Lôi Thần vừa hạ xuống đã gào khóc, khiến cho Ruth và thủ lĩnh Dị Năng Giả kia triệt để choáng váng.
Trời ơi, đùa cái gì vậy, ông là Lôi Thần đó, đường đường là một trong những Thần Linh cường đại nhất ở ngọn Thần Sơn này, mẹ nó ông đang đùa với bọn này đấy à?
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Sao rồi Lôi Thần vĩ đại, đã nhớ ra ông đây rồi hả?”
Lôi Thần vừa nghe, sắc mặt lập tức xụ xuống, tỏ ra vô cùng ủy khuất: “Tiên Đế tiểu gia a, oan cho tôi quá, tôi quá nhàm chán cho nên mới đi ra ngoài dạo một vòng, ai biết sẽ gặp được ngài a!”
“Nếu tôi biết là ngài, cho tôi thêm một trăm cái lá gan tôi cũng không dám đối nghịch với ngài, sai lầm, đây là một sai lầm!”
“Nếu tôi nói tôi đi ra đây là để gặp ngài, ngài cũng không tin đúng chứ.”
Lôi Thần vội vàng nói, mẹ nó, thảm thật rồi, tên này là kẻ có đại danh mang thù vang khắp hai giới Tiên Thiên a, lỡ như ngày nào đó hắn về lại Tiên Giới, nhất định sẽ bay đến những ngọn Thần Sơn này, bắt ông ta cởi trần chạy a.
Diệp Lăng gật đầu: “Ừ, kỳ thực tôi rất tin tưởng lời của ông, thế nhưng tôi muốn hỏi ông một vấn đề, ông nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, sau đó trả lời tôi.”
“Đại ca! Tiên Đế! Ngài nói đi, chỉ cần là chuyện tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời ngài, dù sao hai chúng ta cũng không phải người xa lạ gì.” Lôi Thần vừa nói, vừa dùng bả vai cọ xát vào người Diệp Lăng, trên khuôn mặt nở một nụ cười nịnh nọt.
Sắc mặt Diệp Lăng tối sầm, Lôi Thần vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, giống như đứa trẻ trong lớp mầm non nhìn thấy thầy cô, nỗi sợ hãi phát ra từ trong xương tủy, thật sự rất sợ a.
“Đoàng hoàng một chút cho tôi, coi chừng lão tử gọt ông!” Diệp Lăng hung ác nói.
Lôi Thần vội vàng gật đầu, đùa gì thế, lời Diệp Lăng nói, cũng giống như ý chỉ của chủ nhân của Thần, nhất định phải tuân theo.
“Tiểu gia ta hỏi ông, Mã cái gì Mai?” Diệp Lăng đột nhiên cười hắc hắc.
Thân hình Lôi Thần lập tức chấn động: “Ca! Đại ca! Anh ruột ơi! Cậu nói cho tôi biết đi, nếu trả lời đúng hoặc sai, thì sẽ bị đánh sao?”
“Ở đâu ra nhiều lời như vậy chứ, trả lời mau!” Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi nói.
Thần sắc Lôi Thần lập tức chấn động: “Mã Đông Mai! Tuyệt đối là Mã Đông Mai, tôi thề, tôi đảm bảo!” ( Mã Đông Mai là một nhân vật trong phim )
Diệp Lăng gật đầu: “Đến đến, hai ta chơi một trò chơi, ông hỏi tôi, Mã Đông Mai có ở nhà hay không.”
Hai người đang đứng cạnh hắn đều ngệch mặt ra, Diệp Lăng rốt cuộc muốn làm gì? Đùa giỡn Lôi Thần sao? Hoặc đúng hơn là xem Lôi Thần như một kẻ ngốc mà đùa giỡn?
“Mã Đông Mai... Có ở nhà hay không?” Lôi Thần run lẩy bẩy, ông ta cảm thấy Diệp Lăng tuyệt đối không chỉ là hỏi đơn giản như vậy, trong đó nhất định có âm mưu.
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Mã cái gì Mai?”
Ba, một cục gạch đập xuống, đầu óc Lôi Thần lập tức quay cuồng, trong lỗ tai vang lên tiếng ông ông, xém chút khóc lên.
Nhìn đi, nhìn đi, ông ta biết ngay mà, tuyệt đối có âm mưu, mẹ nó cái gì mà Mai cơ chứ, mẹ nó, chẳng lẽ hắn không biết Mã Đông Mai là ai hay sao, đúng là âm mưu a.
“Hỏi mau!” Diệp Lăng nhếch miệng cười, ánh mắt phát sáng, lộ ra mùi của âm mưu.
Lôi Thần lập tức ho khan: “Cái kia, Tiên Đế đại ca a, tôi còn có chút việc, thật đó, tôi phải đến dự một cuộc họp.”
“Em gái ông, hội nghị gì cũng phải dừng hết lại cho lão tử, bây giờ ông phải ở lại chơi cùng lão tử! Đã lâu tôi không vui như vậy rồi, hỏi mau!” Diệp Lăng hung ác nói.
Lôi Thần xém khóc, tên này mẹ nó đúng là cường đạo a, ông ta thật ủy khuất a, chỉ đi ra ngoài dạo một chút thôi, vậy mà cũng gặp phải tên Đại Ma Đầu này.
“Đại ca a, Mã Đông Mai có ở nhà không?” Lôi Thần run lẩy bẩy hỏi.
Diệp Lăng cười rực rỡ : “Cái gì Đông Mai a?”
Ba, lại thêm một cục gạch đập xuống, Lôi Thần lập tức đứng lên, nổi giận đùng đùng, sắc mặt tái xanh.
Diệp Lăng khựng lại, ai da, chẳng lẽ tên hỗn đản này muốn tạo phản à? Lá gan của ông ta lớn đến vậy sao, chẳng lẽ hiện tại uy danh của hắn đã không còn lớn mạnh như trước nữa rồi?
“Đại ca! Đến, đánh chết tôi đi! Đừng như thế này nữa, cứ hỏi cái gì Mai, gì mà Đông Mai, ngài rõ ràng đang trả thù a!” Lôi Thần nói lời son sắt.
Diệp Lăng gật đầu, thì ra là thế a: “Ừ, không tệ không tệ, như vậy mới là bé ngoan chứ.”
“Cút ngay, chờ khi tiểu gia ta trở về Tiên Giới sẽ đến tìm ông chơi đùa sau, chờ đó cho lão tử.” Diệp Lăng vỗ đầu Lôi Thần, giống như đang vỗ đầu một đứa trẻ.
Lôi Thần gần như sắp khóc, hai mắt lưng tròng, gật đầu, ông ta đường đường là Lôi Thần, là Chiến Thần có đại danh hiển hách ở những ngọn Thần Sơn, vậy mà lại bị tên này đùa giỡn như một con chó.
Thật sỉ nhục a, ông ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, đời này của ông ta đã bị gán lên sự sỉ nhục này rồi.
“Đại ca, tôi lập tức đi ngay, tôi chỉ muốn hỏi, tôi tiện tay giải quyết đứa trẻ này giúp ngài luôn nhé, ngài có ý kiến gì không?” Ngón tay Lôi Thần chỉ vào tên thủ lĩnh Dị Năng Giả.
Diệp Lăng gật đầu: “Ừ, không tệ không tệ, ánh mắt của ông vẫn còn rất tốt đó, mau đi đi, để tôi xem biểu hiện của ông.”
Lôi Thần lập tức mừng rỡ, cắn răng nghiến lợi đi về phía tên đầu lĩnh, trong mắt phát ra lôi quang đùng đùng, rất dọa người.
“Tiểu tử! Ngươi qua đây!” Lôi Thần khí thế hừng hực đi tới cạnh tên thủ lĩnh, lạnh giọng hét lớn.
Toàn thân tên thủ lĩnh Dị Năng Giả lập tức run lên cầm cập, hai chân run rẩy đi về phía Lôi Thần.
“Tên hỗn đản này, khiến bổn Thần bẽ mặt trước các phàm nhân, ngươi nói đi, ngươi nên làm cái gì đây!” Lôi Thần rống to hơn.
Phanh, tên Dị Năng Giả thủ lĩnh còn chưa phản ứng lại, thì đã bị Lôi Thần tát một cái ngã xuống đất.
Bùm bùm, trên người tên thủ lĩnh Dị Năng Giả lập tức xuất hiện lôi quang đùng đùng, cả người tên đó run rẩy, hơn nữa còn xuất hiện một mùi cháy khét.
“Em gái ngươi, Ta bảo ngươi đi gây sự sao! Triệu hoán ta làm gì! Vì sao không triệu hoán mụ nữ thần Băng Tuyết kia!”
“Mẹ nó, ngươi có tin nữ thần Băng Tuyết một khi tới đây liền không đi được nữa hay không, Tiên Đế đại ca không lột sạch, đùa giỡn cô ta một hồi thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua!”
“A! Nói, tại sao ngươi lại muốn hại ta! Thảo nào mấy ngày gần đây mí mắt ta cứ nhảy liên tục, hóa ra là có người muốn mưu hại Bản vương a!”
Bàn tay Lôi Thần liên tục đánh ra, những cái tát như muốn dời non lấp bể, đánh tên thủ lĩnh Dị Năng Giả kia đến mức hai mắt biến thành màu đen, thần hồn kinh hãi.
“Nói! Mã cái gì Mai!” Lôi Thần lập tức hét lớn!
Tên thủ lĩnh Dị Năng Giả bị đánh đến choáng váng, đây là ý gì, chẳng lẽ đây là một trò chơi giữa các vị Thần ư?
“Mã cái gì Mai?” Dị Năng Giả thì thào hỏi.
Mặt Lôi Thần đen lại: “Bản vương ta cho ngươi biết, Mã Đông Mai!”
Vù vù, cánh tay tròn vo của Lôi Thần điên cuồng đánh về phía tên thủ lĩnh Dị Năng Giả.
Ba, tên thủ lĩnh Dị Năng Giả té sấp xuống mặt đất, phun máu ra, khắp người đều là Lôi quang, sau đó tắt thở.
“Đại ca à, vậy tôi đi trước nha, tôi đến một cách lặng lẽ, đi cũng rất lặng lẽ, tay vung lên, không mang theo một áng mây nào.” Lôi Thần giả vờ ra vẻ thi nhân.
Diệp Lăng cười xán lạn gật đầu: “Mã cái gì Mai?”
Hưu, Lôi Thần lập tức xoay người biến mất như một con chó, bộ dạng vô cùng chật vật.
Diệp Lăng mỉm cười, đi đến gần Ruth, ôm hôn cô ta một cái.
“Bảo bối, anh có lợi hại không?”