Vào thời điểm khác nhau, bất kể người nào đang đi trên cùng một con đường cũng đều không thể lặp lại sự lựa chọn trước đó.
Thời gian, địa điểm, tâm trạng, tâm lý, tình thế,… Tất cả đều có thể có lý do riêng và đều sẽ tạo thành lựa chọn của một người.
Vì vậy, Diệp Lăng chính là Diệp Lăng, không phải là Cửu Kiếp Tiên Đế, cũng không phải là người từng đi con đường cũ trước kia.
Con đường mà hắn muốn đi là con đường từ trước đến nay hắn chưa từng đi, so với Cửu Kiếp Tiên Đế còn phải đặc sắc hơn nữa. Vậy mới là hắn, vậy mới xứng với một kiếp tái sinh này.
Nếu không sinh mệnh kiếp này mà ông trời ban cho hắn cũng chỉ là phí hoài thời gian mà thôi, hoàn toàn sao chép lối đi của Cửu Kiếp Tiên Đế.
"Ta chính là ta, từ trước đến nay chưa từng là bất cứ người nào, ta không cần phải giống bất kỳ ai!"
Tâm Diệp Lăng đã giác ngộ, trong lòng lập tức toát ra khí tức huyền diệu khó hiểu. Lúc này tâm hắn giống như lưu ly, hoàn mỹ không chút khuyết điểm, bộc phát ra thần quang rực rỡ.
Tâm của hắn giống như Thiên Tâm, đây gần như là tâm cảnh cao nhất của người tu luyện, thậm chí kiếp trước Diệp Lăng cũng chỉ đột phá đến cảnh giới này.
Nhưng bây giờ, Diệp Lăng đã hoàn toàn ngộ được cuộc sống và đột phá trực tiếp lên tâm cảnh kỳ diệu. Vào giây phút này tâm hắn không nhiễm bụi trần, vạn tà bất xâm!
"Cảm giác này thật sự rất tốt, đặc biệt là tinh thần lực và linh hồn. Giống như là trực tiếp hấp thu sức mạnh khủng khiếp từ thiên đạo, không ngừng làm cho bản thân lớn mạnh."
Diệp Lăng khẽ nhắm mắt lại, lẩm bẩm, nhưng lúc này, hắn và Bạch Mai đã bị di chuyển đến sơn cốc kia.
Bạch Mai lại khôi phục trở lại hình người, vẫn là nữ nhân xinh đẹp với dáng người thướt tha trong bộ y phục màu trắng kia, đôi mắt mị hoặc, duyên dáng yêu kiều.
"Nha đầu này, hiện tại đã là cường giả cấp bậc Kim Tiên rồi, có dự định gì cho sau này chưa?"
Diệp Lăng nhìn Bạch Mai bên cạnh chậm rãi hỏi, bây giờ cô nàng này đã là tiên nhân cấp bậc Kim Tiên, hơn nữa còn có truyền thừa của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Cho dù có là cường giả Kim Tiên hậu kỳ thì e rằng cũng không giết được nàng.
"Kỳ thật ta vốn tưởng rằng tư cách giành giật truyền thừa cuối cùng này sẽ thuộc về ngươi, ai biết được lão tổ lại trực tiếp đưa cho ta."
Bạch Mai lắc đầu, trả lời không liên quan, Diệp Lăng gật đầu, đó là chuyện bình thường, dù sao Cửu Vĩ Thiên Hậu cũng thuộc bộ tộc Cửu Vĩ Tiên Hồ, chỗ tốt đương nhiên không thể cho người ngoài.
"Đây là chuyện rất bình thường, nhưng ta không nghĩ ngươi có thể xem nhẹ. Dù sao đó cũng là một trong chín bảo vật, đây mới chỉ là một trong những số đó mà thôi"
"Ta nghĩ tám truyền thừa kia chắc là được không ít cường giả tập hợp thành, hơn nữa ta đoán danh ngạch quan trọng nhất mà các ngươi đang tranh giành cũng không hề đơn giản."
"Tu luyện cho tốt. Mặc dù ta không biết khi nào thì bảo vật sẽ được mở ra, nhưng ngươi tuyệt đối không được xem nhẹ."
Mỗi một bảo vật trong số chín bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu sẽ có một người thừa kế và chín người thừa kế cuối cùng đó sẽ tranh đoạt vị trí truyền thừa y bát sau cùng quan trọng nhất.
Tưởng tượng cũng biết chắc hẳn là rất ly kỳ, dù sao đến lúc đó các cường giả cũng đều rất liều mạng, không ai muốn chậm nửa bước. Dù gì thì cũng là bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu, ngay cả Tiên Đế cũng sẽ thèm thuồng.
"Còn sớm mà, phải đến được cảnh giới Tiên Vương thì bảo vật cuối cùng của lão tổ mới mở ra."
Bạch Mai lắc đầu cười đáp, nhưng mà trong mắt nàng lại hiện lên một tia kiên định. Bất kể như thế nào, Bạch Mai cũng sẽ không bao giờ để bảo vật của lão tổ rơi vào tay kẻ khác!
"Ta quên hỏi ngươi, ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Diệp Lăng và Bạch Mai vừa đi vừa cười nói. Diệp Lăng nghĩ rằng Bạch Mai sẽ không đi theo hắn, mà cho dù có đi theo hắn thì hắn cũng không biết đường đi thế nào.
Bạch Mai nhìn Diệp Lăng với ánh mắt hờn giận: "Diệp ca, sao thế? Huynh rất ghét ta sao? Không muốn ta đi theo huynh?"
Diệp Lăng sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Nói gì vậy? Ta chỉ là cảm thấy ngươi sẽ có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm."
"Không ghét ta là được. Ta sẽ không đi đâu cả, chỉ đi theo huynh thôi. Huynh chính là phúc tinh của ta. Ta có linh cảm rằng đi theo huynh ta sẽ thu hoạch được rất nhiều rất nhiều thứ."
Bạch Mai khẽ mỉm cười, còn Diệp Lăng thì gật đầu. Nếu đã như vậy thì cứ đi theo đi, người ta là nữ nhân yếu đuối cũng không có nói gì, bản thân hắn mà lại nói nhiều thì thật là không giống nam nhi đại trượng phu gì cả.
Hai người chậm rãi bước đi, vừa mới đi đến phía ngoài trấn Khánh Phong thì đột nhiên có một đợt gió dữ dội tạt qua.
"Tiểu tử! Ông đây đã đợi ngươi rất lâu rồi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Giọng nói lành lạnh vang lên, người vừa nói bước ra, không ai khác chính là Ba Nỗ, kẻ đã bị Hoàng Vũ đánh giết cực kỳ bi thảm.
Ba Nỗ không rời đi mà ở lại trấn Khánh Phong suốt, hắn muốn báo thù, bởi vì lúc hắn ra ngoài thì Diệp Lăng chẳng qua cũng chỉ là một tên Thiên Tiên trung kỳ, nếu muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa cho dù Diệp Lăng có đoạt được bảo vật gì đi chăng nữa thì hắn có thể đột phá đến cấp bậc nào, Thiên Tiên hậu kỳ?
Cho dù là Thiên Tiên đỉnh phong, Ba Nỗ cũng thừa khả năng giết chết Diệp Lăng, gã muốn giết Diệp Lăng để giải tỏa hận thù trong lòng gã.
"Tiểu tử kia, ta đã đợi ngươi nửa tháng rồi, ta còn tưởng rằng ngươi không dám đi qua chỗ này!"
Ba Nỗ chầm chậm bước ra, thần sắc dữ tợn, Diệp Lăng ở phía đối diện nhất thời sửng sốt rồi bỗng nhiên mỉm cười.
"Chậc chậc, lão già kia, ngươi đến đây làm gì, đến đợi để nộp mạng sao?"
Lời này tuy rất khó nghe nhưng lại rất chân thực, Diệp Lăng bây giờ đang ở cảnh giới nào chứ, là cường giả cấp bậc Kim Tiên đó. Tuy rằng vẫn chưa tạo được Kim Thân, nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện tại Diệt Cấp Kim Thân của hắn đã đột phá đến tầng thứ 6. Chỉ dựa vào điều này, sức mạnh của hắn sẽ không thấp hơn cường giả Kim Tiên đã tạo được Kim Thân nào.
"Giết ông đây? Haha, thật nực cười, quả là nực cười, ta cho ngươi biết khoảng cách cảnh giới căn bản là không thể bù đắp!"
Ầm ầm, cả người Ba Nỗ điên cuồng lao tới, trong tay cầm một thanh hắc trường côn, điên cuồng đánh về phía Diệp Lăng, cổ tay mạnh mẽ ép sát.
Bùm!
Một luồng sóng khí mạnh mẽ to lớn lao về phía Diệp Lăng chém giết dữ dội, sắc mặt của Ba Nỗ rất man rợ, giống như nhìn thấy cảnh Diệp Lăng bị hắn đập một trận.
Nhưng mà đến giây tiếp theo, gã hoàn toàn kinh hoàng, Diệp Lăng vẫn đang đứng ở chỗ cũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã. Thân thể hắn bất giác dừng lại.
"Aaa! Đây là thủ đoạn quỷ quái gì chứ! Nhanh dừng lại, dừng lại!"
Ba Nỗ điên cuồng gào thét, trường côn trên tay cũng rơi xuống đất, gã ôm đầu kêu thảm thiết vô cùng đau khổ.
Đau, cảm giác đau nhói không ngừng ập đến lan khắp cả đầu, gần như muốn nổ tung lên.
Đôi mắt Diệp Lăng sáng rực như sấm sét, hắn đứng phía đối diện cười lạnh, bây giờ một tên bán Kim Tiên thì có tư cách gì mà diễu võ dương oai trước mặt hắn chứ?
"Nực cười, thật quá nực cười."
Diệp Lăng haha cười lớn, công kích của Lôi Vực dừng lại, hắn bước tới bên Ba Nỗ với thần sắc tái nhợt đang run rẩy, lắc đầu.
"Ngươi có biết không, ngươi đang nộp mạng đó. Đúng là không có một chút nhãn lực nào cả."
"Lúc ở chỗ bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu ta còn dám giết ngươi, huống chi là bây giờ?"
"Cho nên nói, loại người trong phim truyền hình chỉ sống được hai tập như ngươi, vẫn là chết đi thì tốt hơn, ngươi nói xem có đúng không."
Diệp Lăng khẽ cười đưa tay nhấc đầu Ba Nỗ lên, gã trợn ngược hai mắt rất ghê rợn nhìn Diệp Lăng khẽ búng ngón tay, một tia kim quang lóe lên trước mặt gã.
Lộc cộc, đầu Ba Nỗ trực tiếp lăn xuống đất, máu tươi tràn đầy mặt đất.