Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 16

Ban đầu cảm xúc của Tiết Diệc Sâm đối với Thất Tội có đôi chút phức tạp.

Cậu cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi người này, khi trước hai người còn mâu thuẫn với nhau, ấy thế mà bỗng dưng anh ta lại tỏ vẻ muốn bao nuôi cậu, không nói hai lời cũng chẳng hề đưa ra một câu giải thích mà cứ thần thần bí bí, thế mà lại khiến người ta cảm thấy chả hiếu kiểu gì, dần dà cậu cũng có ác cảm với anh ta.

Hơn nữa Tiết Diệc Sâm tự nhận bản thân mình là một thẳng nam sắt thép, thấy đối phương có khả năng là gay nên cậu vẫn luôn lảng tránh anh ta.

Nhưng hành động của Thất Tội hôm nay đã khiến cậu có thêm đôi chút hảo cảm với anh ta, đây đúng là thời khắc cậu đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vậy mà anh ta vẫn cho cậu ủng hộ to lớn nhất, hung hăng chế nhạo vào mặt những người đang nghi ngờ cậu.

Cái gì gọi là nâng đỡ?!

Cái gì gọi là vả mặt?!

Những người đó cho rằng Thất Tội sẽ cảm thấy ghê tởm sau khi xem ảnh chụp của cậu nên vẫn luôn chờ xem để giễu cợt. Lúc này Thất Tội lại tặng quà cho cậu, chẳng khác gì chứng tỏ anh ta đứng về phía cậu và không hề bị dao động trước những tin đồn đó.

Nhờ có sự dẫn dắt của Thất Tội, fans của cậu cũng đứng lên ủng hộ, các combo quà tặng liên tục xuất hiện trên màn hình chẳng khác gì đang spam, chỉ trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi thu nhập của cậu đã bứt phá lên năm chữ số, cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Cậu dùng giọng điệu vui vẻ cảm ơn những người tặng quà cho mình, nhịn không được mà nở nụ cười.

Mấy người trong phòng livestream vẫn luôn khen tiếng cười của cậu sao mà dễ nghe quá, cảm thấy tê dại, tựa như đang cố ý mê hoặc người khác vậy. Nhưng những người đó không thể nhìn thấy nụ cười của cậu ở bên ngoài, lúc cậu cười lên ánh mắt giống như vầng trăng khuyết, những ánh sao lấp lánh nơi đáy mắt, trông ngọt ngào và quá đỗi xinh đẹp.

Tiết Diệc Sâm: “Nói đi, hôm nay mọi người muốn xem gì? Gacha “Âm Dương Sư”? Mua súng ống đạn dược? PK trong “Điên Cuồng”? Vượt ải hay muốn xem “Overwatch”?

Nam Khúc: Tui muốn thấy ông mở cam…

Tiết Diệc Sâm: “Không mở đâu không mở đâu! Vốn tôi cũng không phải là streamer nhan sắc, nên cũng không làm những chuyện này nữa đâu.”

Cậu không quan tâm lắm đến chuyện mấy tấm hình mà chỉ bình tĩnh tiếp tục livestream.

Nhớ khi trước cậu và Nguyệt Phong gây gổ với nhau, đám fan não tàn của Nguyệt Phong còn điên cuồng hơn vậy nhiều, đống tin đồn ác ý chắc toàn từ khoảng thời gian ấy mà ra, hôm nào phòng phát sóng trực tiếp của cậu cũng chìm trong những bình luận thô tục.

Bây giờ… xem ra vẫn còn yên ổn chán.

Hơn nữa chuyện gia đình của cậu, nhóm bảy dì tám cô kia đều mắng nhiếc thậm tệ trước mặt cậu, họ sẽ không thèm quan tâm đến nội tâm của một đứa nhỏ có bị tổn thương hay không, chỉ biết dùng những lời lẽ dơ bẩn nhất thế gian để nhục mạ mẹ của cậu. Dù sao bọn họ cũng cảm thấy đứa nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nhất định sẽ chẳng có tương lai gì, cũng chẳng sợ đắc tội với cậu.

Cậu thật sự muốn có cơ hội gặp lại bản thân trong tương lai để hỏi anh ta một câu, sau khi mình trở thành thương nhân buôn bán vũ khí thì có ném vũ khí sinh học để trả thù thôn cũ không.

Tiết Diệc Sâm: “Thất gia, anh muốn chơi gì không? Anh là ông chủ, hôm nay anh chọn món, tôi sẽ khiến anh thấy hài lòng.”

Bởi vì tâm trạng của Tiết Diệc Sâm rất vui vẻ nên cậu còn chủ động bắt chuyện với Thất Tội, đợi một lúc sau quả đúng là Thất Tội rep lại: Bình thường cậu hay chơi cái gì nhất?

“Tôi vừa về đến nhà nên muốn nghỉ ngơi một chút, gacha đi, rút thẻ sẽ dễ thở hơn.”

Dường như Thất Tội chưa từng chơi “Âm Dương Sư”, vì thế anh ta liên lạc với cậu qua phần mềm trò chuyện trực tuyến, nói thêm một câu: Đợi một chút.

Cậu chờ một lúc, lấy nước khoáng ra uống, sau đó ngâm nga vài khúc nhạc, rồi lại nói chuyện phiếm với fans, chẳng mấy chốc Thất Tội đã gửi tài khoản và pass cho cậu. Cần phải đăng nhập tài khoản trên máy tính bảng, sau khi cậu đăng nhập vào và nhìn giao diện trên ipad của mình thì không khỏi sửng sốt: “Vcl, mới cấp 10, không phải anh mới tạo tài khoản mới đó chứ? Tôi xem thử thức thần nhé.”

Cậu mở bảng thức thần lên, bật cười thành tiếng: “Thức thần chính là Tuyết Nữ, quả là acc mới mà. Thật ra tôi rất muốn nói với ma mới rằng, trước khi bạn chơi game này, đừng ngại đăng ký thêm vài acc lấy phiếu xanh rút thẻ miễn phí, nếu quay ra không tệ thì hãy chơi tiếp, ví dụ như ra thức thần như Cô Hoạch Điểu chẳng hạn, vận khí tốt hơn chút có khi lại được SSR.”

Cậu dừng lại một lúc, mở giao diện rút thẻ lên, vừa thấy 700 tấm phiếu xanh ngay ngắn ở đó thì bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà á, như Thất gia thì lại khác, anh ta là phú ông, hơn nữa còn có vương tử nhỏ châu Âu như tôi quay ra SSR cho anh ta.”

(Vương tử nhỏ châu Âu đã giải thích ở những chương trước)

Cậu mới vừa dứt lời, cả đám người đã bắt đầu spam:

Lắng Nghe Tình Yêu: Thất gia, Hắc Nguyệt đang vẫy tay anh.

Một Chai Mayonnaise: Toang rồi, lãng phí hết 700 phiếu, Thất gia leo lên sân thượng mất.

Ma ma ma ma mary sue: Tui có thể thấy trước tương lai của Thấy gia.

╰Từ Nay Về Sau, Dùng Nước Mắt Sám Hối: Sau 700 lượt quay thì thức thần chính vẫn là Tuyết Nữ.

Tiết Diệc Sâm: “Dù sao tôi cũng là người ủy thác chơi game hộ, sau có thể đen như vậy được? Để tôi quay cho mấy người xem.”

Kết quả là hôm nay Tiết Diệc Sâm thực sự cũng may mắn lắm, 700 phiếu ra 9 SSR, hai Tửu Thôn, một Yêu Đao Cơ, hai Hoang Xuyên Chi Chủ, một Tỳ Mộc Đồng Tử, một Aoandon, một con Đại Thiên Cẩu và một Shishio.

Tiết Diệc Sâm: “Không tồi, acc này có thể chơi được.”

Sau đó Thất Tội ném liền cho cậu năm cái tên lửa.

Cậu cười khúc khích, bây giờ được Thất Tội tặng quà cậu cũng không cảm thấy không được tự nhiên như trước nữa, bất tri bất giác cậu đã không còn bài xích anh ta.

*

Lần này đến trường, Tiết Diệc Sâm cố ý mang theo mấy chậu thực vật mọng nước như Tiên Nhân Cầu theo, chuẩn bị đem vào lớp chăm, dù sao chỗ cậu ngồi cũng sát bên cửa sổ, chăm mấy cái cây này cũng tiện lắm.

Khi cậu vào lớp, cậu còn cẩn thận đặt mấy cái chậu bên bệ cửa sổ, dùng bình xịt tưới một ít nước, chăm như chăm con gái vậy nên khiến không ít người vây xem, đặc biệt là các bạn nữ, có mấy người còn cắm thêm vài cục tẩy đáng yêu vào mấy chậu hoa mọng nước, thoạt nhìn càng trở nên phong phú hơn.

Lúc thầy Ngô đến còn đứng cạnh cửa sổ nhìn một lúc, dò hỏi vài câu, sau khi biết là của Tiết Diệc Sâm chăm thì còn cười tủm tỉm cảm thán vài câu: “Thích trồng cỏ, không tồi, tính cách rất tinh tế.”

“Đó là thực vật.”

“Cũng không trổ bông, còn không phải là cỏ sao?”

Tiết Diệc Sâm không đáp lại nữa, cứ tiếp tục tranh cãi thì khác gì đàn gảy tai trâu.

Cậu chăm mấy chậu cây này như đang hầu hạ tổ tông, có người không hiểu chuyện nên lại đây tưới nước lung tung, suýt chút nữa đã khiến mấy cây xương rồng của cậu chết đuối, hiếm khi thấy cậu đen cả mặt. Sau đó, trong lớp cũng không còn cảm thấy mới mẻ nữa nên cũng ít khi đụng vào mấy chậu cây này.

Điều khiến cậu cảm thấy sụp đổ là… có một lần đám con trai trong lớp ẩu đả với nhau khiến mấy cái cây của cậu bị ở yên một chỗ cũng dính đạn.

Trung tâm của cuộc mâu thuẫn lần này có liên quan đến Tống Triết.

Không chỉ mấy người ở chung kí túc xá với Tiết Diệc Sâm mà nhiều người lớp cũng không ưa nổi cậu ta, nhưng mà nhà có chút tiền nên rất nhiều người sợ ầm ĩ chẳng khác gì chuyện của Tiêu Ý Hàng lúc trước nên cũng đành một điều nhịn chín điều lành.

Thế mà Tống Triết lại coi trọng bạn cùng bàn của Mạnh Hải, nói đến tên của cô gái này cũng khá khiến người ta cảm thấy xấu hổ, tên là “Bao Sảng”. Cô bé trông cũng xinh xắn, khá nổi bật trong lớp nên đám con trai cũng thích trêu chọc em, vì thế nên cứ lấy tên của em ra đùa ghẹo, nhưng trò đùa càng ngày càng tục tĩu hơn.

Tính cách của Tống Triết chẳng ra gì nhưng vẫn che chở cho Bao Sảng, nên cậu ta đã cãi nhau với những người trêu chọc em, đến giừo nghỉ trưa hôm nay thì lao thẳng vào đấm nhau.

Đánh thì cứ đánh đi, nhưng chiến trường lại bao trùm hơn phân nửa phòng học, đám nam sinh trong phòng 213 cũng cảm thấy mấy người kia quá đáng nên ra tay giúp đỡ Tống Triết.

Tiết Diệc Sâm thích ăn trái cây, có khi đây là nguyên nhân da dẻ của cậu rất đẹp, cho nên sau khi cơm nước xong thì cậu đi mua trái cây cùng Mạnh Hải và Vu Hải Lang chứ không quay về như những người khác. Ba người vừa bước vào lớp thì thấy phòng học đã trở nên hỗn loạn, có thể nhìn thấy mấy người trong phòng 213 đang đánh nhau.

Dù sao quan hệ giữa mấy người bọn họ cũng khá tốt nên cho dù không biết vì sao đánh nhau, họ cũng phải ngăn lại trước đã.

Kết quả Tiết Diệc Sâm nhìn thấy ai đó cầm lấy chậu cây để bên bệ cửa sổ ném vào một người khác.

Hai mắt của cậu như muốn rớt ra ngoài, đưa tay ra ngăn lại nhưng không còn kịp nữa rồi, trơ mắt nhìn chậu cây nện lên người ai đó sau đó rơi xuống đất, lại bị những người đang đánh nhau giẫm nát.

Vì mấy chuyện lúc nhỏ nên sức chịu đựng của Tiết Diệc Sâm cũng không tệ, nhưng không chứng tỏ rằng cậu không biết giận, nhìn thấy bảo bối của mình nát be bét, động tác của cậu khưng lại, sau đó liền mắng một câu: “Ông bà già nhà chúng mày.”

Vật đổi sao dời, cậu từ can ngăn lại biến thành đánh nhau.

Cậu dùng một đấm chào hỏi người đã gây họa cho chậu cây của mình, cú đấm này tàn nhẫn đến mức khiến người kia bật ngửa ra đằng sau.

Tiết Diệc Sâm không dừng tay, đuổi theo tiếp tục hỏi thăm cậu ta.
Bình Luận (0)
Comment