Đường đường Ngũ Trọng Thần Linh! Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối là người có khả năng tranh đoạt chức vô địch. Nhưng giờ thì sao, cứ như vậy bị tiểu tử da đen kia tát bay, nảy lên nảy xuống mấy lần, đầu lệch sang một bên ngất đi. Má!
Mọi người không nhịn được mắng to, thật vớ vẩn, đường đường là tuyển thủ tiềm năng đoạt giải quán quân, dù không đoạt được quán quân thì cũng phải đánh thắng vài trận chứ? Giờ thì sao, một phát tát bay, ngay cả vòng loại đầu tiên cũng không vượt qua được. Trên khán đài, Diệp Lăng lắc đầu, Ngũ Trọng Thần Linh kia bị quất bay nằm trong dự liệu của hắn, Tiểu Hắc miễn dịch tất cả thần thông, đối với đám Thần Linh phương Tây này mà nói, y chính là một cái Bug vô địch.
“Khốn kiếp!"
Oanh, một gã Lục Trọng Thần Linh sơ kỳ đứng lên từ trên khán đài, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Đây chính là người mạnh nhất trong gia tộc ta, các ngươi khinh người quá đáng!”
“Bổn tọa liều mạng với các ngươi, ta muốn quyết chiến với người, đơn đả độc đấu!"
Mọi người không nhịn được bật cười, nhìn lão gia hỏa sắc mặt xanh lét kia, cảm thấy thật hài hước. Chỉ bằng lão ư?
Một Lục Trọng Thần Linh sơ kỳ mà muốn quyết chiến với người ta, tỉnh lại đi!
“Lên đây, ta thỏa mãn ngươi!”
Trên lôi đài, Tiểu Hắc ngoắc đầu ngón tay với lão gia hỏa kia, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Linh vừa hét lên. Kẻ vốn đang vô cùng phẫn nộ lập tức sững sờ, sau đó xấu hổ cười, khoát tay áo.
“Xin thứ lỗi, giận quá mất khôn, ai ai cũng có lúc phạm sai lầm mà, đúng không?”
“Các ngươi tiếp tục đi, quấy rầy cuộc tranh tài là tội lớn, ta sẽ lập tức về nhà sám hối"
Má nó!
Lí do lí trấu, người toàn trường ném cho lão ánh mắt khinh bỉ.
Lục Trọng Thần Linh kia run rẩy ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi, lão nghiến răng nghiến lợi, nhìn ánh mắt trào phúng bốn phía, tức giận mà không thể làm gì.
Muốn đánh thì các ngươi đánh đi, hơn vạn cường giả mà còn không thu phục được hai tên kia, lão tử mà lên đó thì không phải là muốn chết sao?
“Được rồi, tiếp tục tranh tài!"
Trên chủ vị, Adam Thần Linh đen mặt nói, hắn ta cũng không dám đắc tội Diệp Lăng và Tiểu Hắc.
Tu vi của hắn ta chỉ là Lục Trọng hậu kỳ, tuy thân phận không thấp, nhưng hai kẻ nhập cư trái phép kia mà nổi điên đại náo một phen rồi rời đi, vậy hắn ta phải tìm ai đòi lí lẽ? Tiểu Hắc hung hăng giơ ngón giữa với lão gia hỏa run rẩy ngồi xuống kia, sau đó đi đến bên cạnh Diệp Lăng.
“Chẳng thú vị gì cả?
Tiểu Hắc không cam lòng nói, Diệp Lăng liếc mắt nhìn y, khẽ cười.
“Khi trở về tam giới, ta sẽ cho người đến Cửu U Địa Ngục lượn một vòng nhé?"
Tiểu Hắc sững sờ, khinh thường hừ lạnh.
“Đùa gì thế?"
“Ta... Ta không đi"
Tuy y rất mạnh, nhưng Cửu U Địa Ngục đã mai táng không biết bao nhiêu Cửu Kiếp Tiên Đế, tu vi của y như vậy mà đi vào thì tuyệt đối là tìm chết.
Tranh tài tiếp tục, vòng thứ nhất nhanh chóng hoàn tất, vòng thứ hai bắt đầu, trận đấu chính là Diệp Lăng đối chiến tên Tứ Trọng Thần Linh đen đủi kia.
Hai người vừa lên đài, trong nháy mắt, toàn trường lập tức chú ý tới lôi đài của bọn họ.
“Ta dám chắc rằng tên kia sẽ đầu hàng, các ngươi tin không?”
“Ta không tin, không phải ban nãy hắn vừa la hét là có chết thì cũng phải chết như một người đàn ông ư, hắn nhất định sẽ liều mạng chiến một trận"
“ồn ào cái gì? Nói cũng vô ích, ta dám chắc rằng hắn tuyệt đối sẽ không trụ được quá 3 giây đồng hồ!"
Trên khán đài, không kẻ nào xem trọng tên Tứ Trọng Thần Linh kia, dù sao hình tượng đáng sợ của Tiểu Hắc vẫn còn in hằn trong đầu bọn họ chưa xóa đi được.
Lúc trước, theo lời những kẻ sống lại trở về từ thành Guard Lan, bọn họ chỉ dùng mấy chữ để hình dung Diệp Lăng và Tiểu Hắc.
Tâm ngoan thủ lạt, đáng sợ khủng bố. Trên lôi đài, Diệp Lăng bình thản nhiên Thần Linh sắc mặt tái xanh, hắn mỉm cười.
Diệp Lăng vừa nở nụ cười, tên kia đột nhiên giật thót nhảy lên, lui về phía sau, cảnh giác nhìn Diệp Lăng.
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ cho người một cơ hội, để cho người có được hình tượng thiết huyết kiên cường trong mắt bọn họ!"
Diệp Lăng vừa nói chuyện, vừa chậm rãi tiến về phía tên kia, trong cơ thể, lực lượng lặng yên dâng trào, lan tràn trên trên lôi đài.
Thần Linh kia hít sâu, vội vã xua tay.
“Ngươi biết thế nào là nam nhân không?"
Diệp Lăng sững sờ, nam nhân?
Đội trời đạp đất, kiểu dũng nhiệt huyết?
Bịch.
Thần Linh kia trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nhấc tay đầu hàng, rồi y cười lạnh một tiếng với Diệp Lăng.
“Cái này mới gọi là nam nhân!”
“Đông phương các ngươi có câu nói, kẻ chịu được khổ mới là người làm nên việc lớn!"
Diệp Lăng mỉm cười, khoát tay áo.
“Huynh đệ, phải nói là, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hoặc là có được giãn được mới là đại trượng phu!”
Tứ Trọng Thần Linh kia đứng dậy, khoát tay áo, trong mắt hiện lên một tia hung quang.
“Ta sẽ không cho ngươi cơ hội vũ nhục ta, tái kiến!"
Người này trực tiếp bay xuống đài, còn lời tuyên bố chiến đấu như một người nam nhân đã bị y ném đến tận chín tầng mây. Ta ngu gì, dù có chết thì lão tử cũng tuyệt đối không đấu với hắn, bởi vì kết cục chắc chắn sẽ là mình bị đánh chết tươi.
“Guard Lan gia tộc, Diệp Lăng thắng!"
Tài phán không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, y cũng đã nghe danh Diệp Lăng Trên chủ vị, ngồi cạnh Adam Thần Linh, Yayga nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng hăm hở trên đài, giận không chỗ phát tiết.
“Khốn kiếp, sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử lột sống ngươi!"
Yayga thấp giọng mắng, các đệ tử thánh địa xung quanh gã cũng lộ sắc mặt ngưng trọng.
Diệp Lăng và Tiểu Hắc đã khiến bọn họ mất hết thể diện, không cho hai kẻ này chút giáo huấn, vậy thì còn đâu uy danh thánh địa? Nhưng dường như Diệp Lăng trên đài nghe thấy lời gã, hắn ngoắc đầu ngón tay với Yayga, Yayga run lên, ánh mắt vội vã nhìn chỗ khác. Trận đấu tiếp tục, sau khi đối thủ của Tiểu Hắc lên đài, kẻ đó cũng trực tiếp đầu hàng.
Vì vậy, đã tìm ra 8 người đứng đầu.
Ngoại trừ Diệp Lăng và Tiểu Hắc, còn lại đều là Ngũ Trọng Thần Linh! Tu vị mạnh mẽ như vậy không thường xuyên xuất hiện trong thánh địa chi chiến, bọn họ cũng là những cường giả hiếm có.
Bởi vì lần này có phần thưởng trăm vạn cực phẩm Thánh thạch nên mới có nhiều cường giả như vậy tham gia.
Hơn nữa, trong số 6 gã cường giả kia cũng có người do gia tộc thánh địa phái ra, che giấu thân phận để thi đấu, mục đích là cướp lại phần thưởng. Nhưng tính toán của bọn họ đã định sẵn là sẽ thất bại, bởi vì Diệp Lăng và Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện. Lúc này, trên khán đài, một lão Thần Linh tuổi già sức yếu nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu với một gã Thần Linh bên cạnh, sâu trong đôi mắt lặng yên tràn ngập thần quang quỷ dị.