Đại điện này là thánh địa trong lòng mọi sinh linh Long tộc, đặt linh vị của các anh hùng Long tộc từ cổ chí kim.
Những vị anh hùng chết trận sa trường, lập công lớn vì Long tộc, sau khi chết đều sẽ được an táng tại đây để cầu khẩn linh hồn vĩnh viễn bất diệt.
Đại trưởng lão thần sắc ảm đạm nhìn các linh vị, lắc đầu cười khổ.
“Nghiệt Long bộ tộc có bí mật không thể bại lộ, đó là lựa chọn của các tổ tông, vãn bối chỉ tuân thủ làm theo, không thể làm khác”.
“Nhưng ta sai rồi sao?"
“Trước đại kiếp Phong Thần, tuy Nghiệt Long bộ tộc bị trục xuất khỏi Long tộc tuy nhiên vẫn tồn tại trong trời đất, nhưng nhiều năm qua lại bị ta tàn sát!"
Bịch.
Đại trưởng lão quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy, lão ngẩng đầu nhìn linh vị khắp phòng, trong lòng ê ẩm nhói đau.
“Tổ tông!"
“Các ngươi biết không, khi Long Hoàng được ta nuôi từ nhỏ đến lớn gào lên với ta, ta tưởng rằng trái tim mình đã tan vỡ!"
Cường giả, đội trời đạp đất"
“Quân tử, lòng dạ thản nhiên"
“Nhưng chính tay ta đã phá hủy tất cả, Long Hoàng nhân nghĩa hiếu trung nhưng chính ta đã hủy hoại y!"
Đại trưởng lão sắc mặt trắng bệch cười khổ, lão tại vị mấy vạn năm, trong lòng chỉ vì sự phát triển của Long tộc, lão cương trực công chính, liêm khiết thanh bạch.
Nhưng giờ lão lại phát hiện những gì mình làm đều là sai, lão cảm thấy cực kỳ khổ sở.
Một gia đình bị lão chia rẽ, lão bắt người làm cha trơ mắt nhìn thể từ con trai bị đuổi giết.
Lão không biết những gì mình làm đã tạo thành đả kích thế nào cho Long Hoàng, lão cũng không biết hành động ấy khiến ông thất vọng đến mức nào.
“Tổ tông, ta sai lầm rồi sao?"
“Nếu ta sai, xin tổ tông hay ban hạ ý chỉ!"
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, quỳ xuống thành tín dập đầu, trong lòng đau xót.
Đầu lão đập lên nền đất, mỗi tiếng vang như đang xao động trái tim đại trưởng lão, khiến lão càng thêm mê man. Vù vù.
Đúng lúc này, từng luồng khói xanh từ các bài vị chậm rãi phiêu tán vào không trung trong đại điện.
Đại trưởng lão ngẩng đầu trừng mắt, nhìn khói xanh lóe lên, nước mắt chảy dài.
“Ta sai rồi"
“Ra là ta sai thật rồi!”
Đại trưởng lão cười sầu thảm, lão đứng dậy cung kính khom lưng với linh vị, sau đó xoay người rời khỏi đại điện, đại điện tràn đầy linh vị trở lại bình thường. Long Cung - tòa cung điện khổng lồ trong Long thành - nơi ở của Long Hoàng, nó giống như cung điện của Tây Hải Long Vương nhưng có uy danh hiển hách hơn.
Diệp Lăng đi dạo trong Long Cung, nhìn cung điện hùng vĩ mênh mông tràn đầy khí tức tang thương cổ xưa, mỗi nơi đều ẩn chứa khí thế hào hùng đại khí.
Nơi đây hùng vĩ rộng lớn hơn Cửu Kiến thành, tích lũy Long Khí của không biết bao nhiêu kỷ nguyên, có thể nói là nơi huy hoàng số một trong thiên địa.
“Cửu Kiếp Đế Quân”
Khi Diệp Lăng đang cảm thán, đại trưởng lão đi về phía hắn, nhưng khuôn mặt vốn uy nghiêm khí thế lúc này lúc này lại có chút cô đơn.
“Đại trưởng lão"
Diệp Lăng gật đầu đáp lại, tuy lão gia hỏa này từng ra tay với Tiểu Hắc, nhưng hắn không quá hận lão.
“Long Hoàng cùng đứa trẻ kia đang ở trong Long Cung ư?"
Đại trưởng lão chậm rãi hỏi, Diệp Lăng sững sờ nghi hoặc nhìn lão.
Đứa trẻ?
Lão không gọi là Nghiệt Long nữa ư?
“Bao nhiêu năm rồi, đến giờ ta mới phát hiện mình đã sai"
“Nghiệt Long bộ tộc không phải tội nhân của Long tộc ta, mà là anh hào của Long tộc, đáng lẽ phải nhận được sự tán thưởng và chúc phúc của tất cả tộc nhân"
“Đó là vinh quang bọn họ dùng máu tươi và sinh mệnh để đổi lấy, không nên bị che lấp bởi lời nói dối”
Lời đại trưởng lão nói khiến Diệp Lăng chấn động, Nghiệt Long bộ tộc Vốn là một lời nói dối, nhưng tại sao đại trưởng lão lại thay đổi?
Nếu bại lộ chân tướng về Nghiệt Long nhất tộc, SỢ rằng toàn bộ Long tộc sẽ phải rung chuyển, đây là hành động không sáng suốt ở thời điểm này.
“Đại trưởng lão, ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Lăng nghi ngờ hỏi, nếu làm vậy thì sẽ phải có một người gánh trách nhiệm, chỉ sợ người đó sẽ là vị đại trưởng lão đức cao vọng trọng này.
“Ta muốn đến Long Cung một chuyến, người đi cùng ta chứ?"
Đại trưởng lão không trực tiếp đáp lại, mà là cười nói với Diệp Lăng.
Hai người chậm rãi đi về phía Long Cung. Trong cung điện to lớn, Long Hoàng và Tiểu Hắc có vẻ đã hài hòa hơn, sắc mặt Tiểu Hắc không còn băng lãnh như trước.
Tiếng bước chân của Diệp Lăng cùng đại trưởng lão khiến Long Hoàng và Tiểu Hắc xoay người nhìn sang.
“Đại trưởng lão!"
Long Hoàng đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn đại trưởng lão.
Đại trưởng lão tựa như cha của ông, có đôi khi khiến ông cảm thấy áp lực không thở nổi, có lúc lại chăm sóc quan tâm ông tận tình.
“Ngồi xuống đi”
Đại trưởng lão mỉm cười, lắc đầu thở dài nhìn Tiểu Hắc.
“Hài tử, ta đã sai rồi”
“Vì ta nên gia đình người mới không được trọn vẹn”
“Lời nói dối về Nghiệt Long nhất tộc cũng có thể chiếu cáo thiên hạ, các ngươi không thể gánh tội oan cả đời, đó không phải là trách nhiệm của các ngươi.”
Đại trưởng lão chậm rãi nói, Long Hoàng chấn động trừng mắt. Ông chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đại trưởng lão nghiêm nghị lại nói ra những lời này.
“Những người vẫn phải tự mình đi tranh danh ngạch Vạn Yêu Trì, dù phụ thân người cầu ta thì cũng tuyệt đối không thể thay đổi!"
Đại trưởng lão mỉm cười nói với Tiểu Hắc.
“Dù hắn cho, ta cũng không cần”.
“Từ nhỏ đến lớn, ta luôn tâm niệm một đạo lý, thứ mình muốn thì phải tự đoạt lấy, như vậy mới có thể an tâm"
Tiểu Hắc đứng dậy kéo Diệp Lăng rời khỏi cung điện.
“Hài tử này."
Long Hoàng nhìn Tiểu Hắc rời đi, ông không thể nín được cười, khuôn mặt ôn hoà vui vẻ không còn sự uy nghiêm của Long Hoàng, cũng không phải hùng chủ Long tộc chấn nhiếp thiên hạ. Trong Long Cung, Diệp Lăng và Tiểu Hắc đi trên con đường nhỏ giữa một rừng cung điện lầu các.
Thế nào?”
“Bình thường, không muốn để ý đến hắn? “Thuận theo lòng mình đi, dù thế nào ta vẫn luôn đứng phía sau ngươi."
“Uầy, sao nói như đàn bà thế?"
Tiểu Hắc xoay người mỉm cười nhìn Diệp Lăng, rồi y gật đầu không nói thêm gì.
Ngày hôm sau, một tin tức truyền ra gây chấn động lãnh thổ Long tộc, thậm chí là toàn bộ Yêu Giới.
Đại trưởng lão Long tộc tự mình miễn xá tất cả tội nghiệt của Nghiệt Long nhất tộc.
Tin tức này khiến vô số thế lực và chủng tộc khiếp sợ.