng, trường tiên trực tiếp đánh lên thân thể Hổ Sơn Tiên Đế.
Bang bang!
Tia lửa lóe lên trên thân thể gã, Hổ Sơn Tiên Đế phun ra một ngụm máu tươi, Lưu Kim Chuy hung hăng đập một cái, trực tiếp phá nát trường tiên.
Viu!
Gã bay thẳng về trên tường thành, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt còn đọng lại vẻ sợ hãi nồng đậm.
“Cung Chủ, may mắn không làm nhục mệnh.”
Hoa Vũ mỉm cười đi tới bên người Diệp Lăng, Diệp Lăng gật đầu.
“Đại quân, chuẩn bị!”
Diệp Lăng đột nhiên giơ tay lên, phía sau, đại quân chiến ý dạt dào, chiến ý thiết huyết bao phủ toàn bộ thiên địa!
Khí tức tiêu điều như một thanh kiếm sắc hung hăng đâm vào trong lòng tất cả cường giả Đông Phương thành.
Giờ khắc này, bọn họ có cảm giác hít thở không thông, nội tâm tràn đầy sợ hãi.