Thiên kiêu liên tiếp xuất hiện tạo thành áp lực cực lớn cho các cường giả xung quanh.
Ngoại trừ Bạo Quân và Tiểu Thiên Đế thì còn có Phượng Cửu Huyền, kẻ thuộc Thanh Ngưu nhất tộc, Bạch Mai, Đông Hoàng Thái Nhất.
Động tĩnh lớn thu hút tất cả bá chủ đi xuống Vạn Yêu Trì lần này.
“Mặc kệ là phúc hay họa, hãy dùng bản lĩnh của mình đi!"
Một vị Tiên Đế cười lạnh nói, thực lực mới là điều quan trọng chân chính, là vốn liếng để có thể trương dương ngang ngược trước ánh mắt của vô Số cường giả ở đây.
“Ta đồng ý!”
“Không giống vài người nào đó thích dựa vào sức những kẻ bên cạnh để làm ra chuyện người người oán trách, không biết lượng sức, tự gây đại họa cho mình!
Phượng Cửu Huyền nghe đến đó thì cười lạnh đi ra, nhìn về phía Diệp Lăng mà nói, trong lời nói của y âm thầm ám chỉ việc đại quân hơn trăm người bị nấu lên lúc trước!
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đám người Diệp Lăng, nhưng khi nhìn thấy đội hình này, tất cả không tự chủ hít sâu một hơi.
Hỗn Độn Thánh Thú, Long tộc, Kim Mao Lang, Kỳ Lân tộc, Cửu Vĩ Tiến Hậu, Đông Hoàng Thái Nhất!
Trời ạ, dù là Nhân Tộc chỉ có tu vi Thất Kiếp hậu kỳ kia thì có vẻ cũng không yếu, mơ hồ tản ra uy năng khủng bố khiến bọn họ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Nhưng vì những người này mà đối lập với Phượng Cửu Huyền thì có được không?
Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của Phượng Hoàng cổ tộc, đó là thế lực ngang hàng với Long tộc, mà Phượng Cửu Huyền có thân phận mẫn cảm đặc thù, cho nên bọn họ không coi trọng đám người Diệp Lăng.
“Ta phát hiện người nói quá nhiều!"
“Ngươi có nghĩ rằng nếu rút ra từng sợi lông vũ của người rồi mang người đi nấu canh thì sẽ rất ngon không? !"
Diệp Lăng đối mặt khiêu khích mà không hề sợ hãi, tuy Phượng Cửu Huyền có thực lực đại nhưng lại không thể trở thành nguy cơ của hắn.
Ầm!
Giờ khắc này, tất cả Tiên Đế nghe được lời Diệp Lăng nói thì đều chấn động.
Hắn vừa nói gì?
Hắn nói muốn rút lông Phượng Cửu Huyền, sau đó nấu canh sao?
Hắn điên rồi sao, đám người Bạo Quân muốn nói như vậy thì cũng phải suy trước tính sau, chưa kể hắn chỉ là một tên Thất Kiếp Tiến Đế hậu kỳ mà thôi, hắn muốn chết rồi!
Những người này cho rằng Phượng Cửu Huyền sẽ nổi giận xuất thủ, nhưng y chỉ cười lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
Bọn họ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Phản ứng của Phượng Cửu Huyền như vậy là sao? Là hèn nhát ư?
Trong lúc mọi người sững sờ, đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, mạnh mẽ hơn trước nhiều.
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì? !"
Đột nhiên một Tiên Đế chỉ một hướng, tất cả cường giả đều vội vã nhìn lại, khi thấy khu đất đó trào máu thì lập tức sửng sốt.
Sao mặt đất lại có máu chảy ra?
Mặt đất chậm rãi phun trào máu tươi thoạt nhìn rất quỷ dị.
“Đáng chết, cái này tuyệt đối không phải là bảo bối!”
“Cẩn thận, chỉ sợ là có mãnh thú trốn dưới đất!”
“Lão tử không tin, ta muốn nhìn xem thứ dưới đất này rốt cuộc là gì!”.
Đột nhiên một vị Bát Kiếp Tiên Đế hậu kỳ cười gằn, điểm mũi chân một cái phóng về phía trung tâm rung chấn.
“Giả vờ giả vịt, lăn ra đây cho bổn tọa!"
Bát Kiếp Tiên Đế kia nổi giận gầm lên, bàn tay nắm chặt, từng luồng kinh phong gầm thét tản ra từ nắm đấm hóa thành lưu quang bay đi. Âm!
Một quyền đập xuống, lực lượng không yếu, mấy người Diệp Lăng cũng đều gật đầu tán thưởng. Xem ra những người có thể sống sót đến lúc này đều không yếu, nếu không thì đã chết trong nguy cơ rồi, tuyệt đối không thể khinh thường bọn họ. Trong ánh mắt nóng hổi của vô số người, một quyền khinh khủng kia trực tiếp đánh vào cái hố, nước ao trực tiếp chui vào trong đó.
Bát Kiếp Tiên Đế hiên ngang đứng trong hư không cười lành. Trong cái hố to trước mặt hắn kia trống rỗng không có gì cả, cũng không có tồn tại có thể uy hiếp được sinh mạng của hắn.
“Cẩn thận!"
Đúng lúc này, một vị Tiên Đế đột nhiên rống to, Bát Kiếp Tiên Đế sững sờ muốn xoay người, nhưng một bàn tay máu khổng lồ đã thò ra từ trong hố.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ hất tung đại địa, bàn tay máu hung hãn tóm lấy Bát Kiếp Tiên Đế hậu kỳ sau đó nắm chặt.
Phụt!
Bát Kiếp Tiên Đế phun ra một ngụm máu tươi, vóc người cường tráng có vẻ rất nhỏ bé nằm trong bàn tay khổng lồ.
Lực lượng đáng sợ như kìm sắt khóa chặt thân thể hắn, nhẹ nắm tay mà lực lượng lại kinh khủng đến mức bóp gãy vụn xương cốt toàn thân.
“Cứu ta!"
Bát Kiếp Tiên Đế kêu thảm thiết, nhưng chưa ai kịp đáp lại thì bàn tay máu kia đã biến người này thành thịt nát, sau đó ném xuống mặt đất.
Gió lạnh thổi qua, mọi người đều dựng tóc gáy, kể cả Diệp Lăng cũng kinh hãi.
Rốt cuộc bàn tay máu kia là cái gì, sao có thể dễ dàng bóp nát một vị Bát Kiếp Tiên Đế trong nháy mắt như vậy?
“Đáng chết! Bổn tọa rút lui, vừa nhìn thứ này ta liền thấy sợ hãi!”
“Dù là bảo bối thì bổn tọa cũng sẽ không tranh đoạt, xin tặng lại cho các ngươi!”
“Được rồi, ta cũng đi đây, không có gì để tranh cả!"
Các Tiên Đế lắc đầu xoay người muốn đi, cảnh tượng vừa rồi quá đáng sợ nên bọn họ không dám tiếp tục ở lại nữa.
Nhưng khi mấy người sắp rời đi, thiên địa đột nhiên biến ảo!
Vạn Yêu Trì Vốn trong suốt đột nhiên xuất hiện huyết sắc mịt mờ kéo theo mùi máu tanh gay mũi.
Hơn nữa, mắt đất bắt đầu lay động, trong hố sâu trào ra hồng quang nóng bỏng chói mắt!
Hồng quang lóe lên, tản ra khí tức làm người ta lo sợ bất an, không dám nhúc nhích.
Ầm!
Ngay sau đó, hai cánh tay huyết sắc cường tráng chống hai bên hố, chậm rãi dùng sức bò lên.
“Cái gì?”
“Đó là quái vật gì vậy? !"
“Trời ạ, chạy mau!"
Trong lúc nhất thời, tất cả Tiên Đế đều sợ hãi hét ầm lên.
Quái vật hồng sắc vừa bò ra khỏi hố có thân hình cường tráng, từng đường gân lộ rõ không ngừng ngọ nguậy. Trên đầu có hai cái hốc đỏ tươi, tản ra sát khí cuồn cuộn khiến lòng người sợ hãi.
Hơn nữa khi quái vật này bò dậy, thân thể to lớn gần như bao phủ toàn bộ Vạn Yêu Trì, tựa như chủ nhân duy nhất trong thiên địa! Grào!
Đột nhiên huyết sắc quái vật to lớn kia gầm lên giận dữ, máu ngoài thân thể nó bắn ra như mưa!