Mũi tên máu kinh thiên động địa, xuyên thấu thương khung, lao về phía Đại La Kim Tiên.
Đại La Kim Tiên chấn động, sợ vỡ mật, tựa hồ một mũi tên này đã cắt đứt đường sống của gã .
“Khốn kiếp!”
Đại La Kim Tiên tức giận mắng, trường thương trong tay điên cuồng xoay tròn, sinh ra lực cắn giết đáng sợ, sau đó nó điên cuồng đâm ra.
Ùng ùng!
Hai lực lượng trực tiếp đánh vào nhau, mũi tên của Diệp Lăng va vào mũi thương của Đại La Kim Tiên.
Trong nháy mắt, tiếng chấn động vang lên như sấm, tia lửa không ngừng bùng lên ở mũi thương, lực lượng đáng sợ không ngừng oanh kích thân thể Đại La Kim Tiên.
Khuôn mặt Đại La Kim Tiên trắng bệch, không ngừng lui lại, Thiên La Hoa Cái sau lưng gã xuất hiện vết rách.
Vết rách tràn ngập toàn bộ Thiên La Hoa Cái, mũi tên vẫn không ngừng thế công, rốt cục Thiên La Hoa Cái không chịu nổi, ầm ầm vỡ nát.
Đại La Kim Tiên ngã xuống, miệng phun máu tươi, thần sắc hoảng sợ.
Diệp Lăng vẫn lơ lửng giữa không trung, vân đạm phong khinh, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ hắn đã dự liệu được uy lực của một mũi tên này.
“Khốn kiếp! Đây là ngươi ép ta!”
Đại La Kim Tiên giãy dụa đứng lên, lau đi vết máu ở khóe miệng, gã dữ tợn quát, Diệp Lăng ở đối diện lại cười to.
“Chà chà, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Đường đường là một Đại La Kim Tiên, thế mà nói là ta ép ngươi, nếu người khác nghe được, chắc sẽ tưởng rằng ta là Tiên Vương đấy.”
Diệp Lăng khinh bỉ, hiện nay một Đại La Kim Tiên sơ kỳ đã không thể thương tổn hắn được nữa.
Thực lực của hắn tuyệt đối là có một không hai trong cấp bậc Kim Tiên, xưa nay chưa từng có, xét trong toàn bộ lịch sử Tiên Giới, tuyệt đối có thể xếp hàng Top 5, thậm chí có thể cao hơn.
“Tiểu tử, ta thừa nhận thực lực ngươi khiến người ta kinh hãi, nhưng ngươi nên biết, chênh lệch giữa Đại La Kim Tiên và Kim Tiên không chỉ ở lực lượng! Chênh lệch chân chính là ở bổn nguyên, là Tiên Lực, là lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo! Mà ngươi tuyệt đối không thể trái với quy tắc thiên đạo, cho nên, cuối cùng thì ngươi vẫn phải chết thôi!”
Đại La Kim Tiên cắn răng nghiến lợi nói, Diệp Lăng nhún vai, nói mấy lời không chút dinh dưỡng này làm gì, muốn giết thì cứ động thủ, động khẩu chỉ là vũ khí của đám người nhu nhược mà thôi.
Bá, trường thương vung, trên thân thương xuất hiện hư ảnh Chân Long tản ra thần quang huy hoàng.
Long thân quấn quanh, nhúc nhích một cái liền sinh ra lực lượng đáng sợ khiến cho không gian đọng lại, thậm chí có chút tan vỡ.
“Long Thương Hiện, Ma Độ Tiên Phật!”
Trường thương chỉ lên trời, một luồng hào quang màu đen lặng yên sinh ra, ẩn chứa khí tức tử vong nồng nặc.
“Một thương này sẽ tiễn ngươi vào Địa ngục!”
Lộc cộc, Đại La Kim Tiên tiến lên một bước, Tiên Lực trong cơ thể rít gào, cánh tay bỗng nhiên vung lên, thân thương tản ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ thiên địa.
Một tia Thương Mang hắc sắc xé rách thương khung, dường như xuyên qua toàn bộ thiên địa, quét ngang lao đến, mang theo sát cơ khủng bố.
Trong nháy mắt, nó đã lao đến trước người Diệp Lăng, Diệp Lăng khẽ cười lạnh, hắn không vội không hoảng, trong tay xuất hiện một cục gạch màu đen.
Đả Thần Thạch, từ khi đi tới Tiên Giới, nó hiếm khi xuất hiện, bởi vì Diệp Lăng hiếm khi chiến đấu toàn lực với người khác.
Mà nay, Diệp Lăng cười nhạt cầm cục gạch, cục gạch tản ra khí tức hắc sắc cuồn cuộn, Đả Thần Thạch là kỳ vật trong thiên địa, cứng rắn không gì sánh được, không ai làm gì được nó.
“Cái thương này của ngươi quá giòn, nhìn lão tử cầm gạch đập vỡ cho ngươi xem đây!”
Diệp Lăng gầm lên, hắn tiến lên, cánh tay xoay tròn, cục gạch văng ra, từng cỗ cự lực ngập trời tràn ra từ Đả Thần Thạch.
Cuồng phong gào thét, Đả Thần Thạch trực tiếp đánh vào thương quang, thân thể Diệp Lăng bỗng nhiên chấn động, thậm chí hắn phải lui lại ba bước, khí huyết trong cơ thể lăn lộn, suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
Hắn rống to một tiếng, phát huy khí lực của Diệt Cực Kim Thân đến cực hạn, lực lượng cuồn cuộn, hai tròng mắt rực rỡ kim quang.
“Cút ngay cho ta!”
Diệp Lăng gầm lên, cánh tay điên cuồng đập xuống, thương quang đáng sợ lại bị cục gạch trong tay Diệp Lăng đập nát.
Mà trên Đả Thần Thạch lại chẳng lưu lại chút dấu ấn nào, vẫn tràn ra lực lượng làm người ta sợ hãi.
Cạch cạch cạch, trong khoảnh khắc tiếng nổ tung vang lên, thân thể Đại La Kim Tiên đột nhiên bạo chấn, lồng ngực trào máu tươi.
Gã phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi ảm đạm đi rất nhiều.
“Tiểu tử! Xem như ngươi lợi hại, mối thù hôm nay, ngày khác ta nhất định báo lại!”
Đại La Kim Tiên để lại lời này, rồi xoay người chạy trốn, tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo sao băng.
Diệp Lăng không sợ cường giả Đại La Kim Tiên sơ kỳ, nhưng muốn giết thì rất khó, dù sao không sợ và có thể giết là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Diệp Lăng thở dốc, một trận chiến này làm hắn hao tổn rất nhiều Tiên Lực, tối thiểu trong Cửu Đại Tiên Anh thì đã có hai Đại Tiên Anh trở nên ảm đạm.
Nhưng, Diệp Lăng đã hoàn toàn thấu hiểu sức chiến đấu của mình, đối với thực lực của chính mình, hắn đã có một nhận thức mới.
“Đời trước, ta bắt đầu quật khởi từ Tiên Đế, vượt cấp giết người bộc lộ tài năng, mà hiện nay, ta nội tình vững vàng, so với đời trước, ta đã mạnh hơn rất nhiều.”
“Đời này, ta không tin Phượng Hoàng Niết Bàn Kiếp có thể lại hủy diệt ta dưới Thiên Đạo, Diệp Lăng ta không tin!”
Diệp Lăng tự tin không gì sánh được, hôm nay hắn đã gần như có thể ngạo thị tất cả cường giả Đại La Kim Tiên sơ kỳ, nhìn khắp tam giới, kẻ giống hắn chắc chỉ có thể xuất thân từ thánh địa hoặc là đích truyền của Tiên Đế.
Mà so với những tên kia, hắn mạnh hơn rất nhiều...
Đúng lúc này, cửa động sập xuống, Mạc Tinh chậm rãi xuất hiện.
Trong thân thể không tính là hùng vĩ cao tráng của y, một luồng khí tức đáng sợ chậm rãi nhộn nhạo, từng cỗ lực lượng không ngừng tràn ra, thậm chí trấn áp không khí chung quanh.
Mạc Tinh đứng kia, thần sắc nghiêm nghị, khí tức ổn trọng, tu vi của y đã là Đại La Kim Tiên sơ kỳ!
“Ngươi cút ngay, lão tử không muốn nhìn thấy ngươi!”
Diệp Lăng cắn răng, mới nửa tháng trôi qua mà người này đã đột phá đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ, có còn thiên lý hay không!
Hơn nữa nhìn qua thì thực lực y còn mạnh hơn cái tên vừa bị hắn đánh chạy ban nãy rất nhiều.
Mạc Tinh cười hắc hắc: “Chà chà, Diệp Lăng, lão tử ta đã bỏ xa ngươi rồi, tin tưởng ta, sau này ta tuyệt đối sẽ đi nhanh đứng đầu.”
“Cút đi, trở về rồi ngươi và Mãnh Hổ dẫn đội ở trận chiến đầu tiên!”
Diệp Lăng tức giận nói, sau đó nhảy lên lao vút đi.