Tia sấm sét phát ra hào quang sáng chói, tỏa sáng khắp thiên địa. Tiếp theo đó là sức mạnh hủy diệt thiên địa, sấm sét ầm ầm chói tai trực tiếp xé nát đất trời.
Thân thể Diệp Lăng đột nhiên chấn động, sức mạnh khủng khiếp lan tràn khắp cơ thể hắn, đó chính là sức mạnh đáng sợ của Diệt Cực Kim Thân.
“Trên đời này, ai có đủ tư cách để giết chết Diệp Lăng ta?”
Diệp Lăng gào thét, ngay sau đó, hắn điểm một cái: “Phong!”
Vù vù.
Giữa bầu trời bất ngờ xuất hiện những đợt cuồng phong, nó thổi qua núi Chúng Thần, rít gào không thôi. Sau đó phá tan một nửa núi Chúng Thần.
Những đường vân đáng sợ rơi xuống tay Diệp Lăng, in dấu vào lòng bàn tay hắn khiến con mắt của Diệp Lăng càng trở nên đỏ rực.
Bùm!
Sấm sét đáng sợ ầm vang, Diệp Lăng lập tức cảm nhận được một thứ sức mạnh đáng sợ đang điên cuồng bắn phá thân thể hắn.
“Sự trừng phạt của thần linh. Giết!”
Phó điện chủ gầm lên. Mái tóc dài bay múa cuồng bạo, bên trong đôi mắt hắn hiện ra ham muốn tàn sát cực độ.
Sức mạnh đáng sợ ngày càng tăng vọt, mà Diệp Lăng thì như thể đang ở trong một lò nung lớn, liên tục bị trừng phạt.
Bên ngoài cơ thể Diệp Lăng liên tiếp bùng bùng những tiếng nổ ầm vang, như thể quanh thân thể hắn tràn đầy thuốc nổ, cứ sau một giây lại nổ tung.
“Haha! Tiểu tử Hoa Hạ, chết đi, ngươi mau chết đi!”
Phó điện chủ cười như điên, nhìn Diệp Lăng đang không ngừng bị oanh kích. Trong lòng của hắn tràn đầy giết chóc, hắn muốn Diệp Lăng phải chết.
Hoặc là hắn đang sợ hãi trước sức mạnh của Diệp Lăng nên trái tim mới không kiểm soát được.
Có điều phải khiến hắn thất vọng, dù bị oanh kích liên tục thì thân thể Diệp Lăng vẫn kiên trì đứng vững. Cho dù bị sấm sét bao vậy, hắn vẫn tràn đầy điên cuồng.
“Duyên trứ túc mệnh, phong ba sát, trảm diệt luân hồi!”
Diệp Lăng đột nhiên trợn trừng mắt. Ngay sau đó, cơn cuồng phong chấn động thiên địa kia càng thêm cuồng bạo, chỉ trong phút chốc đã gào thét khắp đất trời.
Những tia sấm khóa chặt lấy thân thể Diệp Lăng, không ngờ lại dần xuất hiện những vết nứt!
“Cái gì? Không thể nào!”
Phó điện chủ trợn trừng hai mắt. Việc xảy ra sau đó khiến hắn càng thêm hoảng sợ, vì hắn cảm giác được, cơn cuồng phong đáng sợ kia đang hóa thành một sức mạnh đáng sợ, vô hình tấn công hắn.
Dù là vô hình nhưng phó điện chủ vẫn có thể cảm giác được tử khí nồng đậm. Hay nói cách khác, hắn tuy có thể cảm giác được nhưng lại không có cách nào nắm bắt được.
Bùm!
Ngay sau đó, thân thể phó điện chủ chấn động, một cỗ lực lượng vô hình đánh thẳng vào ngực hắn.
Răng rắc.
Phó điện chủ cúi đầu, không thể tin nhìn vào lồng ngực của mình hiện đã lõm vào thật sâu, máu me đầm đìa.
Tách tách.
Những giọt máu tươi nhỏ xuống núi Chúng Thần, phó điện chủ ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng. Kẻ đang cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay, tựa như một vị thần điên loạn, đang chậm rãi tiến về phía hắn.
“Đây là số mệnh của ngươi, không ai cứu được ngươi đâu, càng không phải ông trời cho ngươi!”
Giọng nói Diệp Lăng vô cùng lạnh lùng, trên thân kiếm Nguyên Thủy Kiếm Thai lóe lên một cỗ sát khí kinh khủng. Kiếm quang kia như là vạn mũi kim đang xé rách thiên địa.
Phó điện chủ đang lơ lửng trên không trung cười lớn, nhưng mỗi lần cười đều phun ra đầy máu.
“Diệp Lăng! Tên khốn đến từ Hoa Hạ kia, ngươi thật kiêu ngạo. Cho dù ta chết cũng phải kéo ngươi đi cùng!”
“Ta chết rồi, ta có thể trở về phương Tây, trở về vòng tay của Chúa, mãi mãi ở bên cạnh hầu hạ Người, phục vụ cho Người. Đây chính là vinh quang của ta!”
“Còn ngươi, sau khi chết sẽ bị đầy xuống địa ngục, vĩnh viễn bị hủy diệt ở thế giới này, linh hồn câu diệt!”
Diệp Lăng nhìn phó điện chủ gầm rú, chỉ khẽ lắc đầu: “Sau khi chết, ngươi sẽ không thể lên Tiên giới. Tin ta đi, ngươi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, đến cả cơ hội đầu thai cũng không có.”
Trong khi đó, ở phía bên kia, móng vuốt của tiểu Hắc vừa đập nát một cường giả Thần Anh hậu kỳ. Toàn thân dính đầy máu tươi, con ngươi tỏa ra khí tức hung tàn.
Lệ khí tràn ngập xung quanh, đây là khí tức đáng sợ thuộc về yêu tộc, đồng thời cũng là ngạo khí hiếu chiến trong bản chất của yêu tộc.
Chết rồi, tất cả cường giả đã chết rồi. Chỉ một trận chiến này, Chúng Thần Điện đã phải hi sinh ít nhất một phần ba cường giả. Diệp Lăng cỏ thể cảm nhận rõ ràng sự phẫn nộ khủng khiếp trên đỉnh núi đang không ngừng hướng về phía hắn.
Diệp Lăng cười khẩy. Chẳng qua chỉ là một lũ rác rưởi hèn nhát mà thôi, bất cứ tên nào tới đây, ta đều sẽ giết hết!
“Diệp Lăng! Bỏ thanh kiếm trong tay xuống, rồi rời khỏi núi Chúng Thần. Ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên, vang vọng khắp bốn phương. Giọng nói vô cùng uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời, tựa như một vị thần tiên.
Đó là điện chủ của Chúng Thần Điện. Diệp Lăng có thể cảm nhận được, trong giọng nói này ẩn chứa một tia sát khí được kiềm chế tới cực điểm.
“Lão thất phu! Nếu ngươi đến đây, ngươi sẽ chết!”
Diệp Lăng lạnh lùng hét, vẫn sải bước đi về phía trước. Nguyên Thủy Kiếm Thai quét ngang, kiếm quang bay ra tán loạn.
Không cần biết là ai, chỉ cần đến đây thì đều phải chết!
Đây chính là sự điên cuồng của Diệp Lăng, cũng là bản lĩnh của một Cửu Kiếp Tiên Đế đã từng tung hoành Tiên giới, khiến tất cả mọi người đều phải khiếp đảm.
Không ai có thể dập tắt được sự uy nghiêm và kiêu ngạo của hắn, cũng không ai có thể bắt hắn cúi đầu!
Chúng Thần Điện thì sao, ta chỉ cần một kiếm là có thể giết hết. Chém đến khi máu chảy khắp núi, gió vần vũ, người sống kẻ chết.
Diệp Lăng cầm kiếm đi lên, ánh mắt phó điện chủ đột nhiên rung động: “Tiểu tử Hoa Hạ! Ngươi mau buông kiếm ra. Điện chủ Chúng Thần Điện đã nói sẽ tha mạng cho ngươi!”
“Haha! Ngươi đang sợ hãi đúng không? Nếu không, sao còn ở đó uy hiếp ta?”
Diệp Lăng cười lớn, bước chân vẫn tiếp tục. Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay đột nhiên lóe lên, lập tức cánh tay Diệp Lăng nhấc lên, điên cuồng chém giết phó điện chủ.
“Không! Điện chủ, cứu ta!”
Phó điện chủ sợ hãi, thực sự rất sợ hãi. Hắn cảm nhận được thanh kiếm này sẽ tiêu diệt cả linh hồn của hắn.
Tốc độ thanh kiếm nhanh như tốc độ ánh sáng, trong chốc lát đã đến gần cổ phó điện chủ. Kiếm khí đáng sợ nuốt chửng lấy cổ của hắn.
“Tiểu bối, ngươi thật kiêu ngạo!’
Đột nhiên, có một giọng nói lạnh lùng vang lên. Trước mặt phó điện chủ xuất hiện hư ảnh một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay thoáng hiện, năm ngón tay đan vào nhau. Giữa năm ngón tay có một luồng ánh sáng đáng sợ đang lượn lờ, trong lòng bàn tay lại ẩn chứa một luồng khí tức hủy diệt.
Ầm!
Diệp Lăng trực tiếp đâm kiếm vào trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện những vết nứt khủng khiếp.
“Kẻ mà ta đã muốn giết thì không ai có thể ngăn cản được!”
Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh núi Chúng Thần, lập tức cười lạnh. Thân thể hắn bộc phát ra một cỗ khí tức hung tàn như một dã thú.
“Giết!”
Một tiếng hét lớn vang lên, đôi mắt Diệp Lăng phản chiếu kiếm quang cùng với màu máu đỏ tươi.
Rầm rầm.
Kiếm quang lóe lên, sức mạnh cuồng bạo làm nổ tung bàn tay khổng lồ, sau đó điên cuồng tấn công phó điện chủ.
“Tiểu bối! Ngươi dám!”