Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 829 - Chương 830: Mục Tiêu.

Chương 830: Mục tiêu.

Hiện tại Nhất Kiếm Luân Hồi chính là một trong những sát chiêu của Diệp Lăng, bây giờ lại kết hợp với Lôi Vực thì lực sát thương càng thêm bùng nổ.

Đương nhiên, dù nói rằng chiêu thức này rất mạnh nhưng nó vẫn chưa thể giết chết thủ quan giả. Dù sao hiện tại Diệp Lăng cũng không phải là đối thủ của một cường giả bán Kim Tiên.

"Ngươi qua ải rồi!"

Trong lỗ đen, bóng người đáng sợ kia điên cuồng rung chuyển, khí tức lan tràn khắp nơi, quần áo thủ quan giả đã rách nát hết, vẻ mặt u ám thoát ra ngoài.

Khi nói xong câu đó, cơ thể của hắn từ từ tan biến rồi cuối cùng biến mất trên Hỏa Vân lộ.

Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn Hỏa Vân lộ vẫn còn cách rất xa, trán hắn hơi nhăn lại. Con Hỏa Vân lộ này còn rất là dài, lẽ nào ta còn phải tiếp tục đi sao?

Trong lúc Diệp Lăng còn đang suy nghĩ thì hắn đã trực tiếp bị một luồng sức mạnh bao bọc lại, đưa đến dưới chân một ngọn núi xanh khổng lồ.

Bây giờ, đứng dưới chân ngọn núi xanh đó còn không đến hai trăm người, những người khác chắc là vẫn đang tiếp tục liều mạng trên Hỏa Vân lộ.

Bạch Mai vẫn chưa xuất hiện, Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao chót vót. Trong ngọn núi to lớn này dường như có một luồng sức mạnh chấn động không ngừng đánh tới.

"Sức mạnh này..."

Diệp Lăng lẩm bẩm, sức mạnh này thậm chí khiến hắn có chút kinh sợ, chẳng lẽ đó chính là bảo vật cuối cùng do Cửu Vĩ Thiên Hậu để lại?

Thử thách trên Hỏa Vân lộ không khó, đối thủ mạnh nhất cũng chỉ ngang bán Kim Tiên mà thôi, hơn nữa cũng chỉ cần đỡ mười chiêu là được rồi.

Vì vậy, không bao lâu sau, tất cả hai trăm người kia cũng xông ra, bao gồm cả Bạch Mai. Diệp Linh cẩn thận xem xét tình hình, có lẽ cũng chỉ có mười người không qua được ải này thôi.

Sau khi mọi người xuất hiện, tất cả đều nhìn về ngọn núi cao chót vót kia và hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Rất rõ ràng, bọn họ cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh khủng khiếp đang bùng nổ trong ngọn núi này.

"Nếu như ta đoán không sai thì ải cuối cùng này có lẽ là ải khó khăn nhất. Lát nữa chúng ta cần cẩn thận một chút."

Diệp Lăng nói nhỏ với Bạch Mai bên cạnh, Bạch Mai khẽ gật đầu. Nàng cũng cảm nhận được khí tức của bảo vật trên ngọn núi này. Chỉ đơn giản mấy thứ như vậy mà ở đây có hơn 500 người, nhất định là chia không đủ.

Quả nhiên, lời của Diệp Lăng vừa dứt, trong phút chốc một luồng khí tức mênh mộng tràn ngập khắp cả chân núi.

"Chúc mừng các ngươi, 506 người đã thành công đến được ải cuối cùng."

"Đỉnh núi này có bảo vật do ta để lại. Người nào lên được tới đỉnh thì có thể học tập được y bát ta."

"Hơn nữa trên đỉnh núi này còn có những bất ngờ mà các ngươi không thể tưởng tượng được đang chờ đợi."

"Có điều ta cần phải nói trước với các ngươi, ngọn núi này được chia thành ba chặng đường. Chặng đường đầu tiên, ngang mức 10.000 mét thì một nửa số người phải bị loại, tức là 253 người."

"253 người còn lại có thể tiếp tục tiến lên. Trong chặng đường thứ hai lại bắt buộc phải loại đi hơn một nửa số người, tức là 126 người thì mới có thể tiếp tục."

"Chặng đường thứ ba cũng tức là đỉnh núi chỉ có thể tiến vào 78 người, 78 người này sẽ tiến vào cuộc chiến đấu cuối cùng."

"Những người đang gần kề cái chết, chỉ cần nói đầu hàng là có thể di chuyển ra ngoài, ít nhất sẽ không bị mất mạng."

"Bây giờ sẽ bắt đầu cuộc chiến, leo lên đỉnh núi, giành lấy bảo vật cuối cùng chính là mục tiêu của các ngươi!

Bùm, khi giọng nói đó vừa vọng xuống, tất cả mọi người, từng người từng người đều bừng lên ý chí rực lửa, trong mắt ai nấy cũng tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.

Bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu ở ngay trước mặt, thậm chí có thể nói đây là con đường gần nhất để bọn họ thăng thiên.

Đặc biệt là các cường giả bán Kim Tiên, hai mắt đều sáng quắc. Mặc dù trong thế giới kho báu của Cửu Vĩ Thiên Hậu trải qua đầy sự chết chóc, nhưng bọn họ rõ ràng cũng cảm nhận được cảnh giới của bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hơn nữa còn có những lợi ích mà họ nhận được sau khi vượt qua con đường Sinh Tử, càng khiến trống ngực họ thêm đập mạnh.

Đây chính là giải thưởng tối thượng to lớn ở ngay trước mắt họ, nằm trong tầm tay của bọn họ, ai trong số bọn họ lại không nổi lên ham muốn chứ?

"Ai dám cản ta, giết không tha!"

Rầm, một gã cường giả bán Kim Tiên với khí thế tràn đầy và khí tức kinh người như con gấu khổng lồ bay vút lên trời, đằng đằng sát khí sải bước lao thẳng về phía ngọn núi.

"Giết! Giết hết! Ai dám ngăn cản ta, đều giết hết!"

"Dám cản đường của ta, ta sẽ giết hết, một tên cũng không tha!"

Rầm rầm rầm, tất cả cường giả gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía ngọn núi, Diệp Lăng cũng hít sâu một hơi, Nguyên Thủy Kiếm Thai nằm gọn trong lòng bàn tay.

"Bạch Mai, xông lên!"

Diệp Lăng bước một bước lớn lao về phía ngọn núi, lúc này mới quay đầu lại, không ngờ lại phát hiện Bạch Mai đã biến mất!

Đúng vậy, thật kỳ lạ, đến bóng dáng cũng không thấy đâu, đã biến mất một cách khó hiểu.

Xoạt, tóc trên đầu Diệp Lăng dựng ngược hết cả lên. Mẹ kiếp, sao lại không thấy đâu cả, gặp quỷ rồi sao, nhưng mà Diệp Lăng dám chắc rằng Bạch Mai nhất định không bị giết.

Bởi vì tất cả mọi người trong số bọn họ chưa có ai bắt đầu chiến đấu, thậm chí đến ba thành sức mạnh còn chưa tung ra. Con mẹ nó, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy liền biến mất rồi?

Nhưng đúng vào lúc này, kèn lệnh báo hiệu trận đấu thứ nhất đã vang lên, hơn nữa thật trùng hợp trận đầu này lại là Diệp Lăng!

Chiu, một trường đao điên cuồng lao về phía Diệp Lăng, là một cường giả Thiên Tiên trung kỳ đằng đằng sát khí đánh lén về phía Diệp Lăng.

Lúc này, không có ai tin tưởng bất cứ kẻ nào, hơn 500 người sẽ phải giết hơn 200 người, có nghĩa là phải loại bỏ một nửa trong số thì mới có thể tiếp tục.

Có thể tưởng tượng được rằng lúc này tất cả bọn họ đều đã kiệt sức đang chực chờ chém giết điên cuồng, mấy cái thứ như tin tưởng, đoàn kết lúc này đều biến thành đống sắt vụn.

"Chết đi!"

Trường đao với những luồng sáng kinh khủng giống như gió lốc thoáng cái bay tới trước mặt Diệp Lăng.

"Cút ra cho ta!"

Diệp Lăng đột nhiên thét lớn, đao quang trước mặt tuy là rất nhanh nhưng mà tay của Diệp Lăng còn nhanh hơn, Cuồng Lôi Kiếm Pháp đã đạt đến cực hạn lúc mà đao quang vừa bay nhanh như tên bắn lao đến.

Tiếng leng keng vang lên, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay Diệp Lăng đã trực tiếp quét sạch luồng đao quang đáng sợ kia.

"Ngươi thật to gan, dám đánh lén ta!"

Diệp Lăng tức giận hét lên, trong cơ thể hắn có một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra, khí tức này, giống như ngự trị tất cả mọi người, cũng giống như là đế vương cao cao tại thượng vậy.

Cọt kẹt, sắc mặt cường giả tập kích Diệp Lăng đột nhiên thay đổi. Ngay sau đó, hắn chỉ nhìn thấy Diệp Lăng hất tay lên, một tia kiếm quang đáng sợ tỏa ra kiếm quang tinh thái nhất, điên cuồng giết về phía gã.

Bịch, một dòng máu tươi từ trên cổ gã phun ra, thân thể cường giả công kích Diệp Lăng lúc này chầm chậm lắc lư rồi lặng lẽ ngã xuống.

"Ai dám cản ta! Giết!"

Diệp Lăng điên cuồng rống lên, sải chân bước đi, hai mắt mở to trừng trừng, Cửu Đại Tiên Anh lóe ra thần quang sáng ngời, đáng sợ vô cùng.

Chính vào lúc này, tất cả cường giả đều bắt đầu chém giết lẫn nhau, ai nấy hai mắt đều đỏ ngầu, chỉ vì bảo vật huyền diệu ở ngọn núi phía trước!

Bình Luận (0)
Comment