Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1157 - Chương 1158: Tên Hố Cha

Chương 1158: Tên hố cha

Diệp Cô Tiên biến mất, đám người Diệp Lăng cười nhạt, căn bản không để trong lòng.

Trong phòng, khuôn mặt Thiên Tiên lão nhân lộ vẻ đau khổ, xong rồi, giờ này dù ai đến đây thì cũng là bẫy chết người ta.

“Tới đây, chúng ta nói chuyện nào.”

Diệp Lăng khoát tay áo, đám người Thiên Tiên lão nhân run chân, cả người mồ hôi đầm đìa.

Ai biết mình lại trêu chọc đến một đại hung thú như thế, sớm biết là hắn thì bọn họ có chết cũng sẽ không bước vào Lôi Vực một bước.

Trước mắt là đường cùng, Thiên Tiên lão nhân không thể không nghĩ cách bắt Diệp Lăng để áp chế đám người Tây Vương Mẫu, Ngô Chiến Thần.

Nhưng bọn họ lại vây Diệp Lăng vào giữa để bảo hộ, huống chi, bắt được Diệp Lăng thì có thể uy hiếp bọn họ sao?

Những cường giả Cửu Kiếp Tiên Đế đỉnh phong kia, kẻ nào cũng có vô số thủ đoạn giết chết bọn họ lặng yên không tiếng động.

Tử lộ không có chút hy vọng nào đang chờ trước mắt, xong rồi, nhiều năm khổ tu như vậy, giờ sắp phải từ giã.

Một phút sau, Diệp Cô Tiên xuất hiện, tay nắm lão gia hỏa run lẩy bẩy, râu tóc bạc phở, khuôn mặt hoảng sợ.

“Thiên Tiên lão nhân! Mẹ nhà ngươi, ngươi bẫy chết lão tử rồi!”

Lão gia hỏa này được xưng là Vân Thần lão nhân, là bá chủ các cương vực quanh đây, đường đường là Cửu Kiếp Tiên Đế sơ kỳ.

Nhưng ở trước mặt Diệp Cô Tiên, đầu của vị bá chủ này có thể rơi bất cứ lúc nào, giờ lão chỉ là một vị lão nhân sợ hãi.

Diệp Cô Tiên đã từng một người một kiếm đuổi giết khiến hai vị Cửu Kiếp Tiên Đế đỉnh phong chạy trối chết nghìn năm, thậm chí không dám quay đầu, như vậy là có thể tưởng tượng được uy thế đáng sợ của Nhất Kiếm Vô Địch ra sao.

Sau khi Vân Thần lão nhân mắng xong, lão nhìn thấy những người khác trong nhà, mồ hôi lập tức túa ra.

Má ơi, hôm nay là ngày gì mà mấy vị chủ nhân của Cửu Kiếp lãnh thổ đều chạy đến đây vậy!

Lôi Vực này rốt cuộc là nơi hung hiểm thế nào, Thiên Tiên lão nhân đáng chết, thực sự là bẫy chết lão rồi.

“Vứt qua một bên đi, xem xem còn ai qua đây nữa hay không.”

Diệp Lăng bình thản nói, Vân Thần lão nhân bị Diệp Cô Tiên ném về phía Thiên Tiên lão nhân.

“Mẹ nhà nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mau nói cho ta biết!”

Vân Thần lão nhân nghiến răng nghiến lợi, khi lão nhìn thấy Diệp Cô Tiên đã suýt nữa sợ tè ra quần, thực lực hai người khác nhau một trời một vực đấy.

Diệp Cô Tiên còn chưa xuất kiếm, chỉ một cái tát đã suýt nữa đánh lão tàn phế, lão trực tiếp buông bỏ phản kháng, tước vũ khí đầu hàng.

Thiên Tiên lão nhân sợ hãi kể hết mọi chuyện cho Vân Thần lão nhân, sau khi nghe xong ngọn nguồn, Vân Thần lão nhân trừng mắt, nhìn chòng chọc vào Thiên Tiên lão nhân.

“Mẹ nhà nó! Lão tử cắn chết ngươi!”

Lão gia hỏa thật sự cắn cổ Thiên Tiên lão nhân, mấy tên đi theo Thiên Tiên lão nhân nhìn mà rợn cả tóc gáy.

Má, lão là chó à? Cắn thật sao?!

Máu tươi chảy từ cổ Thiên Tiên lão nhân nhỏ xuống đất, Thiên Tiên lão nhân gào khóc.

“Kêu cái gì mà kêu!”

“Câm miệng cho lão tử, nếu để ta nghe thêm một tiếng động nào, ta liền vứt hết mấy người các ngươi xuống Huyết Hà luyện hóa!”

Huyết Hà lão tổ trầm giọng quát, Thiên Tiên lão nhân vội vã cắn chặt răng không dám lên tiếng.

Lúc này, Diệp Lăng mỉm cười đứng dậy, liếc mắt nhìn Thiên Tiên lão nhân.

“Lão gia hỏa có giao tình không tệ lắm, ba Cửu Kiếp Tiên Đế đã tới, nhưng chắc vậy cũng là hết.”

“Cô Tiên, Huyết Hà, Chiến Thần, đi mang bọn họ vào đây, nhớ là đừng đánh chết, nếu không thì không dễ chơi đâu.”

Diệp Lăng khoát tay áo, ba người gật đầu, lập tức biến mất.

“Thiên Tiên lão khốn kiếp, ngươi chờ xem, lát nữa bốn chúng ta cắn chết ngươi!”

Vân Thần lão nhân gầm nhẹ, lão có thể không tức giận ư? Không biết chân tướng ra sao đã bị hô qua đây, ai biết lại là một cái hố to!

Trong nửa phút ngắn ngủi, đám người Diệp Cô Tiên đã trở lại, mỗi người mang theo một kẻ trừng mắt tỏ vẻ vô tội.

Đương nhiên bọn hắn có bị thương, Ngô Chiến Thần, Huyết Hà lão tổ bọn họ không phải thiện tài đồng tử, có kẻ nào mà không nặng sát tính chứ?

Ba người bị ném xuống đất, Diệp Lăng đứng dậy, đi tới mỉm cười với ba người.

“Chư vị đều do Thiên Tiên lão nhân gọi qua sao?”

“Oan có đầu nợ có chủ, ta đứng đây này, các ngươi có thể tùy ý hạ thủ, dĩ nhiên, hậu quả tự gánh vác.”

Diệp Lăng dứt lời, ba tên này đều ngây người, quay đầu nhìn Thiên Tiên lão nhân, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang.

Vân Thần lão nhân lập tức đứng ra tức giận chỉ vào Thiên Tiên lão nhân: “Chư vị, chúng ta đều bị cái tên khốn này gài bẫy.”

“Vị này chính là Cửu Kiếp Đế Quân, Thiên Tiên lão khốn kiếp muốn lừa bịp tống tiền người ta, kết quả bị bắt lại trấn áp!”

“Nhưng tên súc sinh này lại vẫn muốn chúng ta đến trợ giúp, Vân Thần ta xin thề, ta thật sự không biết Đế Quân ở đây, nếu không dù có cho ta một vạn lá gan, ta cũng không dám tới!”

Dứt lời, Vân Thần lão nhân tới gần Diệp Lăng, cười quyến rũ.

“Đế Quân, người không biết không có tội, ngài từ bi tha cho ta một lần đi, ta nguyện ý trả giá thật lớn!”

Nghe Vân Thần lão nhân nói vậy, ba Tiên Đế mới tới kia đều phát điên.

“Thiên Tiên lão nhân, mẹ nhà ngươi!”

“Ngươi muốn tìm chết thì đừng kéo theo chúng ta, ngươi là tên khốn!”

“Khốn kiếp! Đế Quân, cầu ngươi chấp thuận để ta đấu với lão tặc này, ta muốn đánh chết lão khốn kiếp này!”

Thiên Tiên lão nhân run rẩy né tránh, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Thiên Tiên lão nhân khóc không ra nước mắt, dù Diệp Lăng thả lão, lão cũng không chốn dung thân, bốn vị Tiên Đế này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão.

“Đế Quân tha mạng, Đế Quân tha mạng!”

“Chúng ta đều bị Thiên Tiên lão nhân hãm hại, không phải là bản ý của chúng ta, cầu ngài mở lòng từ bi tha cho chúng ta đi.”

Bốn Thất Kiếp Tiên Đế sau lưng Thiên Tiên lão nhân vội vã chạy ra, gào khóc.

Diệp Lăng đen mặt khoát tay áo, nghiêm nghị cười nhìn Thiên Tiên lão nhân.

“Ta đã nói rồi, đồ của ta ngươi cầm không nổi, hiện tại thế nào?”

Diệp Lăng bình thản, Thiên Tiên lão nhân trực tiếp tự vả mặt chính mình.

“Ta đáng chết, ta đáng chết, van cầu Đế Quân tha cho ta đi!”

“Ta là tên khốn, ta mắt chó coi thường người khác, ta sai rồi, cầu ngài tha cho ta một mạng.”

Thiên Tiên lão nhân cũng không nhịn được nữa, vội vã gào lên.

Diệp Lăng lắc đầu, trong mắt xẹt qua một luồng hàn quang.

“Ta nói rồi, ta muốn ngươi chết, không người nào có thể cứu được ngươi!”

Dứt lời, Diệp Cô Tiên đứng bên người Diệp Lăng bỗng nhiên rút kiếm, chỉ thấy một đạo kiếm quang chợt lóe lên.

Ngay sau đó, Thiên Tiên lão nhân trừng mắt, ngã xuống mặt đất, bị kiếm khí vô tình giết chết.

Bình Luận (0)
Comment