Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1437 - Chương 1438: Song Chưởng Liều Mạng

Chương 1438: Song chưởng liều mạng

Máu tươi nổ tung, mùi máu tanh tràn ngập sơn đạo.

“Khốn kiếp, dám đánh lén, cút ngay!”

“Trực tiếp trấn áp, ai dám ngăn cản bổn tọa!”

Trong nháy mắt, tất cả Thần Linh đều nổi điên, máu văng ra lúc trước là có người xuất thủ đánh lén, nó trở thành ngòi nổi khiến đại chiến hoàn toàn bùng nổ!

Ầm!

Từng Cỗ thần uy điên cuồng càn quét, không gian bốn phía bị ảnh hưởng cực lớn. Dù là Tiểu Thiên Thần xông đi trước thì cũng bị mấy cường giả đuổi theo, đại chiến lập tức bùng nổ, không ai có thể bỏ qua chí bảo trên đỉnh núi.

Rầm rầm rầm!

Chiến trường nhanh chóng mở rộng, cuốn cả Diệp Lăng vào trong đó, nhưng một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Lăng, thế cục chợt thay đổi.

“Cách Diệp, bổn tọa giải quyết người trước!”

Kẻ đó chính là Mạc Ly Jones, gã nhìn Diệp Lăng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khát máu khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Người này trực tiếp khiêu khích Diệp Lăng, như vậy, dù Diệp Lăng muốn mặc kệ gã thì cũng không được.

Dù sao, Vạn Thần Sơn là cửa ải trọng yếu nhất, người nào muốn chiến thắng thì phải có thực lực địch ngàn quân, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nếu không thì căn bản là không thể.

“Ngươi tự tin vậy ư? Lẽ nào ngươi không sợ Tiểu Thiên Thần cướp đi Thần Chi Mê Lệ sao?"

Diệp Lăng xoa nắm tay, Diệt Tiên Kiếm xuất hiện, thần kiếm loang lổ huyết sắc.

Tự tin là tố chất căn bản mỗi vị cường giả đều phải có, người cảm thấy thế nào?"

Mạc Ly Jones nhếch miệng cười, sau đó khoát tay áo, ánh mắt nhìn Diệp Lăng tràn đầy trào phúng.

“Huống hồ, mấy tên Đạo Tàng kia không phải là đồ ngốc, dù ta không ra tay thì mấy người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua Tiểu Thiên Thần”

“Đừng mơ tưởng Thần Chi Mê Lệ, loại người hèn mọn như người lấy được nó thì tuyệt đối sẽ mất mạng, người cảm thấy lời ta nói có đúng không?"

Mạc Ly Jones chậm rãi nói, căn bản không quan tâm chiến trường xung quanh, quanh thân gã chậm rãi bao phủ một vòng bảo hộ lửa đỏ ngăn cản lực lượng không ngừng trùng kích xung quanh.

Diệp Lăng gật đầu, Mạc Ly Jones nói rất đúng, cho nên gã mới hạ thủ với mình.

“Chắc ngươi không biết, thực ra ta nghĩ giống người đấy!"

Bất chợt, Diệp Lăng nở nụ cười quỷ dị khiến đáy lòng Mạc Ly Jones run lên, có cảm giác rợn tóc gáy. Viu!

Khi Mạc Ly Jones phân thần, Diệp Lăng lao nhanh đến dưới chân là lực lượng lôi đình vô biên lan ra càn quét.

Rầm rầm!

Như biển lôi bạo động, giờ khắc này, lôi đình không ngừng càn quét đánh thẳng vào hư không, khiến hư không ầm ầm vỡ nát.

Kiếm của hắn cũng hung hãn chém xuống, kiếm quang ẩn chứa lực lượng cực điểm chân ý đại viên mãn.

Ba... Crắc!

Đột nhiên kiếm quang nổ tung, như vô số lực lượng ngưng tụ rồi bùng nổ, Mạc Ly Jones vốn không phòng bị lập tức biến sắc.

Mạc Ly Jones nhanh chóng lùi lại, nhưng mũi kiếm lóe ra hàn quang nhanh hơn gã, mạnh hơn gã.

Viu!

Ánh mắt Diệp Lăng ngưng lại, đồng tử hơi dao động, lực lượng mênh mông trong cơ thể hoàn toàn bạo phát! Crắc! Thân ảnh Diệp Lăng chợt lóe lên, sắc mặt Mạc Ly Jones lập tức đại biến, gã liên tục rút lui, cúi đầu nhìn vết thương sâu trên cánh tay mình.

“Khốn kiếp, bổn tọa sẽ đánh bại ngươi!”

Mạc Ly Jones phẫn nộ rống to, bàn chân giẫm một cái, cột lửa xán lạn phóng lên trời, bao quanh Mạc Ly Jones, tản ra thần uy đáng sợ.

“Hỏa Thần Chấn Thiên Chưởng, bổn tọa sẽ nghiền người thành bã!"

Mạc Ly Jones vừa dứt lời, phía trên gã xuất hiện một chưởng ấn to lớn nhanh chóng ngưng tụ.

Chưởng ấn sừng sững trong hư không bao quanh là Hỏa Long không ngừng lượn quanh rít gào rống giận.

“Cách Diệp, bổn tọa sẽ đánh tên khốn nhà người thành phố nhân!"

Ầm!

Mạc Ly Jones nổi giận gầm lên, bỗng nhiên đưa tay ra, ngay sau đó, chưởng ấn lao về phía Diệp Lăng. Vèo vèo! ! Khi chưởng ấn bay đi, hư không lập tức vỡ nát, chảy ra từng luồng khí thể xám xịt, trông cực kì đáng sợ.

“Phế ta ư?”.

“Ngươi làm được không?"

Diệp Lăng cười dữ tợn, hắn lùi lại, bàn tay của hắn bỗng nhiên lật xuống!

Rầm rầm rầm!

Trước mặt Diệp Lăng, một chưởng ấn đáng sợ hiện lên, nó như xuyên đến từ thời Viễn Cổ.

5 ngón khép lại, đường vẫn rõ ràng, khí tức huyền diệu bao phủ, mang đặc thù Đông phương.

Trong chưởng ấn, vô số thần quang không ngừng nhảy lên, tản ra uy lực đáng sợ. Chưởng Trung Tiên Quốc!

“Dùng pháp thuật đấu với bổn tọa, ngươi chán sống rồi!"

Mạc Ly Jones lạnh giọng rống to, Hỏa Thần Chấn Thiên Chưởng của gã tuyệt đối không phải loại thần thông thấp kém, kể cả là ở Chúng Thần Sơn.

Một Ngũ Trọng Thần Linh nho nhỏ thì làm gì có tư cách cứng đối cứng với gã? Gã không biết rằng, nếu bàn về tuổi đời, Hỏa Thần Chấn Thiên Chưởng gọi Chương Trung Tiến Quốc của Diệp Lăng là ông cố tổ cũng không quá đáng chút nào.

Rầm rầm rầm!

Hai chưởng ấn lướt trong hư không, chưởng phong đánh nát hư không bốn phía, lực lượng khủng bố mênh mông điên cuồng bạo động trong lòng bàn tay. Âm!

Ngay sau đó, hai chương va chạm!

Hỏa quang chiếu rọi tận trời, Hỏa Long bạo nổ bay lên, rít gào rống giận. Grào! Hỏa quang tràn ngập toàn bộ hư không, cường thế càn quét về phía Chương Trung Tiến Quốc. Nhưng ngay sau đó, vô số thần quang mang theo khí tức thượng cổ cổ xưa trào ra từ lòng bàn tay Chương Trung Tiến Quốc. Hai chương đều mang uy thế đáng sợ hung hăng va chạm.

“Không!"

Đột nhiên, Mạc Ly Jones sợ hãi rống to, thân ảnh vội vã rút lui.- Đối diện, sắc mặt Diệp Lăng cũng hốt hoảng, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi uy lực của hai chưởng. Khi hai người đã thoát đi, chưởng ấn bùng nổ trong hư không.

“Không được! Mau lui lại!"

“Má nó, cái quái gì vậy?"

“Mau lui lại, nếu không thì sẽ chết ở đây mất!”

Trong lúc nhất thời, các Thần Linh xung quanh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hoảng sợ gầm thét.

Bình Luận (0)
Comment