Nàng hiểu rất rõ tính khí Diệp Lăng, nếu hắn thật sự phẫn nộ, trong tam giới không ai dám ngăn cản.
Chưa kể đấy là con cái của hắn, huống hồ tuy cảm tình với những đứa con này không bằng Diệp Bình, thế nhưng Tây Vương Mẫu cũng rất thương yêu.
Bây giờ rốt cục Diệp Lăng đã tìm được biện pháp điều hòa, Tây Vương Mẫu thả lỏng một hơi.
“Đúng rồi, bây giờ Quỷ Lão còn ở Cửu Kiếp thành không?”
Diệp Lăng đột nhiên hỏi, Tây Vương Mẫu sững sờ, gật đầu: “Vẫn còn, nhưng đầu óc người này vẫn mơ hồ.”
Diệp Lăng gật đầu, Quỷ Lão, một thiên tài luyện khí, vạn năm trước, lão chính là luyện khí đại sư nổi danh tam giới, thuận tay làm ra cực phẩm Tiên khí, Thần khí cũng do lão chế tạo.
Nhưng vạn năm trước có một việc khiến lão bị kích thích, đầu óc không bình thường, trở nên khác hẳn với thường nhân.
“Được, vậy ngươi làm việc trước đi, ta đi tìm Quỷ Lão.”
Diệp Lăng đứng dậy về phòng mình, hắn phẩy tay một cái, một thanh trường kiếm tản ra kiếm khí đáng sợ phiêu phù giữa không trung.
Kiếm dài ba thước, phía trên có dấu vết màu đỏ ban bác, ngửi kĩ thì có thể nhận ra là mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Ông bạn già, lần này lão tử giúp ngươi thoát thai hoán cốt, rồi cùng ta đi giết chóc thôi!”
Diệp Lăng mỉm cười, trường kiếm bay thẳng vào trong tay Diệp Lăng, chấn động run rẩy, dường như kích động đáp lại Diệp Lăng.
Diệt Tiên Kiếm, bản mệnh Tiên khí của Diệp Lăng đời trước, là thần khí đỉnh phong, xét trong toàn bộ tam giới, nó cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Không biết đã có bao nhiêu vong hồn chết dưới kiếm, nhưng hiện nay Diệp Lăng muốn chế tạo nó cùng Nguyên Thủy Kiếm Thai một lần nữa, tạo lại thân kiếm.
Nguyên Thủy Kiếm Thai rất đặc biệt, Diệp Lăng cảm thấy nó là một khối tài liệu cực phẩm, Diệt Tiên Kiếm kết hợp Nguyên Thủy Kiếm Thai tuyệt đối có thể luyện ra một tuyệt thế Thần binh.
Cửu Kiếp thành náo nhiệt, đông vui rộn ràng, cửa hàng cửa tiệm san sát, nơi này là một trong những đại thành phồn vinh nhất tam giới.
Dù là thánh địa thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Mà ở trong Cửu Kiếp thành, Tiên Đế nhiều như chó, Tiên Vương chỉ là đám kẻ yếu có chút năng lực tự vệ.
Diệp Lăng bước trên con đường gạch xanh tới một trạch viện, hắn gõ cửa, sau một lát, một giọng nói già nua chậm rãi truyền đến: “Vào đi, cửa không khóa, đập cái rắm.”
Diệp Lăng ngẩn người, sau đó lập tức vui vẻ, Quỷ Lão vẫn quái dị như vậy, sau khi hắn vào phòng, một lão giả vẻ mặt nhăn nheo, tóc bạc đầy đầu ngồi đàng hoàng bên trong, trong tay cầm tẩu thuốc, trong phòng chỉ có một cái bàn, cực kì đơn sơ.
“Này, lão bất tử, lão tử tới nhờ ngươi luyện món vũ khí, tỉnh lại đi, đừng mơ màng nữa.” Diệp Lăng lớn tiếng la hét.
Quỷ Lão chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng, gõ tẩu thuốc trong tay một cái, bình tĩnh nói: “Ta còn chưa điếc đâu, lớn tiếng như vậy làm gì.”
“Thần thông luyện thể ngươi tu luyện không yếu, lão hủ nhìn không thấu, khí tức trong khí hải tinh thuần, thể trạng tinh tráng, khí huyết hồn hậu, không tệ không tệ, nhưng người như ngươi đa số tu luyện đao pháp, nói cho ta biết tại sao lại muốn luyện kiếm?” Quỷ Lão chép miệng nói.
Diệp Lăng lắc đầu, sao lão vẫn dạng này vậy, y hệt cảnh tượng lần đầu tiên hắn và lão gặp nhau. Đầu óc lão không tỉnh táo, xem ra có thời gian thì vẫn nên trị cho lão.
“Xem điển tịch tâm đắc của lão phu trước, xong nói cho ta biết chỗ thiếu hụt trong này, nếu ngươi có thể nói ra, lão phu sẽ chế tạo cho ngươi một kiện binh khí phù hợp, nếu không, ta sẽ làm qua loa cho xong.”
Quỷ Lão trực tiếp ném cho Diệp Lăng một quyển sách phong cách cổ xưa, phía trên viết từng dòng tâm đắc và kinh nghiệm những năm gần đây của lão.
Diệp Lăng vui vẻ, quả nhiên giống nhau như đúc, làm lại lần nữa thì cũng phải đủ thủ tục, Diệp Lăng vội vã cầm lên quan sát, một canh giờ sau, hắn thỏa mãn buông sách.
“Cuốn sách tâm đắc của tiền bối nếu đặt ở đương đại thì chính là một bản Đúc Binh Thánh thư, chắc chắn là vậy, nhưng tiền bối, trong này, Binh Giả hung khí vậy, khí chi hung ở chỗ đúc binh ý, phong vị trí, tâm vậy! Dung tâm làm bằng, phong không thể cùng... không phải do ngươi sáng chế, loại dung tâm đúc binh thuật này đã ghi chép trong không ít điển tịch, nhưng ngươi lại thiếu một điểm, còn là điểm mấu chốt nhất!”
Diệp Lăng lắc đầu nghiền ngẫm nói một phen, dĩ nhiên chỉ là đang giả vờ với lão gia này thôi, thực chất hắn đã nói lời này không biết bao nhiêu lần.
Quỷ Lão vốn lạnh nhạt tức thì ngẩn người, lập tức hứng thú vội vàng hỏi: “Nói mau, thiếu điểm nào?”
“Ngươi thiếu chú tâm dung linh, binh không có lòng có ý, lại thiếu thần, thiếu linh, một binh khí thiếu thần, thiếu linh, giống như con người thiếu linh hồn, dù có tài liệu tốt, thủ pháp cao minh thì cũng chỉ là một đống phế liệu!” Diệp Lăng dừng một chút rồi nói: “Đúc binh khí, ứng với lấy tâm huyết dung chi, lấy linh lấy thần ngưng chi, binh khí pháp bảo không phải một thứ đồ mặc người sử dụng, mà là một loại sinh mệnh, mà tiền bối người còn thiếu ban cho pháp bảo một sinh mệnh!”
Quỷ Lão cả kinh, rồi hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, miệng thì thào: “Ban tặng sinh mệnh, ban tặng sinh mệnh, cả đời ta rèn binh đã sớm nghĩ tới điểm này, lại chỉ hy vọng pháp bảo binh khí tự sinh linh, ta đã quên, vật này phải cần có người ban cho, chẳng lẽ đạo của ta là sai ư?”
“Tiền bối, đạo của ngươi không sai, nhưng trong một đạo lại có vô số con đường khác, con đường ngươi đi quá xa, quá trắc trở, nhưng nếu kiên trì đến cuối cùng cũng sẽ thành đại đạo thông thiên!” Diệp Lăng tùy tiện nói.
Kỳ thực lời hắn nói chính là lời Quỷ Lão từng tự nói với chính mình, kiến thức của hắn so với Quỷ Lão thì chẳng nhằm nhò gì.
“Trước đây người từng tiếp xúc kỹ xảo này ư?” Quỷ Lão vội vàng hỏi.
Diệp Lăng lắc đầu: “Chỉ xem một chút điển tịch mà thôi, không có cơ duyên tiếp xúc loại kỹ xảo này.”
“Xin hỏi khí trong binh khí vì sao giải khai?” Quỷ Lão nghiêm túc nói.
“Khí, dung sơn xuyên chi lượng, tứ hải chi quang, Thiên Địa Chi Uy, vạn tượng chi cảnh, đây là khí, có thể chứa có thể thu, để ở trong người.” Diệp Lăng suy nghĩ rồi đáp.
Quỷ Lão gật đầu: “Không sai, ta thích ngươi rồi đấy, đem đồ của ngươi ra, lão phu mở lò mở trận, tận tâm chế tạo cho ngươi!”
“Ngươi giúp ta.” Quỷ Lão dứt lời, xoay người đi đến nhà lá phía sau, nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra, đây là một không gian riêng biệt, bên trong là một hỏa lò lớn chứa đựng từng viên than bùng cháy lửa đỏ, lửa than vô cùng trân quý, có thể dung hóa thiên địa vạn vật, được xưng là vạn hỏa than, bên cạnh là một cái ống bễ phong cách cổ xưa.
Diệp Lăng chủ động mở ống bễ, im lặng giúp đỡ, đồng thời đưa Diệt Tiên Kiếm và Nguyên Thủy Kiếm Thai cho Quỷ Lão.
Thấy vật Diệp Lăng quăng ra, Quỷ Lão ngẩn người, sờ đầu nghi hoặc.
“Sao ta cảm thấy thanh kiếm này quen mắt thế, kiếm tốt, nếu như dung hòa thì đúng là đáng tiếc.”
“Mặc kệ, thất bại cũng không liên quan đến ta, nhưng ta sẽ chế tạo thật tốt, không thể phá hủy thanh danh của mình.”
Diệp Lăng vui vẻ, Diệt Tiên Kiếm này do chính Quỷ Lão tạo ra, nhìn quen quen cũng là bình thường.
“Đến đây đi, chúng ta bắt đầu, lão già ta sẽ cố gắng chế tạo hai thanh kiếm này thành Thần Kiếm cho ngươi!”
Quỷ Lão lớn tiếng hô, trực tiếp ném Nguyên Thủy Kiếm Thai và Diệt Tiên Kiếm vào trong lò.
Oanh, ngọn lửa tóe ra, cháy hừng hực bao vây lấy hai kiện Tiên khí, Diệp Lăng kéo ống bễ, hỏa diễm càng cháy càng to.