Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1293 - Chương 1294: Ngươi Vĩnh Viễn Là Đệ Đệ!

Chương 1294: Ngươi vĩnh viễn là đệ đệ!

Di tích chiến trường thượng cổ mở ra!

Giờ khắc này, cường giả tất cả thế lực chen chúc xông vào hư không, khí tức hoàn toàn bạo phát.

Nhưng đám người Diệp Lăng vẫn bất động, dù có cường giả Thái Hư Thiên Cung cảm thấy nóng nảy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đám người Thất Tài Điện.

“Muốn chết hay muốn sống?”

“Ngoan ngoãn nói là ‘ca, ta sai rồi’, lão tử sẽ tạm tha cho ngươi!”

Diệp Lăng cười lạnh, Diệt Tiên Kiếm tản ra kiếm ý loang lổ huyết quang xông thẳng lên trời!

Trong nháy mắt, Dương Tứ Lang, Dương Thất Lang, Hùng Sư, Vương Bá Thiên, Ngô Tài Thần và rất nhiều cường giả đều giương cung bạt kiếm, thủ thế chuẩn bị xuất thủ.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Ca lập tức trở nên âm trầm.

Bên kia, di tích chiến trường thượng cổ đã mở ra, đây chính là nơi có vô số đại cơ duyên.

Ở bên này, đám người Diệp Lăng ỷ thế chèn ép, khiến gã rất khó lựa chọn.

Chiến?

Kết cục sẽ là toàn quân bị diệt, chỉ cần ba đại cường giả Ngô Tài Thần, Hùng Sư, Dương Thất Lang là đủ để tiêu diệt chính mình!

Các huynh đệ đồng môn phía sau cũng không thể trốn thoát, dù sao cường giả Thái Hư Thiên Cung cũng không phải hạng thông thường.

Nhưng gã tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn gọi Diệp Lăng là ca!

Gã ra mặt gây sự với Diệp Lăng trước, vậy mà bây giờ lại thành cầm đá đập chân mình ư?

“Được! Ta nói!”

Mộ Dung Trường Ca cắn răng, gã không thể chần chờ nữa, bởi vì những cường giả khác đã vọt vào trong di tích.

“Ca! Ta sai rồi!”

Mộ Dung Trường Ca nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt trừng to như sắp rách, hận không thể lập tức vọt tới lưỡng bại câu thương, làm thịt Diệp Lăng!

Nhưng gã vẫn cố gắng đè nén lửa giận, dù sao chỉ gọi là ca mà thôi, không phải là gia gia hay phụ thân, thế này vẫn có thể chấp nhận được.

Kỳ thực mấy người Ngô Tài Thần cũng hơi kinh ngạc, nếu vũ nhục, sao không vũ nhục nặng nề hơn?

Chỉ bắt gọi ca thôi thì có vấn đề gì?

“Ha hả, ở trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn chỉ là đệ đệ.”

Diệp Lăng nhếch miệng cười nhạt, mọi người lập tức trừng mắt há hốc miệng nói không ra lời.

Má... má nó!

Sắc mặt Mộ Dung Trường Ca lập tức tái nhợt như vừa bị vả mặt, tròng mắt gã đỏ ngầu.

Ra là có hố đang chờ ta, vĩnh viễn là đệ đệ ư?!

Mẹ nó, ta muốn liều mạng!

Mộ Dung Trường Ca tức muốn hộc máu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, gã hít sâu một hơi, rồi nhếch miệng cười nhạt, chỉ thẳng Diệp Lăng.

“Được, núi xanh còn đó nước biếc không cạn, chúng ta chờ coi!”

Dứt lời, Mộ Dung Trường Ca bay lên, các cường giả Thất Tài Điện cũng vội vàng rời khỏi.

Diệp Lăng híp mắt, lắc đầu nhìn Mộ Dung Trường Ca.

“Chư vị, đa tạ, sau này có gì cần ta giúp thì cứ việc nói.”

Diệp Lăng chắp tay nói, các cường giả vội vã xua tay, rồi lập tức phóng lên cao.

“Đi thôi, nhanh đi vào!”

Cường giả Thái Hư Thiên Cung lập tức theo sát, vọt vào trong di tích thượng cổ.

Nhưng Ngô Tài Thần và Dương Thất Lang vẫn chưa đi, vẫn đứng bên cạnh Diệp Lăng.

Ngô Tài Thần muốn đi cùng Diệp Lăng, còn Dương Thất Lang thì nhìn Diệp Lăng với vẻ hứng thú, nhưng thần sắc vẫn cao ngạo lạnh lùng.

“Ta đã biết chuyện giữa ngươi và ca ca ta, đa tạ.”

Dứt lời, Dương Thất Lang xoay người rời đi, Diệp Lăng nhìn bóng lưng Dương Thất Lang, hắn mỉm cười, cảm thấy người này thật thú vị.

“Đi thôi, ta muốn nhìn xem di tích chiến trường thượng cổ này rốt cuộc là đầm rồng hay hang hổ!”

Diệp Lăng nói, Ngô Tài Thần gật đầu, hai người lập tức hóa thành một đạo lưu quang lao vào nơi đã mất đi màn sương đen.

Nơi đây là một vùng đất hoang vu, khắp nơi tràn đầy màu sắc tang thương và đống đổ nát.

Đại địa rạn nứt, các khe nứt khô khốc tràn ngập mặt đất, có nơi xương trắng chất thành đống, bị gió thổi phong hóa.

Diệp Lăng còn ngửi được mùi máu tanh từ thời kỳ thượng cổ đang ngưng tụ không tiêu tan trong hư không.

Các cường giả vọt vào chiến trường, không ngừng tìm kiếm.

Diệp Lăng và Ngô Tài Thần đứng trên mảnh đất thê lương này, cảm thụ khí tức quỷ dị.

“Nơi này không bình thường.”

Sắc mặt Diệp Lăng ngưng trọng, Ngô Tài Thần cũng gật đầu.

“Nếu bình thường thì đã không phải là di tích chiến trường thượng cổ!”

Vừa dứt lời, Diệp Lăng đột nhiên trừng mắt, hắn cảm thấy mặt đất này dường như đang sống!

Đùng... Đùng... Đùng!

Từng đạo khí tức như nhịp tim đập truyền đến từ dưới đất.

“Cái này…”

Diệp Lăng kinh ngạc nhìn Ngô Tài Thần, sắc mặt Ngô Tài Thần cũng rất nghiêm túc, rõ ràng y cũng cảm nhận được.

“Cẩn thận!”

Ngô Tài Thần bỗng nhiên lôi kéo Diệp Lăng, ngay sau đó, một đạo hắc quang sâm nhiên phóng ra từ dưới nền đất dưới chân Diệp Lăng.

Viu!

Lực lượng ấy khiến Diệp Lăng kinh sợ.

Rầm rầm!

Từng đạo hắc quang phóng lên từ dưới đất, cuồng mãnh vọt ra, xông thẳng lên trời.

Các cường giả bị đánh trúng đều phun máu, sắc mặt nhợt nhạt.

Thậm chí có một vài cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ trực tiếp bị hắc quang mạt sát.

“Con bà nó!!”

Diệp Lăng khiếp sợ, tại sao hắc quang này lại đáng sợ như vậy!

Ầm ầm!

Hắc quang tiêu tán, những người còn sống đề phòng cảnh giác, ý thức khuếch tán, chờ đợi công kích tiếp theo.

“Cẩn thận! Ta cảm thấy hắc quang này còn chưa kết thúc!”

Ngô Tài Thần chậm rãi nói, bên cạnh, Diệp Lăng không còn khinh thường nữa, thân thể hắn chấn động, 6 đạo Long Phượng bảo thể xuất hiện quanh thân, bảo vệ thân thể hắn.

Ông!

Ngô Tài Thần chỉ một điểm, xung quanh y xuất hiện bốn đồng tiền lớn, tản ra kim quang rực rỡ, chập chờn trên không trung.

Thùng thùng!

Đột nhiên, khí tức như tim đập lại truyền đến, ý thức của Diệp Lăng lập tức khuếch tán ra.

“Chính là chỗ này, tránh mau!”

Diệp Lăng đột nhiên hét lên, Ngô Tài Thần điểm mũi chân, thân ảnh hai người nhanh chóng tránh đến chỗ khác.

Viu!

Hắc quang phóng lên, phá vỡ nền đất, hung hăng đánh ra.

Phụt!

Lại có thêm không ít cường giả bị đánh trúng, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đúng lúc này, máu tươi văng ra không trung ngưng tụ một cách quỷ dị!

“Cái gì?!”

Vô số cường giả trừng mắt, cảnh tượng này khiến bọn họ lạnh cả người.

Trong hư không, máu tươi đang bất động chậm rãi nhúc nhích!

Bình Luận (0)
Comment