Trong nháy mắt ba mũi tên huyết sắc xuất hiện, gió bão màu máu bao quanh Diệp Lăng lan tràn ra ngoài.
Như cuồng phong tràn đầy khí tức sát lục, bao phủ tất cả mọi người, khiến người ta cảm thấy như đang đứng trong núi thây biển máu.
“Huyết Cung Chi Uy, Nhất Tiễn Phá Trường Thương, Nhị Tiễn Diệt Chân Long, giết!”
Diệp Lăng rống lên, sắc mặt dữ tợn, hắn buông tay, âm thanh phá không xé rách thiên địa.
Ba mũi tên xé rách không gian, đuôi tên run rẩy, huyết quang trùng thiên!
Trường thương và hư ảnh Chân Long quấn quanh thân thương đang lao nhanh về phía Diệp Lăng!
Rống rống!
Hư ảnh Chân Long rít gào, hai Long Trảo nâng lên muốn bắt lấy hai mũi tên đang lao về phía nó.
Thanh âm trầm muộn vang lên, hai mũi tên mang khí thế không thể chống đỡ xuyên thấu Long Trảo sắc bén.
Tiễn âm kinh người, hư ảnh Chân Long đình trệ trong không trung, rồi từng vết nứt đỏ ngòm xuất hiện trên thân rồng.
Một tiếng vang thanh thúy, hư ảnh Chân Long vỡ nát, đốm sáng tản ra đầy trời.
Một bên khác, huyết tiễn va chạm trường thương, hoa lửa sáng chói văng tứ phía.
Hai đại sát chiêu đồng thời vỡ nát!
Ngao Quang nôn ra một ngụm máu tươi, té xuống lôi đài, sau đó hóa thành hình người, sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải tới cực điểm.
Diệp Lăng cũng lùi lại, máu tươi chảy ra theo khóe miệng, ngũ tạng lục phủ như đổi chỗ.
“Lợi hại! Ha ha! Ngao Quang ta vậy mà lại thua ngươi!”
Ngao Quang lung lay đứng dậy, gã đã không còn sức tái chiến, phẫn nộ rống to, gã không cam lòng, thực sự rất không cam tâm.
Diệp Lăng lau đi máu tươi trên khóe miệng, lắc đầu: “Nếu không phải nể mặt phụ thân ngươi là Tây Hải Long Vương, hôm nay ta đã giết ngươi!”
Diệp Lăng làm cho Ngao Quang sững sờ, lập tức cười lên ha hả, nụ cười châm chọc, thậm chí người bên dưới cũng nở nụ cười, nghĩ rằng Diệp Lăng sợ Tây Hải Long Vương trả thù.
Chỉ có Thiên Đế biết, Diệp Lăng và Tây Hải Long Vương giao tình không tệ lắm, không đến mức phải làm thịt nhi tử hắn ta, nếu không Lão Long Vương sẽ tìm Diệp Lăng liều mạng.
“Ngao Quang thí chủ, hãy để Tiểu tăng giúp ngươi đòi lại công đạo đi.”
Đột nhiên, một thanh âm bình tĩnh vang lên, một hòa thượng chân trần mặc cà sa màu vàng đi lên, trong tay cầm một chuỗi Phật Châu.
“Phật Giáo?!”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, kẻ này tu vi không thấp, là Tiên Vương hậu kỳ.
Thấy hòa thượng đi lên lôi đài, Ngao Quang không cam lòng gật đầu, hung hăng nói với hòa thượng: “Vậy ngươi giúp ta đánh gãy chân hắn!”
Dứt lời, Ngao Quang đi xuống khỏi lôi đài, một bầy thủ hạ vội vã đỡ gã.
“Tiểu tăng là Trần Không, đến từ Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự.”
Trần Không hòa thượng khom lưng, mỉm cười đứng trước mặt Diệp Lăng.
Diệp Lăng liếc Trần Không: “Không phải người xuất gia chú ý tứ đại giai không ư, sao cũng lên lôi đài?”
“Bất kể là báo thù cho Ngao Quang hay là vì Vạn Yêu Lệnh, thì có vẻ ngươi cũng phá giới rồi, phật tâm phá, ngươi còn có tư cách gì để đánh với ta một trận!”
Sắc mặt Trần Không không thay đổi, lắc đầu: “Thí chủ, tiểu tăng đến để lãnh giáo Phật Pháp mà thôi, không phá phật tâm.”
Trần Không bước một bước, Phật quang rực rỡ sinh ra từ trong thân thể y, bao phủ lấy y, tựa như không nhiễm bụi trần, vạn tà bất xâm!
“Phật, một lòng vì vạn vật sinh linh, phật tâm hiện thế, độ hóa thế nhân, Nam Mô A Di Đà Phật.”
Mỗi chữ Trần Không nói ra, từng luồng kim quang bắn ra từ trong miệng y lao về phía Diệp Lăng.
Kim quang không phải thần thông mang theo khí thế cuồng bạo, mà là tinh thần công kích có thể ảnh hưởng trong vô hình, thần thông Phật Giáo lấy tinh thần công kích làm chủ.
Giống như phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, lời nói này chỉ là tẩy não mà thôi.
Nếu ngươi muốn giết một hòa thượng, kẻ đó không tức giận rút đao liều mạng với ngươi mới là lạ, nói suông mà thôi, cái gì mà không tranh đấu, ngươi đã gặp kẻ tẩy não nào tự tẩy não mình chưa?
Từng đạo kim quang bao vây Diệp Lăng, không ngừng chấn động, như muốn trực tiếp độ hóa hắn.
Diệp Lăng cảm giác được từng tia Phật ý không ngừng ồn ào náo động trong đầu mình, lẩm bà lẩm bẩm A di đà phật.
“Ngươi cũng dám chơi tinh thần công kích với ta à?”
Diệp Lăng cười lạnh tràn đầy khinh miệt, hắn đứng trong kim quang, thân thể lù lù bất động như một ngọn núi sừng sững, không thứ gì có thể lay động hắn nửa phần.
“Vậy ta đây vui đùa cùng ngươi một chút!”
Diệp Lăng nhếch miệng, đột nhiên, trong đầu hắn bộc phát tinh thần lực.
Kim quang quanh thân hắn vỡ vụn, Diệp Lăng bước ra một bước, mỉm cười.
“Phật, ta độ ngươi thành Ma!”
Diệp Lăng dứt lời, toàn bộ lôi đài tràn ngập khói đen cuồn cuộn, bao vây Trần Không.
Trần Không mỉm cười, ngồi xếp bằng trên đất, đôi mắt nhắm lại, bắt đầu tụng kinh.
“Nam Mô A Di Đà Phật.”
Trần Không không ngừng niệm Phật ngữ, khói đen tràn ngập thân thể y không ngừng xâm nhập.
Phật quang bao phủ Trần Không muốn phá tan khói đen, giống như mặt trời bị mây đen che giấu, ánh mặt trời xuyên thấu qua mây đen cực kì huyễn lệ.
“Phật cũng là chúng sinh.”
“Chúng sinh, có sân, si, hỉ, bi, sắc, tình, thân.”
“Đồ đao là gì, Phật là gì?”
“Phật cầm đồ đao cũng thành Ma, ở đâu ra Phật?”
“Ngày xưa, Đại Lôi Âm Tự phương tây, Như Lai lão Phật nhất niệm đánh chết ba nghìn Yêu Chúng, là phật hay là ma?”
“Chẳng qua chỉ là Ma khoác da Phật mà thôi, chúng sinh chi tâm, đều trong một ý nghĩ.”
“Phật mà cái ngươi gọi chỉ là thứ có thể phá vỡ bằng một đầu ngón tay, ở đâu ra thành tâm bái Phật, chỉ là vì tư tâm mà thôi.”
“Phật ư? Còn không bằng độ ngươi thành Ma!”
Diệp Lăng thốt ra từng chữ tru tâm, Trần Không ngồi dưới đất, bên ngoài thân thể, từng luồng khói đen điên cuồng nhiễu loạn.