Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1141 - Chương 1142: Phá Quan

Chương 1142: Phá quan

Lúc này, ở một thành trì khẩn yếu khác trong Niếp Thánh cương vực, Hổ Môn Quan ngày xưa phồn hoa náo nhiệt, hiện nay mùi máu tanh gay mũi, sát cơ dạt dào.

Bốn Thần Thú dẫn theo một đám nhóc con như lang như hổ điên cuồng công thành 2 tháng, nhưng mãi không thể đánh hạ.

Người thủ Hổ Môn Quan không yếu, là Tứ Kiếp Tiên Đế, thực lực cường hãn.

Hai thế lực đã giao chiến vô số lần, bốn đại Thần Thú liên thủ mà cũng chỉ chiếm chút thượng phong.

Phải biết rằng bốn đại Thần Thú liên thủ thực lực tăng lên gấp bội, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như 1 + 1 = 2.

Nhưng Đế Quân ở đây lại bình yên vô sự bảo vệ Hổ Môn Quan, còn thỉnh thoảng phản kích, làm cho đám Thanh Long vô cùng nhức đầu.

“Chư vị, đánh trận này ức chế quá, Khải Thiên Tiên Đế thực lực quá mạnh mẽ, đôi khi bốn chúng ta còn bị thua.”

“Nhưng lời chúng ta nói ra như tát nước ra ngoài, nếu mấy tháng nữa còn không đánh xong, vậy sẽ bị phạt đấy.”

Trong quân trướng, Thanh Long căm tức quát, tính tình nóng nảy, không thể công chiếm thành trì trong thời gian ngắn làm nó cảm thấy bị dày vò.

Chu Tước cười lạnh, trong con ngươi lóe hỏa quang: “Dù mạnh thế nào thì cũng phải đánh, nếu không thì cũng quá thẹn với kỳ vọng của các huynh đệ đối với chúng ta, không phải sao?”

Thanh Long liếc mắt nhìn, nói nhảm à, không công nổi thì chính là thua, cái giá chính là chết đấy.

“Đại ca! Đại ca! Có tin vui!”

Đúng lúc này, một Yêu Tộc vóc dáng cường tráng vội vã chạy tới, vẻ mặt kinh hỉ.

“Lão Thất, ngươi điên rồi sao, có thể có tin gì vui chứ, vợ ngươi sinh rồi à?”

Thanh Long lộ vẻ sốt ruột quát, tin vui cái gì, không thấy lão tử đang phát sầu sao, vui cái píp.

“Đại... Đại ca, tin vui thật mà!”

Lão Thất kích động, nhìn Thanh Long mặt đen, run rẩy chỉ ra bên ngoài.

“Cung Chủ... Cung Chủ hắn...”

Không biết là Lão Thất đang kích động hay sợ hãi, nói chung là lắp bắp mãi không thành câu, Thanh Long đứng lên lộ vẻ hoảng sợ.

“Lão Thất, Cung Chủ chết rồi hả? Ngươi còn hưng phấn như thế, ngươi là kẻ phản bội! Ngươi?”

Thanh Long rống giận, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cũng vội vã đứng lên, Diệp Lăng chết rồi?

“Hả?! Không. Cung Chủ đã đánh hạ Đông Phương thành, à mà không đúng, không thể nói là đánh hạ, là không đánh mà thắng, một người cũng không tổn thất!”

“Toàn bộ cường giả Đông Phương thành cả cả thành chủ Động Thiên Tiên Đế đều đã thần phục, hiện tại đều là người Lôi Vực chúng ta!”

Lão Thất vội vã xua tay, những lời này khiến bốn tên kia khiếp sợ trừng mắt nói không ra lời.

Đùa à, không đánh mà thắng, cứ vậy mà chiếm ư?

Đông Phương thành còn khó đánh hơn Hổ Môn Quan, Động Thiên Tiên Đế có thủ đoạn phi phàm, thực lực cường hãn, tuyệt đối là một khúc xương khó gặm.

Nhưng lại thần phục, một người cũng không tổn thương?

“Thất, ngươi có phải gian tế địch quân phái tới hay không, giờ ngươi đang muốn lừa gạt ta ư?”

Thanh Long trừng mắt, không phải là y không tin, mà là tin này quá khó tin.

Lão Thất nghe vậy thì nóng nảy: “Mẹ nhà ngươi, ngươi đi ra xem đi, người Hổ Môn Quan đều điên rồi, hiện tại trong thành đang đại loạn!”

“Cái gì? Để ta ra xem một chút!”

Thanh Long lao ra ngoài, con ngươi Huyền Vũ lóe tinh quang, hiện nay quân tâm địch nhân bất ổn, chính là thời cơ tốt để tấn công.

“Nhanh! Lão Thất, truyền lệnh ta, tập hợp đại quân, tấn công Hổ Môn Quan, ai dám lùi bước, giết không tha!”

Huyền Vũ vội vã quát, Lão Thất vội vàng gật đầu, xoa tay: “Cuối cùng lão tử cũng được hả giận, làm thịt đám cẩu tạp chủng này!”

Trước quân trướng, Thanh Long nhìn bầu không khí bất an hoảng sợ trong Hổ Môn Quan thì vô cùng kích động.

“Ha ha! Diệp Lăng thật dũng mãnh phi thường, vậy mà lại chiếm được Đông Phương thành trước!”

“Đúng là nhân tài! Tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất! Ha ha, lần này lão tử phải đi giết cho thống khoái!”

Thanh Long cười lớn, đám người Huyền Vũ xuất hiện, đánh thẳng lên gáy y.

“Ngu xuẩn, tranh thủ thời cơ, nhanh tiến công!”

Thanh Long bị đánh cũng không tức giận, y cười ha ha phóng lên, trực tiếp hóa thành bản thể.

Thanh Long xuất hiện giữa không trung, khí tức cường hãn cuộn trào mãnh liệt, long lân lập lòe, Long uy tràn ngập thiên địa.

“Đám tôn tử Hổ Môn Quan, Thanh Long gia gia của các ngươi đến rồi!”

Thanh Long kêu to, phi thẳng đến Hổ Môn Quan.

“Mẹ nó, y muốn chết phải không?!”

Huyền Vũ vỗ đùi rống to, sao kẻ này lại xúc động như vậy, dù hiện nay Hổ Môn Quan lòng người bàng hoàng, nhưng vẫn có trọng binh canh gác.

“Lão Thất, tập hợp đại quân tấn công ngay lập tức, ba người chúng ta đi giúp Thanh Long, y mà chết thì chúng ta còn giả khóc vài tiếng, nhưng Bổn Tọa không khóc được!”

Huyền Vũ cắn răng, Bạch Hổ và Chu Tước cũng gật đầu, ba người lao lên không trung, thân thể lóe lên huyễn hóa ra bản thể!

Trong hư không, bốn đại Thần Thú tỏa ra hung uy mênh mông, thiên địa chấn động biến sắc.

“Không ổn! Đại quân Lôi Vực tấn công, tên Thanh Long khốn kiếp không biết xấu hổ lại tới rồi.”

“Các huynh đệ đừng hoảng loạn, nhanh hợp sức ngăn cản... tên khốn kiếp kia!”

Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, Thanh Long đã quất đuôi tới.

Ba!

Âm thanh chấn động, hư không bị đuôi đập nát bấy, khí xám không ngừng tràn ra trong trời đất.

Ầm ầm!

Long uy tràn ra, vô số Tiên Tôn Tiên Vương trừng mắt nhìn công kích đáng sợ kia đánh lên thân thể mình, trong lòng phát lạnh.

“Tam Viêm Liệt Diễm, giết!”

Chu Tước đã chạy tới, sải cánh rộng lớn đập mạnh, hỏa diễm vô biên giáng xuống như vũ bão.

“Không!”

Vô số người phát ra tiếng gào tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó, trên trời xuất hiện vô số Kim Trùy!

Kim Trùy bốc lên hàn khí cuồn cuộn.

“Khinh người quá đáng, cút ngay cho Bổn Tọa!”

Tiếng gầm giận dữ vang lên, Khải Thiên Tiên Đế tọa trấn Hổ Môn Quan đã xuất thủ, bàn tay khổng lồ tát bay Thanh Long.

“Khốn kiếp! Khải Thiên Tiên Đế, mẹ nhà ngươi, tới đây, lão tử chơi với ngươi, kẻ nào lùi một bước, kẻ đó là tôn tử!”

Thanh Long bị đánh bay điên cuồng rống giận, tròng mắt màu đỏ tươi lao đến tấn công Khải Thiên Tiên Đế.

Bình Luận (0)
Comment