Tiểu Hắc vừa di động, cuồng phong rít gào càn quét. Ầm ầm. Cây cối bị cuồng phong sắc bén bẻ gẫy, mặt đất cũng xuất hiện các khe nứt đáng sợ.
“Cái gì? ! Chạy mau!”
“Không thể cản nổi, hắn là đại cao thủ, chạy mau!”.
Đám người mà kẻ mạnh nhất chỉ là Nhất Kiếp Thần Linh hoảng sợ gầm rú, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Khí tức đáng sợ của Tiểu Hắc khiến bọn họ sợ mất mật, thậm chí hai chân nặng như đổ chì, không thể di dời nửa bước.
“Muốn đi ư?"
“Toàn bộ quỳ xuống cho lão tử!"
Bạch!
Đột nhiên, một đạo hắc quang sắc bén như đao đánh lên đầu gối 5 người.
Phụt phụt!
Máu tươi phun ra từ đầu gối, 5 người sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trực tiếp quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Gan lớn thật, lão tử không gây chuyện đã là cho các ngươi mặt mũi, vậy mà dám hò hét với ta!"
Tiểu Hắc cười dữ tợn, với tu vi của y, dù một tên Lục Trọng Thần Linh đến đây thì cũng phải ôm hận bại trận, chớ đừng nhắc đến... đám vô dụng Nhất Trong Thần Linh này.
“Đại nhân, đại nhân!"
“Lão tổ của Guard Lan gia tộc chúng ta là Lục Trọng Thần Linh, các ngươi không thể giết chúng ta, làm vậy là khiêu khích, các ngươi không thể gánh nổi lửa giận của lão tổ đâu!”
Sắc mặt Ruth và Marshall D. Teach lập tức thay đổi, hít sâu một hơi.
Đúng vậy, vì sao đại thiếu gia Guard Lan gia tộc dám giết chết phụ thân chính mình? Đó là bởi vì sau lưng gã là một vị Lục Trọng Thần Linh.
Trong lãnh thổ này, tu vi Lục Trọng Thần Linh gần như là tồn tại vô địch.
Tiểu Hắc liếc đám người đang quỳ trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Diệp Lăng, chỉ thấy trong mắt Diệp Lăng chợt lóe hàn mang rồi biến mất. Đối với Tiểu Hắc mà nói, biểu hiện như vậy là đã đủ rồi.
“Mang Lục Trọng Thần Linh ra dọa ta đấy à?"
“Không biết nên mắng các ngươi là ngu xuẩn hay nên khen các ngươi là thông minh nữa"
Tiểu Hắc cười dữ tợn, ngay sau đó, bàn tay y hóa thành đạo hung hăng chém xuống.
Viu!
Hắc quang tựa cuồng phong lướt qua cổ đám người đang quỳ, bọn họ trừng mắt, không tự chủ đưa tay lên sờ cổ.
Máu!
Máu tươi chói mắt nhuốm đầy bàn tay bọn họ.
Cảm giác bất lực lan khắp toàn thân, sau đó, khí tức tử vong bao phủ. Cảm giác lạnh bằng bao trùm, bọn họ mất đi ý thức, ngã xuống đất.
“Một bầy kiến hôi?
Tiểu Hắc cười khinh miệt, xoay người trở lại bên cạnh Diệp Lăng, sau đó hai người muốn rời đi.
“Ân nhân chậm đã!"
Đúng lúc này, Marshall D. Teach vội vã đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Lăng và Tiểu Hắc, trực tiếp quỳ xuống, thần sắc cung kính.
Diệp Lăng và Tiểu Hắc nhìn nhau, người này là Thần Linh Tây phương, sao ông lại quỳ xuống?
“Ân nhân, cám ơn sự giúp đỡ của các ngươi, ta thay mặt Guard Lan gia tộc cám ơn các ngươi”
Vừa nói chuyện, Marshall D. Teach vừa hung hăng dập đầu xuống đất, khiến Diệp Lăng và Tiểu Hắc vô cùng bất ngờ.
“Các ngươi nhất định là thiên thần được Thượng Đế phái tới cứu vớt Guard Lan gia tộc chúng ta”
“Xin thiên thần đại nhân hãy cứu lấy tiểu thư Lucy, Guard Lan gia tộc nhất định sẽ vô cùng cảm kích hai vị thiên thần đại nhân!"
Marshall D. Teach dập đầu, sau đó mới ngẩng lên chậm rãi nói.
Lucy vô cùng khẩn trương nhìn Diệp Lăng và Tiểu Hắc. Nếu hai vị thiên thần đại nhân này đồng ý giúp đỡ, có thể thật sự có hy vọng đoạt lại Guard Lan gia tộc từ trong tay người anh trai ác ma kia.
“Tưởng muốn gì, hóa ra muốn chúng ta làm việc không công?"
Diệp Lăng nhếch miệng nở nụ cười, lão gia hỏa này tính toán hay thật, nói mấy câu mà muốn lừa dối mình và Tiểu Hắc làm tay chân cho lão?
Đâu có dễ như vậy, hơn nữa vô duyên vô cớ trêu chọc một tên Lục Kiếp Tiên Đế, Diệp Lăng hắn rảnh lắm à?
“Lão gia hỏa, ngươi muốn lợi dụng chúng ta sao?"
Tiểu Hắc tới gần Marshall D. Teach, thân thể áp sát, y cười dữ tợn, cực kì hung hăng.
“Chúng ta không muốn biết chuyện của các ngươi”
“Cũng không muốn giúp, nên các ngươi không cần quỳ như vậy, không được gì đâu"
Diệp Lăng xua tay, Marshall D. Teach nghe thế thì lập tức nóng nảy, vất vả lắm mới tìm được một cọng cỏ cứu mạng, sao có thể dễ dàng thả nó đi? “Đại nhân, thiên thần đại nhân!”
“Van cầu ngài, xin ngài hãy từ bi, cuộc gặp gỡ của chúng ta nhất định đã được Chúa Sáng Thế an bài, điều này chắc chắn phải có ý nghĩa nào đó!”
“Nếu ngài không đáp ứng, ta sẽ quỳ mãi ở đây?"
Marshall D. Teach vội vã van nài, Diệp Lăng liếc nhìn ông, sau đó phì cười.
Thượng Đế ư?
Hắn không tin thứ này, trong mắt hắn, Thượng Đế chỉ là một vị Chủ Thần có tu vi Thánh Nhân mà thôi, không phải kẻ hiền lành gì.
Nhưng hắn ta đã lừa dối được một lũ tín đồ ngu ngốc cuồng tín, nếu không, hắn ta chỉ lẻ loi một mình.
“Xin lỗi, trong mắt ta, Thượng Đế của ngươi không là gì cả"
Dứt lời, Diệp Lăng xoay người rời đi, Tiểu Hắc theo sát, ánh mắt liếc nhìn người phía sau.
“Diệp Lăng, cô gái kia dáng dấp không tệ”
“Ừ, Đại Dương Mã, gen tốt, nhất định là một cao thủ giường chiếu!”
Tiểu Hắc Sờ cằm, Diệp Lăng liếc nhìn y, lắc đầu.
“Câu nói Long tính bản dâm, quả không sai chút nào? “Ngươi đến đây để tìm vợ lão tử về, không phải để cho người tìm vợ!"
Diệp Lăng hằm hè nói, sau đó thở dài một hơi.
“Này, Lucy gì đó kia đã có nam nhân chưa?"
Diệp Lăng đen mặt nói, hắn còn chưa tìm được manh mối nào, vậy mà phải tìm nữ nhân cho tên này, thật phiền phức.
Nam nhân?
Marshall D. Teach quỳ dưới đất và Lucy đều sững sờ, choáng váng.
Có ý gì? Hai người này định nhân cơ hội cướp người ư? “Huynh đệ của ta không có nữ nhân, hắn coi trọng tiểu thư nhà ngươi”
“Nếu nguyện ý, chuyện đại ca gì đó của các ngươi cứ giao cho hai huynh đệ chúng ta”
“Nếu không muốn cũng không sao, hai chúng ta sẽ rời đi, tuyệt đối không nói thêm câu nào nữa"
Dứt lời, Diệp Lăng cùng Tiểu Hắc nhìn chằm chằm hai người. Marshall D. Teach choáng váng, trơ mắt nhìn Diệp Lăng và Tiểu Hắc.
Hai tên khốn kiếp này muốn áp bức lúc người ta gặp khó khăn ư?
Lucy hít sâu một hơi, ngẫm lại thân nhân bị giam cầm trong nhà, nhắm mắt gật đầu.
“Ta đáp ứng!
Lucy bất đắc dĩ gật đầu, nếu thân thể của mình có thể đổi lấy sự huy hoàng của gia tộc, nàng nguyện ý trả giá tất cả!