Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 852 - Chương 853: Cha Ta Là Lão Vương

Chương 853: Cha ta là lão Vương

Mộ Dung Uyển Nhu ở Thanh Thủy Cương Vực tương đương với con gái tổng thống ở Trái Đất, địa vị tương đối cao.

Quan trọng hơn là, Tiên Giới còn như thời đại phong kiến Trái Đất, kẻ mạnh là vương pháp, kẻ yếu chỉ có thể sống hèn mọn.

Cho nên, địa vị của Mộ Dung Uyển Nhu ở Tiên Giới mà nói tuyệt đối là rất cao, chỉ đứng sau cha nàng.

Diệp Lăng nhìn Mộ Dung Uyển Nhu, nữ nhân này dung mạo xinh đẹp, tu vi cũng đã Kim Tiên Hậu Kỳ, thiên phú tuyệt đỉnh, có thể coi là nữ thần trong mắt vô số người.

“Nhìn đủ chưa!”

Mộ Dung Uyển Nhu bất chợt nói, giọng nói thanh thúy, rất là êm tai.

Diệp Lăng sững sờ, xấu hổ cười, thật ngượng ngùng, Bạch Mai đứng bên thì cắn răng, ngón tay tóm hông Diệp Lăng, bỗng nhiên véo một cái.

Ahhh, Diệp Lăng tức thì hít vào một ngụm khí lạnh, tròng mắt ánh lên lục quang, nha đầu này điên à, làm gì đó!

“Xin lỗi, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ta tới đây là muốn tìm Đạo Duyên Tiên Nhân mua chút đan dược.”

Diệp Lăng vội vã nói, Mộ Dung Uyển Nhu gật đầu: “Muốn mua đan dược gì thì nói đi, sư phụ ta không ở đây, nhưng đan dược người luyện chế thì đều ở đây.”

“Được, cho ta một viên Băng Hoàng Chí Tôn đan.”

Diệp Lăng tùy ý nói, Bạch Mai và gã sai vặt sững sờ, Băng Hoàng Chí Tôn đan? Thứ gì vậy, nghe tên thật khí phách.

Nhưng Mộ Dung Uyển Nhu đứng trong quầy lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi là tên khốn kiếp tới đập quán à?”

“Ai, sao lại nói vậy, ta tới mua đan dược, sao lại thành đập phá quán?”

Diệp Lăng sững sờ, hắn thật sự là đến mua đan dược, Băng Hoàng Chí Tôn đan, ẩn chứa Thái Âm Chi Lực, thích hợp cho Bạch Mai tu luyện.

Đan dược này rất hiếm có, là trung phẩm Thánh Đan, dù là ở lãnh thổ Cửu Kiếp thì cũng chỉ có các vị đại sư có thể luyện chế.

“Băng Hoàng Chí Tôn đan, đây là trung phẩm Thánh Đan, đừng nói là Thanh Thủy Cương Vực, dù là ở lãnh thổ thượng đẳng cường đại cũng chưa chắc tìm ra người có thể luyện chế!”

“Ngươi tới quầy của sư phó ta tuyên bố muốn mua loại Thánh Vật hiếm thấy này, ngươi nói xem đó có phải đến gây chuyện hay không?”

Mộ Dung Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã thấy nhiều tên ghê tởm muốn đạp đổ thanh danh sư phụ ta, nhưng chưa gặp phải kẻ nào có ý nghĩ kỳ lạ như ngươi.”

“Mau cút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Mộ Dung Uyển Nhu lạnh lùng nói, Bạch Mai và gã sai vặt nhất thời ngẩn ra, ông trời của ta, trung phẩm Thánh Đan, thứ đó có tồn tại ư.

Phỏng chừng dù Tiên Vương muốn một viên thì cũng không thể, dù là Tiên Tôn thì cũng cực kỳ khát vọng sở hữu loại bảo bối này.

“Ai, nói thế nào đây, là người của các ngươi nói rằng ở đây cái gì cũng có, không phải do ta nói.”

“Hơn nữa, không có thì không có, ngươi uy hiếp ta làm gì, nói cái gì mà lãnh thổ thượng đẳng cũng không có, ta cho ngươi biết, ta biết luyện chế đó, chỉ là không có tài liệu thôi!”

Diệp Lăng không cam lòng nói, lời kia chính là đang hoài nghi thủ đoạn của hắn, một cái Băng Hoàng Chí Tôn đan mà thôi, mất tí công sức là có thể luyện chế được.

Mộ Dung Uyển Nhu nghe xong, tức giận bật cười: “Có phải ngươi tẩu hỏa nhập ma không?”

“Ngươi đừng nói mình có thể luyện chế, ta không tin đâu.”

Diệp Lăng nhún vai, có tin hay không cũng chẳng sao cả, đâu ảnh hưởng gì đến hắn, ban đầu hắn không cố ý đến mua đan dược, chỉ muốn gây chút phiền phức cho Vương gia mà thôi.

“Chà, đúng là kẻ kỳ lạ có ở khắp nơi, lần đầu tiên bản thiếu gia nhìn thấy một kẻ dám cuồng vọng nói thế.”

Đúng lúc này, một thanh âm khinh thường vang lên, Diệp Lăng xoay người, là một thanh niên dáng dấp tầm thường, mặc trường sam màu trắng, cười nhạt đi tới.

“Ai u, Vương Ninh thiếu gia, hôm nay ngài rảnh rỗi nên tới sao.”

Sau khi gã sai vặt nhìn thấy người, gã khom người vội vã cười nói đi tới, kết quả Vương Ninh thiếu gia khinh thường khoát tay áo, gã sai vặt vội gật đầu lui sang một bên.

“Kẻ hèn từ đâu tới mà dám gây chuyện trong Trân Bảo lầu, còn đòi Băng Hoàng Chí Tôn đan, có phải ngươi khuyết tật từ trong bụng mẹ hay không?”

Vương Ninh tới gần Diệp Lăng, trong con ngươi tràn đầy vẻ khinh thường.

“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Sao vừa mở miệng đã mắng người!”

Bạch Mai nghe Vương Ninh nói năng lỗ mãng thì nóng nảy, Vương Ninh nhìn thấy Bạch Mai, tức thì mắt gã sáng lên: “U, từ lúc nào mà Thanh Thủy Thành có một vị mỹ nhân như thế, sao Bản thiếu gia không biết.”

“Nhưng mà vẫn không xinh đẹp bằng Uyển Nhu Công chúa, chỉ là người giả thực sắc, rất bình thường!”

Vương Ninh đè xuống suy nghĩ nóng cháy trong lòng, vội vã che giấu.

Mộ Dung Uyển Nhu đứng sau quầy hàng tối sầm mặt: “Vương Ninh, nếu không có chuyện gì, mời ngươi đi đi!”

“Ai, Uyển Nhu, sao ngươi lại nói vậy, ta tới bái Đạo Duyên Tiên Nhân vi sư, sau này chúng ta sẽ là sư huynh muội nữa nha!”

Vương Ninh vội nói, sau đó cười ha hả, còn Mộ Dung Uyển Nhu thì nghiến răng nghiến lợi.

“Không tự nhìn xem đức hạnh mình thế nào mà còn muốn tiếp cận ta.”

“Ngũ quan không đầy đủ, trong mệnh thiếu ái, rõ ràng là phế nhân, mang khuôn mặt này xuất hiện trước mặt đại chúng, tâm lý thực kiên cường!”

Đúng lúc này, Diệp Lăng lắc đầu cười lạnh nói.

Vương Ninh sững sờ, tức thì nghiến răng nghiến lợi: “Hỗn đản! Ngươi mắng ai đó!”

“Chửi hỗn đản, thế nào?”

Diệp Lăng nhún vai, Vương Ninh ngây người, nhanh chóng suy nghĩ, làm sao lại nghe như hắn đang chửi mình vậy?

Trong quầy hàng, Mộ Dung Uyển Nhu nở nụ cười, dung mạo càng thêm lộng lẫy, nàng đột nhiên có chút hảo cảm với Diệp Lăng, dĩ nhiên chỉ đủ tiêu trừ chút cái nhìn tiêu cực ban nãy mà thôi.

“Hỗn đản! Ngươi có biết ta là ai hay không! Ngươi dám mắng ta sao?!”

Vương Ninh giận dữ hét, Diệp Lăng vội vã xua tay.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, có phải ngươi muốn gào cha ta là lão Vương, Bản thiếu đánh chết người thì cũng không cần đền mạng đúng không!”

“Vậy thôi đi, nói đúng ra thì ngươi là ai đâu liên quan gì đến ta? Cha ngươi cũng không phải con trai ta, ta không cần biết ngươi là ai.”

Nghe vậy, Mộ Dung Uyển Nhu cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, trời ạ, người này lá gan thật lớn.

Phụ thân của Vương Ninh là người chấp chưởng Vương gia, đường đường là Tiên Vương.

Vậy mà vào miệng Diệp Lăng lại là đối tượng bị chế giễu, thậm chí là nhục mạ ư?

Vương Ninh nắm chặt song quyền: “Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi muốn chết à?”

Vương Ninh giơ tay lên, đấm về phía Diệp Lăng.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng quát vang lên: “Dừng tay cho ta!”

Bình Luận (0)
Comment