Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 300 - Chương 300: Đại Đế Elias

Chương 300: Đại Đế Elias

.

.

--------------------------

Nhìn thấy các thứ bậc nguyên tố của chiếc hòm đã được phân tích ra, tất cả các nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác dài đều tỏ ta vui mừng.

Đồ bên trong chiếc hộp này không dễ lấy ra, tên Giang Bân đến từ Hoa Hạ đúng là đã tốn không ít công sức a.

Thứ nhất là có thiết kế bảo hộ, chiếc hom này có gắn mật mã, hơn nữa còn là mật mã dùng 64 ám cung khắc ở bên ngoài.

Thứ hai vẫn là bảo mật, nếu muốn mở được mật mã của chiếc hòm này ra, phải có vân tay của Giang Bân, hơn nữa còn phải phân tích huyết dịch, là chiếc hòm mật mã công nghệ cao trên thế giới.

Nếu chỉ muốn mở chiếc hòm này ra, kỳ thực rất đơn giản, dùng bạo lực liền có thể mở nó ra, nhưng bọn họ không dám a.

Bên trong là những văn kiện cơ mật của Hoa Hạ, lỡ như bọn họ dùng bạo lực mở chiếc hòm này ra, khiến cho đồ vật bên trong bị hư hỏng, thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân của nước Mỹ mất.

Cho nên nói, bọn họ ở bên trong phòng thí nghiệm này, ngày đêm không ngừng nghĩ cách mở ra mật mã, bây giờ rốt cục cũng thấy được ánh sáng ban mai.

Các nhân viên nghiên cứu hưng phấn đập tay với nhau, lúc này, tên Giang Bân kia đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng.

“Trong mười giây phải mở chiếc hòm này ra, sau đó lập tức phái người mang đồ vật bên trong về cho quốc gia!” Người khoát áo dài trắng đứng đầu lạnh lùng nói, nhưng trong mắt của hắn ta cũng chứa đầy kinh hỉ.

Xèo xèo, đột nhiên, vô số tia laser xuất hiện trên bề mặt chiếc hòm, hơn nữa còn chậm rãi chuyển động khiến người ta hiếu kì, chiếc hòm này, vậy mà lại giống như không khí, có một số bộ phận đã dần biến mất.

“Thật tốt quá! Điều này chứng mình những vất vả khổ cực mà chúng ta đã bỏ ra là không uổng phí, mau lên!”

Rất nhiều người đều nắm chặt nắm tay, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này a, mất gần mười ngày, bọn họ mới mở được chiếc hòm này.

Không thể nói bọn họ mất nhiều thời gian như vậy là bởi vì bọn họ không giỏi, mà bởi vì phải mở được chiếc hòm ra, đồng thời phải giữ nguyên được đồ vật bên trong, cho nên mới khiến độ khó của nhiệm vụ này tăng lên.

Mấy giây sau tia laser chậm rãi dừng lại, mọi người nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu đang được đặt ở trên bàn kia, trên mặt lộ rõ nét vui mừng.

“Nhanh! Cầm tới đây, phái người mang đến bộ Quốc Phòng kia đi, ở đó có người đang chờ!” Tên đứng đầu lập tức kích động nói.

Những người khác vội vàng gật đầu, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng nổ, cửa phòng thí nghiệm của bọn họ đổ sụp xuống, đập trên mặt đất, còi báo động vang lên bốn phía.

Một thân ảnh gầy gò xuất hiện bên trong làn bụi, mang theo một mùi máu tươi nồng nặc, rất gay mũi.

“Tao nghĩ, đồ vật thuộc về bọn tao, tạm thời không thể để bọn mày cầm đi, tụi mày nghĩ sao?”

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, đồng tử của tất cả bọn họ đồng loạt trợn to, đó là một thanh niên người Hoa Hạ, trên khuôn mặt đang mở một nụ cười phóng đãng, nghiêng người dựa vào trên khung cửa, cả người dính đầy máu tươi, như một Sát Thần vừa tắm mình trong cái chết.

“Mày vào đây bằng cách nào! Bảo vệ, bảo vệ đâu!” Tên cầm đầu mặc áo khoát dài trắng quát to, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Diệp Lăng khoát tay: “Được rồi, đừng cố ra vẻ ta đây nữa, tao có thể đi vào đây, liền chứng minh bọn họ đều đã chết.”

“Mày nói dối! Căn cứ này có rất nhiều chiến sĩ tinh anh và Dị Năng Giả cường đại, sao mày có thể xông vào đây được chứ, nói, mày đến đây bằng cách nào.”

Tên cầm đầu rống to, Diệp Lăng khoát tay: “Thật ra tao rất ghét loại người như bọn mày, rõ ràng đã biết được kết cục, nhưng đến chết vẫn mạnh miệng.”

“Được rồi được rồi, không nói nhiều với bọn mày nữa, bọn họ đều đã chết hết, bọn mày không phải cũng nên hy sinh cho Tổ quốc sao?”

Diệp Lăng cười nhạt, toàn bộ đồng tử của các nhân viên nghiên cứu đều co rụt lại, tròng lòng dâng lên một tia kinh hãi, bước chân không ngừng lùi về sau, trên khuôn mặt chứa đầy hoảng sợ.

Bọn họ là nhân viên nghiên cứu, không phải binh sĩ chiến đấu, tố chất cũng chẳng cao, lúc đối mặt với cái chết, không có ai có thể thản nhiên đối mặt.

“Được rồi, yên tâm đi, sẽ không làm bọn mày thống khổ lâu đâu, cứ quyết định như vậy đi.”

Diệp Lăng mỉm cười, ngón tay khẽ búng, một tiếng bốp vang lên, âm thanh kia vừa dứt, thân hình của bọn họ đều chấn động, sau đó chậm rãi ngã xuống nền đất.

“Chậc chậc, thật chẳng tốn một chút sức lực nào, nhưng mà dựa vào thực lực của mình, làm gì mà không dễ như trở bàn tay chứ?”

Diệp Lăng lại bắt đầu tự luyến, thân hình lóe lên, thu xấp tài liệu kia vào trong nhẫn trữ vật, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm.

Ngay lúc Diệp Lăng đi ra khỏi sân, đột nhiên, hắn cảm nhận được một khí tức cường đại đang điên cuồng chạy về phía bên này.

“U, là một cường giả cơ đấy, nhưng hắn ta đến đây làm gì? Nghìn dặm tặng đầu người sao?” Diệp Lăng mỉm cười.

Vù vù, một thân ảnh xuất hiện ở trên trời, là thanh niên đã sống mấy trăm năm tuổi mà Ruth nói, sắc mặt hắn ta tái nhợt, đôi mắt chưa đầy lửa giận.

“Tu Luyện Giả của Hoa Hạ, mày quá đáng lắm rồi đấy, mày đang khiêu chiến uy nghiêm của tao!” Giọng hắn ta lãnh đạm, nhìn những thi thể đang nằm dưới đất kia, sát ý trong lòng hắn ta lại càng dày đặc hơn

Hỗn đản, dám ở địa bàn của hắn ta giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn đang muốn gây hấn với hắn ta sao?

Diệp Lăng nhún vai: “Mày là ai? Cứ làm như mày giỏi lắm vậy.”

Thanh niên hít sâu một hơi, đè ép lại sát ý trong lòng: “Tên của tao có lẽ mày cũng biết, tao là Đại Đế Elias, Tu Luyện Giả người Hoa Hạ, có lẽ mày biết Dị Năng Minh Ước chứ!”

Giọng Đại Đế Elias lãnh đạm, hắn ta nhìn Diệp Lăng, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, cho nên quyết định lấy đạo đức chèn ép Diệp Lăng trước.

Diệp Lăng lắc đầu: “Dị Năng Minh Ước chó má gì chứ, tao đến lấy lại đồ của mình, người của bọn mày muốn giết tao, chẳng lẽ bảo tao đứng đây chờ chết?”

“Đùa gì thế, còn có gì mà Đại Đế Adam chứ, bớt ở đây khoe khoang đi, mau cút, ông đây còn phải về nhà.”

Nói xong, Diệp Lăng xoay người định đi, Đại Đế Elias tức giận, sắc mặt xám ngắt: “Tu Luyện Giả của Hoa Hạ, mày thật khinh người quá đáng!”

“Nếu đã như vậy, mày liền ở lại đây đi, kẻ có can đảm khiêu chiến Đại Đế Elias, đều phải chịu nghiêm phạt!”

Oanh, Đại Đế Elias di chuyển, tu vi Kim Đan đỉnh phong bạo phát ra, hắn ta là một trong những cường giả đứng đầu thế giới này, hắn ta có đủ tư cách để miệt thị tất cả những sinh vật khác.

Thân ảnh như cầu vồng, lửa cháy hừng hực thiêu đốt, Đại Đế Elias vung một cánh tay lên, sức mạnh kinh khủng bay về phía Diệp Lăng.

Đông, Diệp Lăng giơ một cánh tay ra đỡ, sức mạnh mạnh đến mức khiến hắn lùi về sau vài bước, trong mắt Diệp Lăng dâng lên chút kinh ngạc.

Sức mạnh của tên kia vậy mà lớn đến như vậy, ngay cả thể chất Diệt Cực Kim Thân tầng thứ tư của hắn cũng bị đánh cho lùi vài bước, xem ra không thể khinh thường những anh hùng hào kiệt trên thế giới này a.

“Cái gì! Không thể nào!”

Mà bên kia, Đại Đế Elias có cảm giác dường như hắn ta vừa đánh vào một cục đá cứng rắn, thực lực khủng bố trước đây vậy mà lại không có chút kết quả nào.

Ngược lại hắn ta còn bị cỗ lực lượng kia đẩy lùi về sau vài bước, thế mà lại lùi về sau tận mười mấy bước, sau đó mới chậm rãi ngừng lại.

Đại Đế Elias thu hồi lại sự khinh thường trong lòng, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, lóe lên bạch quang, thân kiếm rất rộng, chứa linh lực đáng sợ.

Diệp Lăng nhìn thấy Đại Đế Elias lấy vũ khí ra, cho nên hắn cũng lấy Đả Thần Thạch từ trong nhẫn chứa vật ra.

“Tu Luyện Giả Hoa Hạ! Mày cũng quá khinh người rồi? Mẹ nó, mày thế mà lại lấy một cục gạch ra chiến đấu với Đại Đế Elias tao?”

Đại Đế Elias nhìn thấy Diệp Lăng cầm cục gạch đen trong tay, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, thấp giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment