Diệp Lăng đi tới cạnh Giáo Hoàng, nhìn bộ dạng giãy giụa bò dậy của Giáo Hoàng, cười lạnh một tiếng.
“Ngươi đã thua, ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, hôm nay ngươi đã thua, bây giờ Giáo Đình các ngươi đã hoàn toàn bị hủy diệt!”
Trong lòng Diệp Lăng nảy sinh ra một suy nghĩ ác độc, tên Giáo Hoàng hỗn trướng này đã không cần thiết tồn tại nữa.
“Diệp Lăng!”
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Diệp Lăng xoay người, là Alice, cô ta rống to, vẻ mặt có chút lo lắng.
Diệp Lăng sợ Alice xảy ra vấn đề gì, thân ảnh lóe lên đi tới cạnh Alice, điểm một cái, vòng linh lực bảo hộ Alice trong nháy mắt biến mất.
“Alice, làm sao vậy?” Diệp Lăng vội vàng đỡ lấy Alice, có chút khẩn trương, chẳng lẽ đứa bé đã xảy ra chuyện gì rồi?
Alice lắc đầu, hai tay nắm lấy tay Diệp Lăng: “Diệp Lăng, anh hãy đáp ứng em, tha cho Giáo Hoàng một mạng!”
Diệp Lăng ngẩn người, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Alice, ông ta đã hại em thành thế này, vừa rồi suýt chút nữa thì lấy mạng của anh, em còn muốn anh tha cho ông ta một mạng?”
“Diệp Lăng! Em xin anh, xin anh tha cho ông ta một mạng, có được không?” Nước mắt Alice lập tức rơi như mưa, thân hình khẽ cong lại muốn quỳ xuống.
Diệp Lăng vội vàng đỡ Alice lên, nhìn Alice nghiêm túc nói: “Alice, cho anh một lý do!”
Đúng, hắn cần một cái lý do, một lý do không giết Giáo Hoàng, vì Alice, vì con, hắn dã diệt hơn nửa Giáo Đình mạnh mẽ kia, hắn không sợ mang trên lưng danh xưng ác ma.
Alice hít sâu một hơi: “Diệp Lăng, anh hãy nghe em nói, từ nhỏ em đã không có cha mẹ, là Giáo Hoàng nuôi em khôn lớn, ông ấy rất thương yêu em, vì em mà bỏ ra rất nhiều tâm tư.”
“Hơn nữa lần này cũng bởi vì em phạm điều sai lầm, chứ anh và Giáo Đình vốn dĩ cũng không có thù oán gì.”
“Ông ấy nuôi em trọn một đời, em không thể để anh giết ông ấy, xin anh, tha cho ông ấy một mạng, xem như giúp em trả lại ân tình dưỡng dục năm xưa, có được hay không!”
Diệp Lăng hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt bạo phát, hắn không sợ mang tiếng xấu, hắn không sợ đối địch với thiên hạ, hắn chỉ cần người phụ nữ và con của hắn an toàn.
“Alice, anh hứa với em, anh sẽ tha cho ông ta một mạng, nhưng nếu sau này ông ta còn dám có suy nghĩ gì lệch lạc, vậy cũng đừng trách anh hủy toàn bộ Giáo Đình!”
Diệp Lăng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng Alice, dù sao ông ta cũng xem như là cha của Alice, Diệp Lăng biết loại cảm tình này, cho nên mới đồng ý với Alice.
Nhưng mà, lão già kia cũng đừng nghĩ sẽ được thoải mái đến như thế, năm vị Hồng Y Đại Giáo Chủ chủ đứng đầu đều đã rơi vào trạng thái sắp chết, ngoại trừ Quân Chủ thì quân viễn chinh cũng đã chết hơn một trăm người, toàn bộ Giáo Đình tổn thương nguyên khí nặng nề.
Còn những quân viễn chinh khác thì lại đang trấn giữa ở các Giáo Đình còn lại, khiến các thế lực khiếp sợ.
“Diệp Lăng, Giáo Đình không phải chỉ có một ít lực lượng như vậy đâu, chỉ riêng quân sĩ viễn chinh thôi cũng đã có hơn năm mươi ngàn người rồi, trừ đi số binh sĩ đã phân tán các nơi, ở gần thành phố này, cũng có đến vạn người.”
“Anh nghĩ sào huyệt của Giáo Đình sẽ chỉ có hơn một trăm quân sĩ viễn chinh như vậy sao?”
Alice dường như nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Lăng, chậm rãi nói: “Những quân sĩ viễn chinh kia không đến, là bởi vì Giáo Hoàng biết, bọn họ không cần phải đến đây để chết một cách vô nghĩa.”
“Cho nên hiện tại những người đó đang ở bên ngoài Giáo Đình?” Diệp Lăng hỏi lại.
Alice gật đầu, sau đó cô ta đi tới cạnh Giáo Hoàng, quỳ xuống, nhìn gương mặt già nua của Giáo Hoàng, chóp mũi Alice đau xót.
“Giáo Hoàng đại nhân, cho tới hiện tại con cũng không hề trách người, con chỉ trách bản thân mình.”
“Con có con, con yêu người đàn ông khác, xin lỗi, con đã khiến người thất vọng rồi.”
“Sau này, xin người hãy bảo trọng!”
Nói xong, Alice đứng dậy, xoay người, thân hình tựa vào người Diệp Lăng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Diệp Lăng, em mệt mỏi, dẫn em đi đi.”
“Chúng ta đi! Ai cũng không thể tách hai chúng ta ra, cho dù là Thần cũng không được!” Diệp Lăng kiên định nói.
Mà Giáo Hoàng đang ngã ngồi trên mặt đất kia, triệt để mất đi thần thái, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng đau xót, nhìn bóng lưng rời đi của Alice, hít sâu một hơi.
“Alice! Đứa con yêu quý, hãy bảo trọng!” Giáo Hoàng nắm chặt nắm tay, giọng nói nghẹn ngào.
Diệp Lăng và Alice đi ra ngoài Giáo Đình, cuộc chiến lần này dường như cứ như vậy mà kết thúc, Diệp Lăng không có hủy đi Giáo Đình, không có giết chết Giáo Hoàng, tất cả đều chỉ vì sự cầu tình của Alice.
Đó là mẹ của đứa con đầu tiên của hắn, hắn sẽ không cự tuyệt, cho nên hắn thu hồi lại sát tâm của mình.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài Giáo Đình có một luồng chiến ý nồng nặc bốc lên cao, bầu trời vốn đã tối tăm giờ lại càng thêm đen tối.
Trong bầu trời đen tối, từng thân ảnh đột nhiên vọt tới, vô số khí tức cường đại, có chừng mười mấy người, hơn nữa không chỉ có bấy nhiêu đó.
Bước chân như sấm sét vang lên bên ngoài Giáo Đình, sát khí ngất trời, như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Giáo Đình.
“Nghị hội Hắc Ám!” Sắc mặt Alice lập tức trầm xuống, vô số thân ảnh đáng sợ kia đã rơi xuống trong Giáo Đình, khí tức cường đại cuồn cuộn mà tới.
Bên ngoài Giáo Đình, hàng vạn thành viên của Nghị hội Hắc Ám đứng đối mặt với đội quân viễn chinh, trong mắt chứa đầy sát ý.
Hai phe thế lực đối lập nhau, tuy không có trực tiếp đánh, nhưng binh lính của Nghị hội Hắc Ám lại có cảm giác không đánh mà thắng!
“Cái tên Ô Nha mà anh giết trong ngôi mộ lớn kia chính là trưởng lão của Nghị hội Hắc Ám?” Diệp Lăng nhẹ giọng hỏi.
Alice gật đầu: “Đúng vậy, là trưởng lão yếu nhất trong Nghị hội Hắc Ám, mười mấy người ở đây, là những người mạnh nhất trong Nghị hội Hắc Ám.”
“Hội trưởng, phó nghị trưởng, và toàn bộ trưởng lão đều đang chờ xuất động, xem ra bọn họ muốn một lần diệt gọn Giáo Đình!” Alice lo lắng.
Bây giờ cường giả của Giáo Đình hầu như đã chết hết, chỉ còn lại một Giáo Hoàng, đã không còn sức mà đánh trả nữa, nếu chỉ dựa vào vạn quân sĩ viễn chinh ở bên ngoài Giáo Đình, căn bản không phải là đối thủ của Nghị hội Hắc Ám.
“Sunlight Lemon, đã lâu không gặp a, lúc này, Giáo Đình của các người, sẽ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử!”
“Mà Nghị hội Hắc Ám ta sẽ bao phủ toàn bộ thế giới một lần nữa, đưa bóng tối của nghị hội bao trùm toàn thế giới, bóng tối vĩnh viễn trường tồn!”
Một người đàn ông trung niên từ trong Nghị hội Hắc Ám đi ra, tóc dài thả ở sau lưng, gò má trắng bệch không một chút tơ máu, ông ta chính là người mạnh nhất Nghị hội Hắc Ám, hội trưởng Lionel Messi.
Thân hình Giáo Hoàng lắc lư đứng lên, nhìn Lionel Messi cười nhạt: “Lionel Messi, ngươi quá cuồng vọng, nơi này là Giáo Đình, mang phong thái của Thần, vĩnh viễn không thể biến mất.”
“Sunlight Lemon, chậc chậc, tâm trạng của ngươi cũng thật tốt a, cũng không biết là ai đã hủy đi nửa giang sơn của người, ta phải đi cảm tạ hắn mới được.”
“Nhưng mà ta nghĩ, chắc ta không còn cơ hội nữa rồi, ngay cả công kích kia Sunlight Lemon ngươi cũng đã lấy ra, ta nghĩ tên khốn ấy hẳn là đã bị ngươi giết chết rồi đi?”
“Như vậy tiếp theo đây, đã đến lúc ta đây đến hái trái cây rồi.”
Lionel Messi cười ha ha, mà đám cường giả của Nghị hội Hắc Ám ở sau lưng cũng điên cuồng cười lên.
Mặt Diệp Lăng đen lại: “Alice, đột nhiên anh có cảm giác muốn ra tay đánh một trận!”
Alice lập tức mừng như điên, nếu như Diệp Lăng ra tay, như vậy Giáo Đình liền được cứu.
“Tiếp theo đây, hãy hưởng thụ bữa tiệc tử vong này đi!”
Lionel Messi vung tay lên, một luồng ánh sáng xanh phát ra, bên ngoài Giáo Đình, vang lên một tiếng xông lên, trong nháy mắt ầm ầm bạo phát!