Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Tiền Túc sa lưới, án giết người liên hoàn này mới thật sự kết thúc.

Anh ta và con gái thị trưởng cũng không phải đang yêu nhau thật, mà chỉ là hợp tác dựa trên nhu cầu đôi bên mà thôi.

Con gái thị trưởng là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình độc thân, cha quá bận rộn, không để ý tới cô ta, trưởng thành mà khuyết thiếu tình thương một cách nghiêm trọng, cảm xúc chán chường cũng tăng cao, cô ta điên cuồng vùi đầu vào sáng tac, tốn rất nhiều tinh lực vào thế giới giả mà mình tạo ra, lại hết sức xa lánh thế giới thật.

Con gái thị trưởng thậm chí còn cặm cụi đi khắp cả nước tìm đến những nơi có sự kiện tâm linh bí ẩn, lợi dụng mối quan hệ trong nhà đến lấy được những hồ sợ vụ án liên quan đến hành hạ tới chết, cưỡng hiếp rồi giết, chặt xác, giết cả nhà, thậm chí để cho cảnh vai chính dưới ngòi bút bị chôn sống trở nên chân thật hơn, còn nằm hẳn vào trong quan tài để trải nghiệm.

Những hành vi như thế có rất nhiều, bản thân cô ta không cảm thấy đây là hành vi tâm lý không bình thường, chỉ có thể đáp lại bằng một câu, tôi chỉ là yêu việc sáng tác, yêu mỗi câu chuyện, mỗi nhân vật trong mỗi bộ tác phẩm.

Năm đó con gái thị trưởng nghe đến chuyện ma quái trong khách sạn Thiên Nguyên, đặc biệt đến đây lấy tài liệu.

Một đêm, cô ta lạc đường, không may bị mấy tên sâu rượu quấn lấy, tha vào trong ngõ giở trò, được Vương Đông Bình và Tiền Túc tình cờ đi ngang qua lần lượt cứu giúp.

Bởi vậy mà ba người họ gặp nhau.

Trong các vụ án mạng này, con gái thị trưởng cung cấp hung khí gây án, cũng làm chứng cớ giả cho Tiền Túc.

Bởi việc sáng tác cần, cô ta cũng đã xem rất nhiều quy trình cảnh sát hình sự trinh sát và suy đoán, cũng hiểu một chút cách phản trinh sát, tình cờ phát hiện Tiền Túc còn biết nhiều hơn cô ta, làm cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ta tham gia.

Con gái thị trưởng cải biên sáu vụ án mạng này viết thành truyện, Tiền Túc cung cấp cho cô ta không ít sáng kiến, cô ta luôn trong trạng thái kích động, ý thức pháp luật bị quẳng vào xó, không nghĩ rằng mình cũng phải gánh trách nhiệm pháp luật.

Mà kế toán Ngô chỉ cung cấp danh sách, điều đó khiến tội trạng của ông ta giảm bớt một chút.

Người bày mưu tính kế là Tiền Túc, người thực hiện là Vương Đông Bình.

Một người làm cửu vạn sao có thể một dao chém đứt động mạch nạn nhân trước khi kịp phản kháng chứ? Lại còn không để lại bất kì dấu vết nào như vậy?

Cái này phải nhờ đến Tiền Túc IQ cao, anh ta bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo, logic kín kẽ.

Địa điểm gây án, thời gian, mục tiêu đều được chọn trước, việc dọn dẹp hiện trường là mấu chốt quan trọng nhất, dù là phần nhỏ bé không đáng kể nào, cũng không thể nào qua loa.

Tiền Túc là một người thầy xuất sắc, Vương Đông Bình là học sinh lớn tuổi nhất trong số các học sinh anh ta từng dạy.

Trước khi Vương Đông Bình ra tay sẽ phân tán sự chú ý của nạn nhân, thừa dịp người đó không đề phòng mà ra tay.

Hơn nữa hồi còn trẻ ông ta từng là đồ tể, rất ít người biết chuyện đó, người thì chết người thì già, phân tán năm châu bốn bể, nên không điều tra tới.

Trong mắt Vương Đông Bình, người cũng chả khác gì lợn, cho nên ông ta đều chỉ chém một nhát, trực tiếp lấy máu.

Ông ta sẽ không thực hiện các hành vi đánh đập hoặc cưỡng dâm xác chết.

Trong số sáu nạn nhân nhìn như giết bừa kia, có một người có mâu thuẫn nợ nần với Tiền Túc, hai người khác trước đây từng đụng vào anh ta trên đường, còn có một người khạc đờm nhổ lên ống quần anh ta.

Tiền Túc không cần biết là cố ý hay vô tình, anh ta chỉ cảm thấy chán ghét mà thôi.

Cảm giác chán ghét đó gợi lên bộ mặt tăm tối âm u của anh ta.

Tiền Túc ghi nhớ những gương mặt đó, đồng thời lợi dụng nhân cách phản xã hội của Vương Đông Bình.

Có điều, Tiền Túc và Vương Đông Bình lập mưu giết người, còn vì một nguyên nhân nữa.

Tiền Túc là một giáo viên, trước mặt học sinh thì hiền lành và gần gũi, trong mắt hàng xóm thì hào hoa phong nhã, khiêm tốn lễ độ, chẳng ai hay nội tâm anh ta ngột ngạt, âm u cỡ nào.

Cha mẹ lạnh lùng, chị dâu cay nghiệt, anh trai lừa bịp, đây đều là chó cắn áo rách.

Chẳng biết từ bao giờ, tâm lý Tiền Túc bắt đầu vặn vẹo.

Năm đó trong lúc hạng mục khách sạn Thiên Nguyên đang trong quá trình thi công, có tổng cộng hai công nhân gặp sự cố, một trong số đó là Tiền Lập Sơn.

Mục tiêu quá lớn.

Tiền Túc biết cảnh sát sẽ vì chuyện của anh trai mà chắc chắn tra tới mình, nên anh ta tương kế tựu kế, lợi dụng điều này khiến cho lực lượng cảnh sát chú ý đến mình, làm nhân chứng cho việc mình không có mặt ở hiện trường.

Máy ghi âm chính là món mồi đầu tiên Tiền Túc tung ra.

Từ đó trở đi, cảnh sát rơi vào bẫy mà anh ta đã thiết kế, dựa theo con đường anh ta đã vẽ sẵn mà đi, không sai lấy một bước.

Tiền Túc lặp lại việc sử dụng mật mã số chứa danh sách, mục đích chính là để dẫn dắt lực lượng cảnh sát.

Anh ta cho rằng đến lúc mình rút ra rồi.

Khiến cho Tiền Túc thay đổi như vậy chính là con gái thị trưởng thành phố, anh ta thích người đó.

Trong thế giới âm u xuất hiện một tia sáng, đời người có mục tiêu theo đuổi.

Nếu như người tiếp nhận vụ án này không phải Phong Bắc, mà là một đội khác, Tiền Túc hẳn sẽ chào khán giả một cách hoàn mỹ, kéo rèm kết màn.

Tiền Túc sẽ theo như kế hoạch vào thành phố bắt đầu một cuộc đời mới, triệt để thoát khỏi quá khứ.

Mỗi tội lại gặp Phong Bắc.

Không có bất kì chứng cớ nào, chỉ bằng trực giác đã cắn chặt không tha, thậm chí sẵn sàng mang cả tiền đồ của mình chôn cùng.

Chính vì thế, mới có thể lôi phần giấu trong bóng tối kia ra ngoài.

Tin tức vừa lộ ra, dân chúng toàn trấn đều bàn tán xôn xao.

Thầy trò trong trường đều giật mình, không thể tin Tiền Túc tham gia vào án mạng cùng với người họ quen biết là một.

Ông bà Tiền ở trong nhà không ra, Phương Bình làm ầm ĩ hết cả lên, gõ cửa hàng xóm láng giềng từ các nơi, nói rằng Tiền Túc sai rồi, loại người như thế nên lập tức bị bắn chết.

Mụ ta còn nói mình sống cùng một tên tội phạm giết người dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, có thể bình an vô sự là bởi lòng dạ mụ ta tốt, có ông giời làm chỗ dựa.

Tại sao Tiền Túc không giết Phương Bình luôn gây sự với anh ta mọi lúc mọi nơi? Thứ nhất, làm vậy, anh ta có động cơ giết người rõ nhất, hiềm nghi sẽ bị khuếch đại lên.

Thứ hai, trong mắt anh ta, Phương Bình không phải là người, mà là một con rệp.

Cả đời sống dưới cống nước, mãi mãi không bò ra nổi.

Chết rồi mới được giải thoát.

Thu qua đông tới.

Tiếng đồn trong trường dần nhạt đi, đám học sinh sẽ không nhắc đi nhắc lại chuyện thầy Tiền nữa, nếu có buột miệng nói ra, sẽ nhanh chóng đổi sang chuyện khác.

Cao Nhiên mặc thêm bộ quần áo len dưới lớp áo đồng phục, trước khi tuyết rơi, cậu không muốn khoác thêm lớp áo bông dày, vận động vất vả lắm.

Kết quả chưa sung sướng được bao lâu, một trận tuyết không hề báo trước đã giáng lâm xuống thị trấn.

Hầu hết mọi người đều chào đón, chỉ có rất ít người không vui.

Cao Nhiên chính là một trong số đó.

Cậu cực kì, vô cùng ghét mùa đông, tại sao ư? Quá lạnh chứ sao, đi vệ sinh cũng đông cứng cả mông.

Nếu cố mà bới ra ưu điểm, thì ấy chính là trốn trong chăn đọc tiểu thuyết thoải mái hơn mùa hè một chút.

Trời đổ tuyết, Cao Nhiên không tài nào leo tường nổi, độ khó quá cao, chỉ có Phong Bắc mới làm được thôi.

Phong Bắc như thường lệ trèo qua nhà bên, phủi tuyết trên quần áo, “Nhớ quét tuyết trước khi ba em làm, nếu không chú sẽ thấy dấu chân của anh trên ban công.”

Cao Nhiên nằm úp trong ổ chân, gương mặt bị trùm đỏ bừng, “Ờ được, mai em làm.”

Phong Bắc rút quyển tiểu thuyết dưới gối ra, tên là ‘Tình yêu vượt thời gian’, “Sao bảo em không đọc ngôn tình?”

Vẻ mặt Cao Nhiên có hơi mất tự nhiên.

Chuông cảnh báo trong lòng Phong Bắc kêu ầm ầm, đừng bảo là yêu sớm nhé? Anh lôi thiếu niên từ trong chăn ra, “Nói chuyện với anh trai nào, có phải là thích bạn nữ nào rồi không?”

Cao Nhiên rụt về lại chăn, trách, “Lạnh muốn chết.”

Phong Bắc lại kéo chăn xuống một chút, “Hỏi em đấy.”

Cao Nhiên ấp úng, nói là có cô bé thừa dịp cậu không chú ý, hôn cậu.

Giọng Phong Bắc trầm hẳn xuống, “Chỗ nào?”

Cao Nhiên không cảm thấy có gì không ổn cả, “Chỗ nào là chỗ nào?”

Phong Bắc ăn hai quả táo để ép cơn giận xuống, “Hôn chỗ nào của em?”

Cao Nhiên lấy làm lạ, “Má á, không thì chỗ nào nữa?”

Cậu đoán được cái gì, lườm người đàn ông, “Cái đệt, em cũng có ngu đâu, chả lẽ đứng đần ra đó cho người ta hôn vào miệng?”

Trong đầu Phong Bắc hiện lên một hình ảnh, anh nghiêng đầu, vờ như ngắm cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, mặt nóng bừng lên.

Cao Nhiên lấy chân cuốn chăn, “Môi con gái mềm ơi là mềm, như thạch trái cây ấy, không đúng, giống kẹo bông, cũng không đúng…”

Phong Bắc quay đầu bỏ đi, mặt thối muốn chết, không nhìn nổi nữa.

Cao Nhiên chui ra khỏi chăn ngẩng đầu, “Anh Tiểu Bắc?”

Phong Bắc cũng không thèm ngoái lại, “Tối tự ngủ đi!”

Cao Nhiên ngẩn ngơ, “Sao thế, mới rồi còn êm đẹp mà.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Cao Nhiên phát hiện mình đọc tiểu thuyết không vào đầu, cậu ngồi dậy, nhìn dấu chân ướt trên sàn nhà mà ngẩn người.

Anh Tiểu Bắc đi tất vào đây, nhìn từ dấu chân, có thể thấy tất ướt sũng rồi.

Đầu Cao Nhiên hiện lên vài chữ: Giày của anh Tiểu Bắc bị nước vào, hỏng rồi, phải mua mới, không thì sẽ lạnh chân, bị nẻ mất.

Cậu xoa mặt, đuổi đi cảm xúc khó hiểu, đi ra ngoài tìm dụng cụ quét tuyết trên ban công xuống ngõ.

Lưu Tú nghe tiếng động trên đầu, lập tức tỉnh cả ngủ, “Ông Cao, nửa năm nay Tiểu Nhiên thay đổi nhiều thật đấy.”

Cao Kiến Quân bị đánh thức, ừm à qua loa rồi ngủ tiếp.

Lưu Tú nói, “Có chuyện này, lúc trước vẫn luôn muốn nói với ông, nhưng cứ quên mất.”

Cao Kiến Quân không phản ứng.

Lưu Tú đá chú một phát.

Cao Kiến Quân gắt gỏng dịch ra mép giường, “Đá tôi làm cái gì? Bà nói thì cứ nói.”

Lưu Tú vừa nhớ lại vừa bảo, “Có hôm buổi tối tôi đi vệ sinh, nhìn thấy cửa sổ phòng khách trên tầng hai có bóng người loáng qua.”

Cao Kiến Quân mở choàng mắt, “Bóng người? Trộm vào à? Nhà có mất gì không?”

“Ông nghe tôi nói hết đã nào.”

Lưu Tú ngập ngừng, “Bóng người đó hao hao như Phong Bắc hàng xóm ấy.”

Cao Kiến Quân nhướn mày, “Không thể nào.”

Lưu Tú nói, “Tôi cũng cảm thấy không thể, nhưng mà tôi…”

Cao Kiến Quân ngắt lời vợ, “Nửa đêm nửa hôm Phong Bắc leo tường vào nhà mình làm gì? Chắc chắn bà hoa mắt rồi.”

Chú nói xong thì duỗi người ngủ tiếp, không để trong lòng.

Lòng nghi ngờ của Lưu Tú chưa tan, thật sự là hoa mắt sao?

Cao Kiến Quân dậy rất sớm, lên gác gọi con trai dậy phụ quét tuyết đọng.

Cao Nhiên quấn chăn đứng ở cửa, ngáp lên ngáp xuống, mắt nhắm tịt, “Ba ơi, thế này cũng sớm quá đi, mắt con còn đang dính vào nhau nè.”

Cao Kiến Quân nói, “Hay là ba móc ra cho mày nhé?”

“…”

Cao Nhiên gãi mớ tóc bù xù, có thuốc uống, bệnh mất ngủ giảm bớt, đống tóc bị hói đã mọc trở lại.

Mỗi tội không thể uống nhiều thuốc được, dù sao thuốc cũng có ba phần độc mà.

Không phải là kế lâu dài, cần nhổ tận gốc mới được.

Cao Kiến Quân đưa con thằng con cái xẻng, đi thẳng ra ban công, ngạc nhiên hỏi, “Tiểu Nhiên, tối hôm qua con quét tuyết à?”

Cao Nhiên giật thót, ậm ờ vâng một tiếng.

Cao Kiến Quân không phát hiện điều gì khác thường cả.

Cao Nhiên lo lắng đề phòng cả một buổi sáng, cứ thấy chột dạ, như là đứa nhỏ lén cha mẹ ăn trái cấm vậy.

Sáng nay Cao Kiến Quân muốn đi bắt chim sẻ trên cột điện.

Tối hôm qua tuyết rơi cả đêm, trên đó chắc chắn có không ít, toàn bộ bị chết cứng, mấy năm nay đều vậy.

Cao Nhiên nghe ba mẹ bàn nhau xem ăn hầm hay kho, còn hỏi ý kiến cậu, liền lập tức tỏ thái độ, “Con không ăn cái thứ đó đâu.”

Lưu Tú nói, “Thế nấu canh đi, mùa đông uống cho ấm, cũng bổ nữa.”

Cao Kiến Quân nói được.

Cao Nhiên cạn lời, coi lời cậu nói như rắm thoảng đây mà, con chim sẻ nhỏ tí xíu như thế, bổ béo gì đâu.

Cao Kiến Quân ăn lót dạ một chút rồi xuất phát, đi muộn chút thì ngay cả cọng lông chim sẻ cũng chẳng còn.

Bà Cao cắn sợi mì nát trên đũa, “Trong mì ngay cả cọng cải xanh cũng chẳng có, còn nát như vầy, sao mà ăn cho nổi?”

Cao Nhiên đính chính cho mẹ, “Nội ơi, có cải xanh, mà bà ăn hết rồi, với cả, mì không nấu nát, bà ăn khó tiêu.”

Bà Cao hừ một tiếng, “Từ sáng đến tối chỉ biết lừa tao, váng dầu cũng chả có, đây là ước tao chết quách đi chứ gì!”

Cao Nhiên nói, “Bà nội…”

Bà Cao ném phăng đũa lên trên bàn, “Ai là bà nội mày, tao đã bảo mày tám trăm lần rồi, mày không phải cháu tao!”

Cao Nhiên giậ mình.

Lưu Tú cũng ném đũa, “Mẹ, có gì không hài lòng mẹ nói con là được rồi, cáu với Tiểu Nhiên làm gì?”

“Lưu Tú mày giỏi lắm, Kiến Quân không ở đây, mày thái độ với tao ngay được!”

Bà Cao nóng lên, cái mặt cau dúm lại, quắc mắt, “Ngay cả con mình cũng nhận sai, mày sống phí từng ấy tuổi.”

Lưng Cao Nhiên toát xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Cậu có ảo giác rằng, bà nội biết mình đến từ thế giới song song, không thuộc về nơi này.

Hẳn là không đâu.

Bà nội bị chứng mất trí tuổi già, chẳng nhận ra ai cả, không nhớ gì, tình cảm phai mờ, trở nên thật sự biến chất, không giao tiếp được, bệnh tình ngày một nghiêm trọng.

Bàn ăn thoáng yên tĩnh lại.

Lưu Tú bỗng nói, “Tiểu Nhiên, sang năm con lên 12 rồi, đừng học Trương Nhung, ở trường kết bạn lung tung.”

Cao Nhiên mới gắp được cái quẩy, đũa run lên, rơi vào cháo.

Đệt mợ, chuyện Trương Nhung yêu sớm bị mẹ nhỏ biết rồi hả? Thôi xong rồi, nhỏ bị lột da mất thôi.

Lưu Tú thấy thế thì biến sắc, “Đừng bảo mày cũng học Trương Nhung, ở trường yêu đương gì đấy nhé?”

Cao Nhiên gắp quẩy lên cắn một miếng to, giọng lúng búng, “Sao thế được chứ mẹ, bọn con gái trong trường ngây thơ lắm, con không thích đâu.”

Lưu Tú đặt bát đũa xuống, “Mẹ nghe ý mày là, muốn tìm người trong xã hội à?”

Cao Nhiên suýt nghẹn, gậy ông đập lưng ông, đáng đời.

Cậu nghiêm túc nói, “Mẹ, đó cũng chẳng biết là chuyện năm nào tháng nào, còn sớm mà, con giờ chỉ muốn lấy học tập làm gốc, thi lên đại học thôi.”

“Mày nghĩ được như vậy, mẹ yên tâm rồi.”

Lưu Tú húp hai thìa cháo, phun ra một câu, “Gái lớn hơn ba ôm gạch vàng, chỉ có thể lớn hơn ba tuổi thôi, hơn nữa thì không được.”

Cao Nhiên vô thức tính thử, anh Tiểu Bắc là ba cục gạch vàng rồi.

Ý thức được mình đang làm gì, Cao Nhiên lần này nghẹn thật.

Các nhà quét tước mảnh đất trước cửa, có hai nhà chưa quét, trong ngõ xuất hiện thêm hai cái hoa văn.

Cao Nhiên dắt xe ra, liếc mắt thấy dấu chân ở cả nhà hàng xóm, anh Tiểu Bắc đi vắng rồi.

Cậu thu lại tầm mắt ngồi lên xe đạp, chậm rãi đạp về phía đầu ngõ.

Nhà Trương Nhung mở một cánh cửa, sân bị tuyết phủ kín, trên đó là dấu giày vừa bẩn vừa lộn xộn, chẳng thấy người, chỉ nghe tiếng.

Trương Quế Phương đang mắng Trương Nhung, hình như chê nhỏ ăn chậm quá, bảo nhỏ ăn nhanh chút, không bị muộn mất.

Cao Nhiên từng thấy dáng vẻ Trương Quế Phương nổi cáu với Trương Nhung rồi, trông dữ cực kì, còn duỗi ngón tay dí đầu Trương Nhung, có vẻ mạnh tay lắm.

Có tiếng bước chân từ trong nhà truyền đến, một cánh tay kéo cửa mở ra, Trương Nhung mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt Cao Nhiên.

Cao Nhiên không rút kịp, cười gượng, “Chào buổi sáng.”

Đôi mi dài của Trương Nhung khẽ rung, giọt lệ vương trên đó lăn xuống, cô bé rũ mắt đeo đôi găng tay len vào, “Chào buổi sáng.”

Ra khỏi ngõ, Cao Nhiên đạp ở đằng sau, Trương Nhung đạp xe phía trước.

Hai người có nỗi lòng riêng, cả một đường không lên tiếng.

Chiều tối ngày thứ năm, Cao Nhiên ăn tối xong lên lớp học thêm, gặp Tào Thế Nguyên giữa đường.

Tào Thế Nguyên nói anh ta phải đi thành phố H chấp hành nhiệm vụ, chừng nào hoàn thành, chừng nào trở về.

Cao Nhiên “Ồ” một tiếng, muốn dắt xe băng qua đường.

Tào Thế Nguyên gọi người lại, “Uống thuốc rồi hả.” Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Cao Nhiên dừng bước, ngạc nhiên quay đầu, sao hồ ly lại biết?

Tào Thế Nguyên nghiêng đầu, hơi thở đặc sệt hương chanh, “Khí sắc.”

Cao Nhiên liền quay đầu về.

Tào Thế Nguyên nói, “Thuốc không trị tận gốc, nhóc cần tìm được căn nguyên, diệt trừ nó.”

Cao Nhiên bật thốt, “Tui biết rồi.”

Cao Nhiên không diệt được, ít nhất là trong thời gian ngắn không được.

Tào Thế Nguyên cong môi, “Không lờ đi, cũng không chạy, hiếm thấy ghê.”

Cao Nhiên đen mặt, ấn tượng đầu tiên cực kì quan trọng, lần đầu hồ ly gặp cậu, đã dùng ánh mắt rất quái dị nhìn cậu, tựa như muốn lột sạch quần áo của cậu ấy.

Sau đó hồ ly lại nhiều lần làm hành động khiến cậu phản cảm, quái lạ cực kì, đoán không ra, chẳng cách nào bình tĩnh nhã nhặn kết bạn được cả.

Thật sự không thể trách cậu.

Tào Thế Nguyên lấy một vật ra, “Cho nhóc cái này.”

Cao Nhiên không nhận, “Gì thế?”

Tào Thế Nguyên không đáp, chỉ nhét đồ vào túi áo khoác ngoài của Cao Nhiên.

Cao Nhiên lấy ra xem, phát hiện đó là miếng ngọc, cậu không hiểu thứ đồ chơi này, là thật hay giả cũng chẳng hay.

Tào Thế Nguyên nói, “Ngọc này có linh khí, tà vật trên trời bất dưới đất đều phải kính ba phần.”

Cao Nhiên nghe rõ ý của hồ ly, cậu hít một hơi khí lạnh, “Tui thừa nhận tui sợ ma, nhưng không thể lấy thứ này được.”

Dù cho không phải là hồ ly, Cao Nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác.

Tào Thế Nguyên nhắm mắt, tầm mắt dừng trên miếng ngọc, đáy mắt có gì đó muốn trào ra, rồi lại chìm xuống, “Vốn là của nhóc, chẳng qua là vật về chủ cũ mà thôi.”

Cao Nhiên nghe không rõ, “Gì cơ?”

Tào Thế Nguyên đã lái xe rời đi rồi.

Cao Nhiên nhìn miếng ngọc trong tay, trong lòng dâng lên chút cảm giác khác lạ, không rõ là cái gì.

Cậu cau chặt mày.

Một lát sau, Cao Nhiên làm một hành động khó mà tin nổi, cậu nhét miếng ngọc này vào túi, nhận.

Không biết tại làm sao, bản thân Cao Nhiên cũng không hiểu nổi.

Cao Nhiên đứng một mình chờ đèn xanh, chợt thấy một bóng người trước quầy hoa quả bên tay trái.

Là Lý Quyên.

Cô đã cắt mái tóc dài, để tóc ngắn đến tai, khoác một chiếc áo bông mới ấm áp, trông rất gọn gàng.

Hơn hai tháng không gặp, Lý Quyên đã khác rồi.

Cảm giác đó giống như là bị bệnh lâu ngày cuối cùng cũng khỏi hẳn, rạng rỡ hẳn ra.

Cao Nhiên nhìn đường, vượt qua dòng người sang bên kia chào hỏi, “Con chào cô.”

Lý Quyên nghiêng đầu nhìn sang, nét cười vương trên gương mặt, “Là con đó à.”

Cao Nhiên cười nói, “Cô mua táo ạ.”

Lý Quyên gật đầu, “Ừ, mua một cân về.”

Cao Nhiên chỉ vào quả táo cô chọn, “Con hay ăn loại này, hơi bở, nếu cô muốn ăn giòn thì đổi loại này nè.”

Lý Quyên nói, “Bở thôi, Tiểu Hải thích ăn.”

Chờ lúc Cao Nhiên kịp phản ứng lại, người phụ nữ trung niên đã xách túi táo đi.

Chủ quầy duỗi cổ gọi, “Ê ê cô gì ơi, không lấy tiền thừa hả?!”

Cao Nhiên nhận tiền thừa đuổi theo, “Cô ơi, tiền của cô nè.”

Lý Quyên không nhận, “Lần trước con mua táo cho cô, tiền này là trả lại con, con cầm mua ăn đi.”

Cao Nhiên ngớ ra, cười bảo, “Cô à, trí nhớ cô tốt thật đấy, con quên béng rồi.”

Lý Quyên nói, “Đừng nói là mấy tháng, dù là mấy năm, mười mấy năm, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, cô đều nhớ rõ.”

Cô cởi chiếc khăn quàng cổ đã hơi cũ ra.

Đôi mắt Cao Nhiên trợn trừng, cậu nhìn chằm chằm vào phần da sau gáy người phụ nữ trung niên, vẻ mặt kinh hãi, cứ như thấy ma.

Nơi đó có một cái bớt, xám xịt.

Lý Quyên chỉnh sửa lại chiếc khăn quàng cổ rồi quấn lại, đi sang đường.

Cao Nhiên đứng yên tại chỗ chừng hai phút, vội vàng rảo bước về phía người phụ nữ trung niên đã đi.

Ngay lúc này, một chiếc xe từ bên trái lao đến.

Cao Nhiên nhìn thấy chiếc xe kia, biết mình nhất định phải mau tránh ra, chân lại cứ như dính chặt trên đất, không nhúc nhích được.

Trong chớp mắt, một bàn tay to lớn chộp lấy cánh tay Cao Nhiên từ đằng sau, kéo mạnh cậu ra sau.

Trên đầu Cao Nhiên là tiếng quát giận đinh tai nhức óc, lẫn vào tiếng người hỗn loạn cùng tiếng xe phanh gấp, rối hết cả lên.

Tai Cao Nhiên ong ong, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng người đàn ông, “Em đạp xe giữa đường làm cái gì?”

Cực kì tức giận, còn có cả căng thẳng.

Phong Bắc bị dọa, tay chân lạnh ngắt, tim dộng thình thình, “Thầy cô không dạy em, muốn qua đường phải nhìn đèn xanh đèn đỏ hả?”

Anh chửi nhỏ, mẹ nó, suýt bị thằng oắt con này dọa ra bệnh tim rồi.

Thấy thiếu niên đến rắm cũng chả đánh một cái, Phong Bắc tức giận quát lên, “Điếc à?”

Môi Cao Nhiên khẽ giật, dường như muốn nói gì, lại giống như không nói gì cả.

Phong Bắc vươn tay sờ lên mặt thiếu niên, lành lạnh, cắt không còn giọt máu, xem chừng bị dọa sợ rồi, cơn giận của anh nháy mắt biến mất chẳng còn tăm hơi.

Chỉ còn sót lại đau lòng.

Cao Nhiên ngồi xổm ở ven đường ngẩn người.

Phong Bắc đỗ xe xong, châm điếu thuốc, “Nói đi, có chuyện gì.”

Cao Nhiên không lên tiếng.

Phong Bắc thấy cậu như vậy thì bó tay, đánh, chắc chắn không được, không nỡ, mắng, cứ như nước đổ đầu vịt, căn bản nghe không vào.

Khiến người ta giận sôi.

Phong Bắc hút vài hơi thuốc, nhẹ nhàng bảo, “Bây giờ ngươi ta đang vội vàng đi trước thời đại, có tiền trong túi là mua ô tô bốn bánh ngay, xe trên đường ngày càng nhiều, em hấp tấp như thế, quá nguy hiểm.”

Hồn thiếu niên còn chưa về.

Phong Bắc lại nổi cáu, nếu là cấp dưới của anh, đã sớm no đòn rồi, “Nói gì đi!”

Cao Nhiên cất tiếng, “Sau này không thế nữa.”

Đôi mắt sắc bén của Phong Bắc quét qua người thiếu niên, bị kinh hãi, nghĩ mà sợ, mất tập trung, đây là ba thông tin anh nhận được.

“Nãy em muốn đuổi theo ai?”

Mí mắt Cao Nhiên khẽ giật, cậu nắm tai, “Không có ạ.”

Phong Bắc kéo thiếu niên, “Đi thôi.”

Cao Nhiên còn chưa hết sợ hãi, “Đi đâu ạ?”

Phong Bắc ngậm điếu thuốc, “Đi chỗ em muốn đi, gặp người vừa nãy em muốn đuổi theo.”

Đợi đến khi Cao Nhiên được dắt tới cửa nhà Lý Quyên, cậu khiếp sợ đến không nói ra lời.

Phong Bắc là ai cơ chứ, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhìn trước sau phân tích một chút là biết.

Cho đến tận giờ phút này, điều khiến anh vướng chân vướng tay chỉ có duy nhất một chuyện, ấy là làm sao khiến người mình thích cũng thích lại mình.

Lý Quyên mở cửa, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, “Bạn Cao, sao cháu qua nhà cô?”

Cô nhìn Phong Bắc bên cạnh Cao Nhiên, dài mặt ra, trong mắt đong đầy hận ý.

Phong Bắc làm như không nhìn thấy mà cười hỏi, “Chị, dạo này khỏe không?”

Lý Quyên lờ đi, nói với Cao Nhiên, “Vào ngồi đi con.”

Cao Nhiên bước qua ngưỡng cửa, trong lòng lại muốn lùi về.

Chuyện đã qua một khoảng thời gian rồi, thôi bỏ đi, đừng nhìn nữa, coi như không biết gì đi.

Nhưng mà, cái bớt kia nghĩa là…

Cao Nhiên ngẩng đầu lên, người phụ nữ trung niên quay lưng về phía cậu, cậu theo phản xạ có điều kiện mà nhìn chằm chằm.

Lúc này đã thấy rõ.

Vết bớt có hình dài, trông như một cái lọ.

Bẵng đi hơn hai tháng, đầu Cao Nhiên lại đau, vẫn là cái kiểu đau quen thuộc.

Tựa như có chày sắt gõ lên đỉnh đầu, đau muốn ná thở, người run bần bật, không đứng nổi nữa mà khụy hẳn xuống.

Đây là lần thứ hai Phong Bắc nhìn thấy thiếu niên như vậy, lần trước là lúc đào mộ xem thi thể, anh cau chặt mày ôm người vào lòng, trầm mặc.

Cao Nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo.

Sét đánh, mưa rất to, tiếng rào rào và ầm ầm đan xen vào nhau, rất ồn ào.

Cao Nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng động, như là rót nước vào trong cốc, cùng với giọng của Lý Quyên, “Tiểu Hải, sắp được giải thoát rồi, con chờ mẹ chút.”

Tất cả âm thanh biến mất ngay khoảnh khắc đó.

Đồng tử Cao Nhiên rụt lại, cậu nhìn người phụ nữ trung niên bằng ánh mắt khó tin.

Lý Quyên khó hiểu, “Bạn Cao, làm sao thế? Váng đầu à?”

Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh, răng đánh lập cập, cậu chọt chọt bàn tay đang đặt trên hông kia.

Phong Bắc hiểu ý, dẫn thiếu niên rời đi.

Phong Bắc sẽ không áp dụng phương pháp thẩm vấn dùng cho kẻ tình nghi với thiếu niên, mà chờ cậu chủ động chia sẻ với mình.

Tối đó Cao Nhiên đi học thêm.

Thầy giáo giảng bài được một nửa, Cao Nhiên nhét vở bài tập vào trong cặp, chạy đi không quay đầu.

Thầy giáo và các học sinh khác đều không kịp phản ứng.

Cao Nhiên chạy đến nhà Lý Quyên, thở dốc một hồi, giơ chân đạp cửa.

Cánh cửa gỗ nát nhanh chóng bị đạp mở.

Sân tối đen, trong nhà cũng vậy, quá mức yên tĩnh, gần như là chết lặng.

Cao Nhiên đã từng quan sát nhà chính, cậu biết sợi dây đèn ở đâu, mò mẫn về hướng đó.

Bóng đèn tròn sáng lên, bố trí trong phòng lọt vào tầm mắt Cao Nhiên.

Rõ ràng đã được dọn dẹp, quá sạch sẽ.

Cao Nhiên cất tiếng gọi, “Cô ơi?”

Không ai đáp lại.

Cao Nhiên đi tới trước cửa phòng ngủ của con trai Tiểu Hải của Lý Quyên, cậu dừng một chút rồi đẩy cửa ra.

Thấy tình hình bên trong, Cao Nhiên lùi về sau vài bước đụng vào tường.

Căn phòng cũng sạch sẽ y như nhà chính vậy, người phụ nữ trung niên nằm trên giường, cạnh đó là một túi táo, và một lọ thuốc trừ sâu.

Lý Quyên tự sát.

Cao Nhiên đi ra ngoài tìm một quán nhỏ gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc gọi 120, giọng nói run lên bần bật.

Chủ quán nhìn vài lần, hỏi có cần giúp đỡ gì không.

Cao Nhiên lắc đầu, cúp điện thoại xong lại trở về.

Cậu biết vết bớt này chính là hình lọ thuốc trừ sâu, cũng biết Lý Quyên cho con trai uống cái gì.

Nhưng tại sao?

Cao Nhiên phát hiện trong ngăn kéo tủ một quyển nhật ký, từ chữ viết và giọng kể chuyện, nửa trước là Tiểu Hải viết, nửa sau là do Lý Quyên viết.

Ngọn nguồn sự việc cũng na ná như cậu đã đoán.

Lý Quyên là một người phụ nữ muốn vươn lên, số cô không tốt, cuộc đời cứ nhàng nhàng như vậy, nên dồn hết hi vọng lên người con trai Tiểu Hải.

Tiểu Hải lớn lên trong tiếng quát mắng của Lý Quyên, há miệng ngậm miệng là bài tập với cả thành tích.

Lúc con trai nhận được tờ giấy khen đầu tiên, cái suy nghĩ cá chép hóa rồng của Lý Quyên cũng lớn thêm một chút, cô treo giấy khen lên trên tường.

Hàng xóm hay là họ hàng ghé qua, khen Tiểu Hải thông minh, học giỏi, Lý Quyên cười đến không ngậm miệng lại được, lòng hư vinh được thỏa mãn.

Nhà nghèo, Lý Quyên nhịn ăn nhịn mặc, gắng sức cho con trai giống với các bạn, không muốn nó bị người ta cười nhạo.

Trẻ con không hiểu nỗi lòng người lớn, đồ dùng và quần áo của Tiểu Hải không khác với các bạn, chỉ cần nó nói với mẹ ai có cái gì, hôm sau mẹ đã mua cho nó rồi.

Dần dần, nó liền có tâm lý đương nhiên.

Nếu như người khác có, mà nó không có, Tiểu Hải sẽ đòi Lý Quyên.

Một ngày nọ, Tiểu Hải nói muốn mua hộp bút mới, Lý Quyên bảo chờ ba cầm tiền công về sẽ mua.

Kết quả khách sạn Thiên Nguyên gặp chuyện, Vương Đông Bình làm việc không công, một cắc cũng không lấy được.

Khoảng thời gian đó các nhà công nhân làm loạn cả lên, có nồi cũng đem ra đập phá.

Nhà Lý Quyên thoạt trông bình tĩnh nhất, thực ra lại nghiêm trọng nhất.

Vương Đông Bình ra ngoài đòi tiền, tối không về, chọn đại chỗ nào ngả lưng qua đêm, hôm sau lại đi đòi tiếp.

Trong nhà chỉ con hai mẹ con Lý Quyên.

Hộp bút chỉ là một thứ rất nhỏ thôi, thứ thực sự nghiền nát Lý Quyên là hiện thực.

Bần cùng, bần cùng không dứt, tiết kiệm thế nào cũng không bằng người khác được, chết rồi mới được giải thoát.

Trong một khoảnh khắc, Lý Quyên đưa ra một quyết định sai lầm, cô muốn đi cùng con trai, cuối cùng lại lui lại vào thời khắc cuối cùng.

Nỗi sợ cái chết đè xuống tất cả.

Tự tay giết con trai, mình thì lại sợ chết, nực cười biết bao.

Áy náy, tự trách, hối hận, đau khổ, chán ghét bản thân, các cảm xúc tiêu cực đó đẩy ngã Lý Quyên, ý thức tự bảo vệ của cô vùng lên, bắt đầu giả điên trốn tránh hiện thực, giả một lần hết năm năm.

Lý Quyên vẫn luôn biết sự tồn tại của kế toán Ngô, cũng biết Vương Đông Bình có việc giấu mình.

Nhưng cô không dám đối mặt với Vương Đông Bình, chỉ có thể làm như không biết chuyện, bởi vì cô chột dạ.

Một buổi tối hai năm sau, Lý Quyên tình cờ phát hiện bí mật của Vương Đông Bình.

Từ đó trở đi, cô luôn rất mâu thuẫn, quay cuồng giữa việc báo án và lờ đi.

Lý Quyên cảm thấy Vương Đông Bình không thể tiếp tục làm vậy, đồng thời nghĩ, sống chết của người khác mắc mớ gì đến ta?

Ta không còn con trai, sống khổ sở như vậy, ông trời có từng thương xót ta chăng?

Người giả điên quá lâu, sẽ thật sự coi mình là kẻ điên.

Mãi đến tận khi Lý Quyên tình cờ gặp Cao Nhiên trên đường, cuộc sống của cô mới có sự thay đổi.

Cao Nhiên bằng tuổi Tiểu Hải, tính cách giống nhau, đều rạng rỡ xán lạn, Lý Quyên kiềm lòng không đặng gần gũi với cậu, nhiều lần lén lút đi theo.

Lý Quyên thậm chí còn vào phòng học ngồi ở chỗ Cao Nhiên, ảo tưởng đó là chỗ ngồi của Tiểu Hải nhà mình.

Lúc Cao Nhiên và Phong Bắc cùng xuất hiện trước mắt Lý Quyên, nói chuyện với cô, cười với cô, cô mới đưa ra lựa chọn, bắt đầu bảo vệ Cao Nhiên.

Lý Quyên cũng lần lượt nhắc nhở Cao Nhiên, cố ý tiết lộ điểm đáng ngờ cho cậu.

Hơn hai tháng này, Lý Quyên đều viết nhật kí, thường là viết một đoạn đã khóc nức nở, hoãn mấy ngày mới tiếp tục được.

Viết xong quyển nhật ký, cuộc đời Lý Quyên cũng dừng lại ở đây, cô lựa chọn cách thức rời đi giống như con trai, nhận lấy nỗi đau mà con trai cũng từng phải nhận.

Dòng cuối cùng mới được bổ sung vào tối nay, Lý Quyên bảo Cao Nhiên thả mồi lửa đốt sạch căn nhà, đừng động đến cái gì cả, cứ thế thiêu hủy đi.

Cô biết Cao Nhiên sẽ tới, sẽ thấy quyển nhật kí.

Tất cả đều đã tính toán xong.

Lý Quyên còn bảo Cao Nhiên giao quyển nhật kí cho cảnh sát, cô nghiêm túc viết từng chữ từng chữ một —— Tôi là kẻ mang tội giết người, tôi giết chính con trai tôi.

Ấy là Lý Quyên muốn công khai với bên ngoài, cũng là tội mà cô phải chịu.
Bình Luận (0)
Comment