Lục Trọng Thần Linh kia tự tin nói, sau đó cao ngạo liếc nhìn Diệp Lăng, hừ lạnh một tiếng.
Một tiểu tử Ngũ Trọng hậu kỳ mà thôi, sao có thể đấu với Lục Trọng Thần Linh hậu kỳ như gã?
“Nếu muốn chiến, vậy nhanh lên"
Diệp Lăng đứng dậy, nhẹ giọng nói với tên Lục Trọng Thần Linh kia, Lục Trọng Thần Linh hậu kỳ mà thôi, không đáng để hắn coi trọng.
Kể cả khi chưa đột phá, Diệp Lăng cũng có thể thoải mái làm thịt gã như Tạp Tạp Kỳ, huống chi hiện tại hắn vừa liên tiếp đột phá hai đại cảnh giới, chiến lực tăng mạnh.
Ong ong.
Một luồng khí tức huyền diệu lặng yên quấn quanh Diệp Lăng và Thần Linh kia, trong nháy mắt, tầm mắt hai người mơ hồ, khi tỉnh hồn lại, bọn họ đã đứng trên một vùng đất mênh mông vô biên.
“Tiểu tử, người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, hôm nay ta sẽ cho người biết rõ sự chênh lệch về cảnh giới!”
Lục Trọng Thần Linh bẻ khớp ngón tay răng rắc, cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu.
Chà chà, thực sự là Thượng Đế phù hộ để Trác Nhĩ ta gặp chuyện tốt như vậy!"
“Tới đi, nhanh lên, đừng trì hoãn thời gian, trong 3 giây, ta sẽ trực tiếp K. O ngươi!"
Trác Nhĩ liều lĩnh cười nói, thân thể mạnh mẽ lao lên, mũi chấn lướt qua mặt đất lóe lên từng tia lửa.
“Thần thẩm phán, Diệt Ma!"
Vù vù!
Trác Nhĩ chỉ một điểm, từ đầu ngón tay gã, một đạo thất thải thần quang phun trào, tản ra lực lượng đáng sợ khủng bố.
Thần quang lượn lờ nhảy trên đầu ngón tay, không ngừng ngọ nguậy, Trác Nhĩ cười dữ tợn, sát khí hừng hực.
“Nằm xuống đi!"
Trác Nhĩ rống to, thần quang lao nhanh, trực tiếp xé rách hư không.
Vèo vèo! ! Thần quang xán lạn, sắc mặt Diệp Lăng không đổi, cười nhạt nhìn thần quang trước mắt.
Trò mèo"
Viu!
Đột nhiên Diệp Lăng vung tay, một đạo kiếm quang xán lạn phóng ra, kiếm uy chấn động, hàn quang bắn ra bốn phía.
“Ha ha, đồ ngủ, pháp thuật của bổn tọa sao có thể bị mấy đạo kiếm quang đánh tan được, đúng là thứ không biết chết sống!”
Trác Nhĩ cười lớn, pháp thuật của gã rất cường hãn, mấy đạo kiếm quang thông thường tuyệt đối sẽ bị thần uy của gã nghiền vụn. Nhưng đúng lúc này, kiếm quang rực rỡ hung hăng đánh lên thần quang, nó như một cái máy cắt, ung dung cắt đôi thần quang. Xèo xèo!
Kiếm quang cắt qua thần quang phát ra thanh âm chói tai, ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Trác Nhĩ, pháp thuật của gã ầm ầm vỡ nát.
Rầm rầm!
cấp bậc đồng nhất với gã!
Gã đâu biết rằng, Tạp Tạp Kỳ mạnh hơn gã cũng đã bị Diệp Lăng trấn áp, huống chi là gã?
“Ngươi quá nhiều lời!"
Diệp Lăng cười nhạt, trong mắt lóe lên hàn quang lành lạnh.
Diệp Lăng lao đến, thân ảnh nhanh như cắt, từng đạo lực lượng lôi đình lan tràn dưới chân, càn quét vạn dặm, đan xen phóng lên.
“Cái gì?”
Trác Nhĩ thấy Diệp Lăng lao đến, thấy lực lượng lôi đình đáng sợ dưới chân hắn, trong lòng gã lập tức kinh hãi.
Lôi đình rậm rạp khiến gã rợn cả tóc gáy, thậm chí linh hồn cũng cảm thấy kinh sợ.
“Đang chiến đấu mà dám chần chừ, ngươi chán sống rồi!"
Lúc này, lời nói lạnh như băng của Diệp Lăng chợt vang lên, sắc mặt Trác Nhĩ đại biến, mới vừa ngẩng đầu, Diệp Lăng đã cường thể đánh tới.
Viu!
Một đạo kiếm quang rực rỡ như muốn xé rách bầu trời, trong nháy mắt đã tới sát đỉnh đầu Trác Nhĩ.
“Cút!"
Trác Nhĩ nổi giận gầm lên, bàn chân giẫm một cái, giữa hai tay xuất hiện hai luồng hỏa diễm nóng rực quỷ dị, sau đó đánh lên khoảng không trên đầu.
Phốc chốc!
Hai chân Trác Nhĩ lún sâu xuống đất, hai cánh tay nâng lên, hai luồng hỏa diễm nóng rực xuất hiện từng khe nứt chói mắt. Trên đầu gã, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm hung hăng chém xuống hỏa diễm. Lực lượng mạnh mẽ phun trào, đóng đinh Trác Nhĩ xuống đất, vô cùng đáng sợ.
Trác Nhĩ khổ sở, không ngờ kẻ mình cho rằng là phế vật, kết quả lại là đường cùng của gã!
Người này cực kì mạnh mẽ, hai đóa hỏa diễm trong tay Trác Nhĩ đã sắp không chống đỡ được nữa. Lực lượng truyền theo thân kiếm làn đến hai đóa hỏa diễm, hỏa diễm vốn đã rạn nứt tứ tung giờ càng thêm yếu đuối bất kham.
“Không được, nếu tiếp tục như thế ta sẽ thua!"
Trác Nhĩ cắn răng, gương mặt hoảng sợ trở nên dữ tợn, ngoan lệ.
“Cút ngay cho ta!”
Âm!
Lúc này, từ trong thân thể Trác Nhĩ, từng quang điểm lao ra điên cuồng càn quét toàn bộ không gian Quang điểm mang theo sóng nhiệt đáng sợ đánh lên thân thể Diệp Lăng, con ngươi nhấn Lăng ao loi thân ảnh vất vã rút lui Trác Nhĩ rống giận, hai tay nắm chặt, trong mắt lóe lên hung quang.
“Kiếm Khí Tinh Vân, ngưng!"
Xoạt xoạt!
Ngay sau đó, quanh thân Trác Nhĩ xuất hiện từng đạo kiếm khí giống như tinh vần, nhanh chóng xuyên qua hư không.
Không biết có bao nhiêu luồng kiếm khí, chúng như sương khói bao phủ xung quanh Diệp Lăng.
Đồng thời dưới chân Trác Nhĩ xuất hiện từng vệt ánh sáng ảm đạm, tản ra lực lôi kéo quỷ dị.
Con người Diệp Lăng co lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Thần thông này không hề tầm thường, lực lôi kéo kia kéo người ta vào giữa đám kiếm khí, khiến kẻ địch nửa bước khó đi.
Vừa phải chống lại lực lôi kéo, đồng thời còn phải cẩn thận tránh kiếm khí không ngừng sát phạt, kết hợp lại, đây tuyệt đối là một tổ hợp sát chiều.
“Xem ra không thể xem thường người thiên giới rồi!"
Diệp Lăng bình thản nói, Diệt Tiên Kiếm trong tay bỗng nhiên chuyển động.
Viu!
Thần kiếm phản xạ ra một đạo kiếm quang trực tiếp soi sáng thân thể Trác Nhĩ.
“Giết!"
Thần sắc Trác Nhĩ ấm lãnh, gã gầm nhẹ một tiếng. Thân ảnh gã biến mất một cách quỷ dị, không tìm được tung tích. Khi gã xuất hiện, lúc này gã đã tới bên cạnh Diệp Lăng. Kiếm khí vô biên, phóng lên cao!