Tối Cường Tu Chân Hệ Thống

Chương 6 - Tu Luyện

“Oápppp”

Anh Quốc Kỳ tỉnh dậy, vươn người ngáp một cái thật dài, sau đó rời khỏi chiếc giường của mình. Hắn ngẫm lại những chuyện hôm qua, tuy chuyện đã qua nhưng hắn vẫn thấy rất khó tin, không có màn ảnh thông tin thì hắn chắc chắn nghĩ đây là mơ. Sau đó, hắn mở ra Không Gian Trữ Vật, ý niệm vừa động, một đạo bạch quang bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Anh Quốc Kỳ. Đạo bạch quang này cực kỳ sáng, nhưng kỳ lạ ở chỗ nó không hề chói mắt.

Rất nhanh thì đạo bạch quang tản đi, xuất hiện trước mặt Anh Quốc Kỳ là năm cái quyển trục. Đây chính là ngũ hành công pháp của hộp quà, phân biệt từ trái sang phải là, Thổ Sinh Quyết, Hỏa Sinh Quyết, Thủy Sinh Quyết, Kim Sinh Quyết cuối cùng là Mộc Sinh Quyết. Anh Quốc Kỳ chỉ được học một trong năm công pháp này thôi, nhiều hơn sẽ có nguy cơ bạo thể mà chết, đây là hệ thống nói.

Nhìn kỹ từng cái quyển trục, Anh Quốc Kỳ do dự một hồi lâu, nửa nén hương sau hắn cầm một quyển trục lên, trên quyển trục nổi bật nhất là ba chữ ‘Mộc Sinh Quyết’. Hắn lựa chọn tu luyện mộc hệ công pháp, còn dư lại bốn cái công pháp, Anh Quốc Kỳ lại cất vào trong Không Gian Trữ Vật, hắn dự định sẽ cho muội muội của mình tu luyện.

Hệ thống nói, những công pháp nhập môn này cực kỳ bá đạo, khác với những công pháp nhập môn khác. Vì vậy, chỉ có thể giao cho những người thân cận nhất của mình. Hiện tại, Anh Quốc Kỳ dự định đưa cho Anh Mộng Nhiên, ngoài ra thì không có ai hết.

Mộc Sinh Quyết, công pháp mượn nhờ thực vật xung quanh để tăng tốc độ hấp thu linh khí. Địa điểm tu luyện thích hợp nhất của công pháp này là những khu rừng to lớn, hoặc những dược viên của môn phái tu tiên, hai nơi này khắp nơi đều là thực vật, có thể đề thăng tốc độ khu luyện rất nhiều. Thần thông của Mộc Sinh Quyết đa phần cũng sử dụng cây cối xung quanh.

Bốn công pháp khác cũng tương tự. Hỏa Sinh Quyết mượn nhờ lửa để tăng tốc độ tu luyện, Thủy Sinh Quyết thì mượn nhờ vào nước, tóm lại năm công pháp này mượn nhờ các ngũ hành xung quanh để đề thăng tốc độ tu luyện, cái nào cũng trợ giúp cho những tên có tư chất kém đều dễ dàng bước vào tiên lộ tranh phong.

Hệ thống cũng nói, những công pháp này có thể tu luyện tới khi nào trúc cơ mới thôi. Chỉ tu luyện công pháp này thì ‘Quá trình tu luyện’ mới tăng lên, tu luyện công pháp khác không thể nào tăng được.

Chọn xong công pháp, Anh Quốc Kỳ nhìn vào sắc trời. Bây giờ thì mặt trời cũng vừa vặn mới lên. Thế là hắn đi ra khỏi nhà, dự định đi vào khu rừng có con Ngân Sí Bạch Hổ ở đấy, dĩ nhiên hắn không định đối đầu với nó, hắn chỉ ở phía rìa rừng mà thôi. Ngoài ra, bây giờ dù đánh không lại Ngân Sí Bạch Hổ, Anh Quốc Kỳ vẫn có thể sử dụng phù lục để bỏ chạy. Nhưng phù lục có hạn, hắn không muốn lãng phí.

Ngay khi Anh Quốc Kỳ đi ra khỏi cửa, vốn dĩ mọi thôn dân đang sinh hoạt bình thường, thì tất cả ánh mắt đều dồn vào hắn, tựa như nhìn một quái vật vậy. Ánh mắt của mọi người, khiến cho Anh Quốc Kỳ có một cảm giác xa lạ, trong lòng hắn dâng lên mãnh liệt khó chịu, sau đó như nghĩ tới gì mà bình tĩnh lại.

Lúc này, Anh Quốc Kỳ đang dần đạp chân vào tiên lộ, đạo tâm không thể bị ảnh hưởng bởi những chuyện này được. Những thôn dân này, họ đa phần đều là phàm nhân, dù sớm hay muộn hắn đều sẽ vứt bỏ hồng trần mà thôi. Hắn vẫn không quên lời hứa nọ, một ngày nào đó hắn sẽ báo ơn.

Nghĩ thông suốt những điều này, nỗi phiền muộn trong lòng của Anh Quốc Kỳ cũng tan đi hết. Hắn sải bước đi ra khỏi thôn, tiến vào khu rừng nọ, hắn chỉ đứng ở bên ngoài mép rừng thôi, không đi vào quá sâu. Đứng ở mép rừng, Anh Quốc Kỳ ngồi xuống với tư thế đả tọa, dựa vào phương thức hô hấp trong công pháp mà bắt đầu tu luyện, cách hô hấp này gọi là thổ nạp.

Lúc đầu, Anh Quốc Kỳ thấy hết sức khó thở, hô hấp đều dồn dập. Càng kiên trì về sau, bỗng nhiên có một luồng lục khí vô danh hội tụ quanh thân Anh Quốc Kỳ, chui qua từng lỗ chân lông của hắn, sau đó từ kinh mạch đi xuống đan điền. Quá trình này cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Thời gian trôi qua, sắc trời bây giờ đã đỏ chót, mặt trời sắp xuống núi cho nên Anh Quốc Kỳ đình chỉ quá trình tu luyện. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, rồi kiểm tra thể nội của mình thì cảm thấy có một luồng khí vô hình cực kỳ bé nhỏ ở trong, du tẩu khắp cơ thể.

Anh Quốc Kỳ mừng rỡ. Hình thành khí có nghĩa là mình đã tu luyện thành công rồi.

Mở màn ảnh thông tin lên, Anh Quốc Kỳ thấy phần quá trình tu luyện từ số không đổi sang số mười bốn thì thất vọng. Tu luyện tận bảy canh giờ mà chỉ tăng lên mười bốn giá trị, ngày nào cũng tu luyện như vậy thì phải mất hơn một tháng mới đột phá, chính thức bước vào tiên lộ, nhưng vẻn vẹn chỉ là tầng đầu mà thôi, không biết mấy tầng sau lâu bao nhiêu.

Suy nghĩ một hồi, Anh Quốc Kỳ quyết định bỏ qua vấn đề này, với tư chất hiện tại của hắn, có thể làm được như vậy đã không tệ rồi, chuyện sau này thì cứ để sau này giải quyết. Quyết định như vậy, Anh Quốc Kỳ bắt đầu tiến trở về thôn. Trước khi đi, hắn cũng đã để lại một mảnh giấy lại cho Anh Mộng Nhiên để cho nàng khỏi lo lắng.

Về tới nhà, Anh Quốc Kỳ thấy được muội muội đáng yêu của mình thì tiến đến, nở ra nụ cười quái gỡ, sau đó hỏi:

“Nhiên nhi, ngươi biết tiên nhân không ?”

Đừng xem Anh Mộng Nhiên tuổi còn nhỏ, bất quá hầu hết thời gian của nàng đều rảnh rỗi, thường sẽ đi tới từng nhà trong thôn hỏi xin sách để đọc. Lượng tri thức của nàng không tầm thường, tuy nói không bằng hài tử của những gia tộc lớn, nhưng cũng đã siêu việt độ tuổi của mình trong giới thường dân.

Nghe được câu hỏi của ca ca, Anh Mộng Nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nghiêng đầu một bên, trông cực kỳ đáng yêu, khiến cho người muốn nhéo cái má hết sức. Nàng trả lời:

“Tiên nhân nha, muội chỉ biết họ là những người sống cực kỳ dai, biết bay, còn rất là lợi hại nữa a.”

Nghe được câu trả lời của tiểu muội, Anh Quốc Kỳ cười rộ lên. Trả lời tuy chính xác, nhưng cái cách nàng nói rất là buồn cười, quả đúng là một tiểu hài tử, dù cho thông minh hơn người đi chăng nữa thì chung quy vẫn là hài tử.

Thấy ca ca cười vui như vậy, Anh Mộng Nhiên bĩu môi, rất là tức giận. Mình trả lời nghiêm túc như vậy, nhưng lại thành chuyện cười cho ca ca, thật là tức chết đi được. Nhìn thấy biểu cảm giận dữ của tiểu muội, Anh Quốc Kỳ cố nén cười tới mức hai má đều phồng ra, sau đó hắn lại hỏi tiếp.

“Này nha, nếu sau này ta thành tiên, ngươi sẽ làm gì ?”

Câu hỏi này tuy nói với giọng điệu đùa giỡn, nhưng đây là vấn đề Anh Quốc Kỳ cực kỳ nghiêm túc. Hắn muốn Anh Mộng Nhiên cũng đi theo mình tu tiên, nhưng tu tiên quá nguy hiểm, xa xa không phải giới võ đạo của phàm nhân có thể so sánh.

Anh Mộng Nhiên không biết ý nghĩ của Anh Quốc Kỳ, nàng tức giận đùng đùng, cũng thành thật trả lời:

“Ca ca thành tiên, ta cũng sẽ đi theo ca ca.”

“Haha, nha đầu ngươi thật là. Thôi, giờ cũng đã tối, ăn thôi.”

Đối với câu trả lời của tiểu muội, Anh Quốc Kỳ cực kỳ hài lòng, còn có một tia ấm áp. Hắn cũng chỉ hỏi hai câu thôi, rồi bắt đầu lấy đồ ăn cho cả hai ăn, về thức ăn, do Anh Quốc Kỳ dùng chính tiền túi của mình để mua.

Đó giờ đi săn, đa phần con mồi đều bán cho thôn dân, Anh Quốc Kỳ chỉ sử dụng một phần mà thôi, vì vậy số tiền dư trong túi của hắn cũng tương đối nhiều. Số tiền này biết tiết kiệm thì có thể thoải mái ăn trong một năm mà không cần lao động. Có tiền thật sướng, đây là ý niệm hiện tại trong đầu hắn.

Ăn uống xong, Anh Quốc Kỳ bồi tiểu muội đi ngủ. Còn về phần hắn, thì ngồi xuống đả tọa, bắt đầu thổ nạp, tuy trong nhà không có cây cối, tốc độ hấp thu tu luyện cực kỳ chậm chạp, nhưng vẫn có thể tu luyện. Anh Quốc Kỳ cũng đã làm ra quyết định, sau khi hắn luyện Mộc Sinh Quyết được tầng đầu, chuyện đầu tiên là đưa muội muội cùng bản thân ra khỏi thôn này, trở thành tán tu.

Anh Quốc Kỳ cũng biết, chỉ tầng đầu thôi thì không tài nào có khả năng tự vệ được, thậm chí một đầu nhất tinh ma thú cũng có thể giết tới. Nhưng nếu đã đạp vào tiên lộ, vô pháp tại cái địa phương nhỏ bé này là tu luyện. Thế là, Anh Quốc Kỳ tu luyện suốt ròng rã một đêm, quá trình tu luyện của hắn từ mười bốn biến thành mười bảy, tiến triển chậm hơn trong rừng rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment