Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 904 - Chương 905: Tử Cục

Chương 905: Tử cục

Người cụt tay đứng đó, một tay cầm đao, lớp áo xám rách rưới bên ngoài lượn lờ khí tức thời gian cổ xưa.

Hơn nữa Diệp Lăng phát hiện, tuy người cụt một tay này đứng im, nhưng quanh hắn ta lặng lẽ ngưng tụ sát cơ khủng bố.

“Thật mạnh!”

Ánh mắt Diệp Lăng trở nên ngưng trọng, tu vi người này tuyệt đối bằng hắn, thậm chí còn cao hơn một chút, chắc là cường giả Đại La sơ kỳ đỉnh phong mạnh nhất thời kì Thượng Cổ

“Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc giữa ta và cường giả thời kì Thượng Cổ, ai mạnh ai yếu!”

Diệp Lăng cảm thấy kích thích, Đả Thần Thạch biến mất, Diệt Tiên Kiếm lại xuất hiện, có chút kích động, cường giả thời kì Thượng Cổ và thiên chi kiêu tử, rốt cuộc ai mạnh hơn!

Người cụt tay xoay người, ánh mắt trống rỗng hiện lên một chút thần thái, đó là chiến ý cuồng nhiệt thuộc về cường giả cường đại.

“Đánh bại ta mới có thể tiếp tục đi tới đích!”

Dứt lời, người cụt tay nâng đao mạnh mẽ chém một nhát, một ánh đao xé rách không gian trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Lăng.

Quỷ dị, cường đại!

Diệp Lăng giật mình, tay nhắc lên, Diệt Tiên Kiếm điên cuồng cản phá ánh đao!

“Nếu vậy, ta đây chơi với ngươi!”

Diệp Lăng cười dữ tợn, Diệt Tiên Kiếm phóng ra kiếm quang rực rỡ, đã rất lâu rồi hắn không được chiến đấu như vậy, hắn hy vọng gặp được một kẻ địch ngang tài ngang sức, như vậy mới thống khoái!

Diệp Lăng đi nhanh một bước, Diệt Tiên Kiếm hung mãnh lao ra, hắn giơ tay lên đánh ra Cuồng Lôi kiếm pháp!

Kiếm quang như trút xuống như mưa, cực kì khủng bố, lóe một cái đã tới gần người cụt tay.

Nhưng khi kiếm quang sắp chạm đến, người cụt tay nhấc đơn đao lên, một ánh đao phiêu dật trực tiếp hóa giải công kích của Diệp Lăng.

“Phiêu miểu đao pháp, nhất đao giải vạn sầu, giết!”

Rống, người cụt tay hét lên một tiếng, đạp mạnh lao nhanh về phía Diệp Lăng, đơn đao trong tay xảo diệu chém ra, một luồng ánh đao xán lạn phiêu miểu không có quỹ tích lặng yên xuất hiện.

Diệp Lăng cảm thấy kích thích không gì sánh được, hắn cũng lao lên, Cuồng Lôi kiếm pháp điên cuồng thi triển, kiếm quang tán loạn, kiếm trước chưa đến, kiếm sau đã tới, không hề lưu tình.

Thân ảnh hai người lao vào chém giết nhau, lực lượng không ngừng lóe ra trong không gian.

“Thống khoái!”

Diệp Lăng kêu to, thực lực người này mạnh phi thường, thậm chí nếu Diệp Lăng không có Cửu Đại Tiên Anh chống đỡ, hắn đã phải rơi vào hạ phong.

Không phải vì người này có thân thể mạnh mẽ mới lợi hại, mà là đao pháp của hắn ta rất hung hãn, gần như đã đạt đến đỉnh phong, là đao pháp mạnh nhất trong Đại La Kim Tiên.

Hơn nữa đao pháp phiêu dật, tùy tâm sở dục, căn bản là không có chiêu thức, mỗi đao đều vô cùng tự nhiên, xuất đao cuồng mãnh.

Nói cách khác, mỗi một đao của người cụt tay đều gần như đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất, căn bản không xoi mói ra bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Diệp Lăng cũng không hề thua kém, Cuồng Lôi kiếm pháp của hắn là ngưng tụ từ hai kiếm pháp, kiếm pháp cũng gần như đã đạt tới đỉnh.

Cho nên, trận chiến của hai người có thể dùng câu vui sướng lâm ly để hình dung, ít nhất là Diệp Lăng đánh rất thoải mái.

Hai người giao chiến vô cùng kịch liệt, người cụt tay dần rơi vào hạ phong.

Hiển nhiên hắn ta không phải là đối thủ của Diệp Lăng, hiện nay Diệp Lăng có Cửu Đại Tiên Anh, Diệt Cực Kim Thân, Cửu U Đế Công, đều là những thần thông cực hạn một người có khả năng có được.

Cho nên việc người cụt tay rơi vào hạ phong cũng không phải chuyện khó đoán, mặc dù là ở Thượng Cổ thì thế nào, một người cường thịnh thì cũng chỉ có mức độ.

Mà Diệp Lăng chính là kẻ mạnh hơn mức độ này, có thể nói hắn là Yêu Nghiệt.

Trong lúc đang giao chiến cùng Diệp Lăng, người cụt tay quyết đoán đánh một đao ép Diệp Lăng lui lại một chút, hắn ta thì nhanh chóng lui lại.

Trong mắt người cụt tay xuất hiện thần thái, không còn là trống rỗng!

“Trừu đao đoạn thủy, nhất đao phiêu miểu!”

Người cụt tay cầm đao, ánh mắt trở nên ngưng trọng, từng luồng khí tức đáng sợ chậm rãi tràn ra từ trong thân thể.

Khí thế dần đạt tới đỉnh điểm, Diệp Lăng cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ trực tiếp nhắm vào mình, sẽ xuất thủ bất cứ lúc nào.

Ý chí lực, linh hồn lực của hắn đang đạt tới trạng thái tập trung cao độ, chú ý đến một đao kinh khủng ở đối diện.

Đột nhiên, cổ tay người kia bỗng nhiên co lại, Diệp Lăng chỉ thấy một ánh bạc lóe lên rồi biến mất, hắn lập tức hoảng hốt.

“Không được!”

Tốc độ quá nhanh, thế cho nên linh hồn và ý chí lực của Diệp Lăng không kịp tập trung, hắn tránh đi theo bản năng, nhưng một ánh đao mờ ảo vẫn xẹt qua khuôn mặt hắn.

Tí tách, máu tươi chảy xuống từ khuôn mặt hắn.

Diệp Lăng nuốt nước miếng, hơi bất an nhìn người đối diện, một đao này quá mức quỷ dị, nên hắn không suy đoán được quỹ tích ánh đao.

“Nên làm cái gì bây giờ, không động không được, chẳng lẽ phải liều chết chiến đấu hay sao?”

Trong lòng Diệp Lăng tràn ngập cảm giác lúng túng, kẻ đối diện như một tay súng bắn tỉa, hắn mà dám động thì hắn ta sẽ tấn công, hơn nữa còn không hề bắn trượt.

Nhưng nếu ngươi không động, vậy sẽ rất bị động, đây là một vấn đề có độ khó khăn không nhỏ.

Đúng lúc này, Diệp Lăng cảm thấy một luồng ánh đao lao đến, tràn ngập thiên địa.

Tay Diệp Lăng nâng kiếm lên, kiếm quang bao hắn lại, điên cuồng cắn giết xâm lấn ánh đao.

Đáng tiếc, tốc độ của Diệp Lăng đã đạt tới cực hạn, mà ánh đao kia vẫn mạnh mẽ tạo thành ba vết thương trên thân thể hắn.

Diệp Lăng thở hổn hển, nếu tiếp tục như thế, hắn còn đánh cái quái gì nữa, nhấc tay đầu hàng cho xong.

Không được, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp phá giải, nếu không trở thành bia ngắm như vậy thì không ổn.

Diệp Lăng cắn răng, người đối diện khí tức trầm ổn, không hoảng loạn chút nào.

Cộc cộc cộc, Diệp Lăng tiến lên, nhưng người cụt tay lại không hể cử động, thần sắc kiên nghị.

Viu!

Một ánh đao lại xuất hiện trước mặt Diệp Lăng, Diệp Lăng cắn răng, đập ra một quyền.

Ầm một tiếng, ánh đao vỡ nát, mà nắm tay Diệp Lăng lại xuất hiện một vết thương, từng giọt máu tươi chảy xuống.

“Không nên! Tại sao có thể như vậy?”

Diệp Lăng có chút hoảng hốt, dường như hắn đã kẹt trong một cái bẫy chết.

Đột nhiên, Diệp Lăng nghĩ tới một câu nói, là lời hắn nói với mọi người Lôi Cung.

“Càng là thời khắc nguy hiểm thì càng phải lãnh tĩnh, bởi vì chỉ có lãnh tĩnh mới có thể tìm ra đường sống!”

Trong nháy mắt, trong mắt Diệp Lăng tản ra một ánh sáng rực rỡ!

“Đến đây đi!”

Diệp Lăng cười lạnh, một tay cầm kiếm, thân thể đứng thẳng, không hề muốn bỏ cuộc!

Bình Luận (0)
Comment