Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 298 - Chương 298: Ma Quỷ! Hắn Là Ma Quỷ!

Chương 298: Ma quỷ! Hắn là ma quỷ!

Nhìn thấy Diệp Lăng không hề để tấm đến những lời đe dọa và cảnh cáo, những binh sĩ kia lập tức tức giận.

“Binh sĩ, nổ súng bắn chết hắn!” Một tên lính cầm đầu hét to, sắc mặt dữ tợn.

Chỗ này là căn cứ thực nghiệm bí mật của nước Mỹ, bên trong đều là những khoa học công nghệ tân tiến nhất trên thế giới, không cho phép bất cứ người ngoài nào tiến vào, ngay cả đến gần cũng không được.

Cho nên, hành động của Diệp Lăng đã kích thích đến thần kinh của bọn họ, nếu hắn đã muốn xông vào, vậy bọn họ liền giết hắn, hơn nữa còn không cần phải chịu trách nhiệm.

Đoàng đoàng đoàng, trên lầu trinh sát, từng viên đạn như những con rồng lửa điên cuồng từ trong họng súng bắn ra.

Bước chân Diệp Lăng đột nhiên bước nhanh hơn, vô số viên đạn rơi xuống người hắn, nhưng ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, sau khi những viên đạn bắn trúng Diệp Lăng xong liền rơi xuống đất.

Cạch cạch cạch, tên binh sĩ cầm đầu thấy vậy, cắn răng cầm lên một khẩu súng trọng liên, bắt đầu điên cuồng bắn phá, tiếng gầm gừ của đạn tử liên tục phát ra, muốn thủng cả màng nhĩ.

“Hỗn đản! Chết đi cho tao! Ông đây biết ngay mày không phải là người bình thường, người da vàng ghê tởm, hãy nếm thử đạn Diệt Ma bọn tao mới phát minh ra của đi!”

Tên binh sĩ cầm đầu điên cuồng bắn vào người Diệp Lăng, những viên đạn bắn vào người Diệp Lăng, sau khi va chạm vào vậy mà lại sinh ra một cỗ linh lực yếu ớt.

Diệp Lăng ngẩn người, chậc chậc, thế mà lại có cả loại đạn này a, nếu là Dị Năng Giả hoặc Tu Luyện Giả có cảnh giới Tiên Thiên, bọn họ căn bản không cách nào ngăn cản nổi a.

Nhưng đáng tiếc, Diệp Lăng đã tu luyện đến cảnh giới thứ tư của Trọng Diệt Cực Kim Thân, lực phòng ngự đã có thể nói là vô địch, loại công kích yếu ớt này, ngay cả một cọng lông của hắn cũng không đánh tới được.

“Cái gì! Sao lại như thế được! Nhanh, kéo chuông!” Tên binh sĩ cầm đầu hoảng hốt, sao có thể như thế được, chẳng lẽ hắn là ma quỷ sao?

Nhưng cho dù là ma quỷ cũng phải chết a, bên trong căn cứ thí nghiệm này, đã có rất nhiều chuyện không thể tin tưởng nổi xảy ra, có chuyện gì mà bọn họ chưa gặp qua chứ.

Quỷ hút máu, người sói, thậm chí người Khổng Lồ Xanh biến dị họ cũng đã gặp qua, nhưng những viên đạn này bắn vào những người kia đều có lực sát thương rất lớn.

Ngay vào lúc tên binh sĩ cầm đầu kia đang hét to, đột nhiên có một bàn tay bóp lấy cổ họng gã ta, một cảm giác vô lực lập tức tràn ngập toàn thân.

Thân hình gã ta giãy dụa kịch liệt, mặt của gã ta cũng càng ngày càng trắng, hô hấp dồn dập, đã không thở nổi.

“Cứu... Cứu tôi!” Hai tay gã vũng vẫy, nhưng cánh tay đang bóp chặt lấy cổ họng gã ta, cứng như sắt vậy, căn bản không cách nào phản kháng.

Răng rắc, tiếng xương gãy vang lên, trái tim của tất cả các binh lính đều đập mạnh một cái, sau đó súng trong tay bọn họ điên cuồng bắn về phía Diệp Lăng.

Đoàng đoàng đoàng, từng viên đạn bắn ra như những con rồng lửa đang rít gào, nhưng lúc những viên đạn đang điên cuồng bắn ra, thân ảnh của Diệp Lăng đã lặng lẽ biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

“Cái gì! Chết tiệt, hắn là quỷ sao?”

“Không thể! Tất cả mọi người hãy đề phòng, hắn nhất định sẽ xuất hiện, nếu không...”

Đông, một tiếng vang thật lớn, tên binh sĩ đang nói chuyện bỗng nhiên ngã xuống, máu từ đầu ồ ạt chảy xuống, đã không còn hơi thở.

Trong con ngươi vẫn còn chứa đầy sự sợ hãi, đáng tiếc đã bị tro bụi mịt mờ bao phủ.

Gã binh sĩ đã bị Diệp Lăng dùng Đả Thần Thạch đánh vào đầu, một chút cơ hội để phản kháng cũng không có, trực tiếp bị đập chết.

Đả Thần Thạch rất khủng bố, ngay cả cường giả Kim Đan Kỳ cũng không thể chịu nổi, huống hồ là một người bình thường, ngay cả một cơ hội phản kháng mong manh cũng đều không có.

“Thứ đang đợi bọn mày chính là cái chết!” Diệp Lăng cười nhạt, tay cầm cục gạch, nhào vào đám người điên cuồng đánh giết.

Mỗi lần cánh tay cầm cục gạch hạ xuống, lại có một mạng người chết đi, Diệp Lăng như một Tử Thần, lặng lẽ xuất hiện, trừng mắt nhìn đến kẻ nào kẻ đó liền chết, còn lợi hại hơn cả nhìn ai người đó liền mang thai.

Không tới một phút, toàn bộ binh lính ở lầu quan sát đều đã chết hết, ánh mắt Diệp Lăng lạnh lùng, nhún người nhảy xuống.

Ngay khi hắn vừa nhảy xuống, tiếng còi cảnh báo lập tức vang lên, dồn dập chói tai.

Rầm rầm, từng nhóm binh sĩ vác súng đạn điên cuồng xông ra, sắc mặt hờ hững, điên cuồng bắn về phía Diệp Lăng, trong sân lập tức tràn đầy mùi thuốc súng.

Thân ảnh Diệp Lăng nhanh chóng di chuyển, giống như ma quỷ, lẩn tránh vô số làn đạn.

Đông đông đông, thân hình Diệp Lăng đột nhiên lắc một cái, điên cuồng chạy giống như một mãnh thú, bảy viên Đại Kim Đan trong cơ thể bạo phát ra sức mạnh, từng cỗ khí thế rung trời từ trong cơ thể Diệp Lăng tuôn ra.

Ầm!

Khí thế Diệp Lăng như sóng biển, nhấc lên sóng lớn, hung hăng đánh ngã những người đang đứng ở xung quanh, đánh nát hết xương cốt của bọn họ.

“Thật to gan! Dị Năng Giả đến từ Hoa Hạ, cậu đang muốn khiêu chiến với nước Mỹ sao?” Đột nhiên, một gã cường giả cảnh giới Trúc Cơ đánh về phía Diệp Lăng.

Sắc mặt của gã cường giả kia rất dữ tợn, giọng hét lớn, thân hình lơ lửng giữa không trung như một dải cầu vồng, xỏ xuyên qua mà tới.

Oanh, cường giả xuất chưởng, một ngọn lửa chậm rãi dâng lên trong lòng bàn tay, vô cùng chói mắt, nhưng chỉ trong phút chốc, ngọn lửa trong lòng bàn tay kia chậm rãi biến to lên.

Hô, ngọn lửa cao chót vót, đỏ rực cả nửa bầu trời, khiến màu của bầu trời giống như ráng chiều, mà ngọn lửa kia thì đang điên cuồng phóng về phía Diệp Lăng.

Sắc mặt Diệp Lăng vẫn lạnh lùng như cũ, tay phải bỗng nhiên vỗ một cái, một khí tức khổng lồ bay về phía ngọn lửa điên cuồng kia.

Rầm rầm, ánh lửa ngập trời như gặp phải thiên địch, trong nháy mắt biến mất, ánh lửa khủng bố kia, thế mà giờ lại biến mất không còn chút bóng dáng.

“Đúng là kẻ tự đưa đầu đến, để mạng lại đi!” Diệp Lăng rống to, đầu ngón chân nhún một cái, phóng tới chỗ cường giả cảnh giới Trúc Cơ kia, nâng cục gạch cầm trong tay lên.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt của tất cả các binh sĩ đều tràn ngập sợ hãi, mà gã cường giả đang đối mặt với Diệp Lăng kia, thân hình gã ta run rẩy kịch liệt, gã ta cảm thấy Diệp Lăng là do ông trời phái xuống, là một A Tu La hàng thật giá thật.

Ba, tay phải của Diệp Lăng đánh xuống, cục gạch màu đen kia đập vào mặt gã cường giả Trúc Cơ kia.

Đùng, đùng, gã cường giả kia lập tức ngã xuống đất, như một quả bóng lăn thẳng đến bức tường, sau đó đầu đập vào trong vách tường.

Ùng ùng, bức tường sụp đổ, bụi bay tứ phía, gã cường giả kia từ trong đống gạch thò đầu ra, nhưng lồng ngực bỗng nhiên chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất đi.

“Bọn mày, còn muốn chạy sao?” Diệp Lăng xông vào chỗ những binh lính kia đang đứng, cười lạnh một tiếng.

Ngón tay búng nhẹ một cái, ông, sau lưng Diệp Lăng, xuất hiện vô số kiếm ảnh, những đạo kiếm ảnh kia như Tử Thần tới đoạt mạng.

“Thiên Kiếm Trận, Trận Diệt Thương Sinh!”

Rào rào, Diệp Lăng hét lớn, ngón tay chỉ về phía trước, Thiên Kiếm Trận ở sau lưng lập tức bay đến bốn phương tám hướng, chém về phía những binh sĩ kia.

“Không! Ma quỷ! Thượng Đế a, mau tới cứu vớt chúng con!”

“Không! Hắn là ma quỷ, là ma quỷ bị vạn người phỉ nhổ, cứu tôi!”

Trong nháy mắt có vô số sĩ binh mất đi ý niệm phản kháng, bọn họ cảm giác được, bọn họ giống như những con côn trùng ti tiện, rất dễ dàng bị trận Kiếm Trận chằn chịt này đâm nát.

Hưu Hưu hưu, Kiếm Trận di chuyển, điên cuồng bay về phía các binh sĩ.

Phốc phốc, thân hình một gã sĩ binh chấn động, cúi đầu nhìn xuống lồng ngực đã bị xỏ xuyên của mình, thân hình mềm nhũn, ngã xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment