Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 28


Tô Hoan Trạch bị điệu cười như lên cơn của Tiết Diệc Sâm làm cho hoang mang, cậu ta cũng đưa mắt mình màn hình, mặt mày tái mét ngay lập tức.
Khi mới sinh ra cậu ta đã dài 51cm, đến bây giờ cao gần 1m9, chưa từng có ai gọi cậu ta là "Bệnh Nhân Tô", tuy rằng...!đọc lên giống thật đấy, nhưng cái tên này chẳng dễ nghe tẹo nào.
Tô Hoan Trạch không thích, cậu ta chê, khuôn mặt cũng tối sầm lại nhưng tiếc thay Tiết Diệc Sâm lại chẳng hề để tâm.
Tiết Diệc Sâm chuyển từ điệu cười "há há" sang cười khúc khích, cười đến nỗi nấc lên, thiếu chút nữa đã lăn ra ngất, cậu giữ bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó lại tiếp tục cười như bị động kinh.
Cậu ta buồn bực, vỗ cái bốp vào gáy Tiết Diệc Sâm.
Tiếng cười của Tiết Diệc Sâm đột ngột im bặt, quay đầu lại căm tức nhìn cậu ta, chất vấn: "Cái đầu thông minh như vậy cậu cũng nỡ đánh hử?!"
"Ừm."
Tiết Diệc Sâm còn muốn cãi tay đôi với Tô Hoan Trạch, nhưng thấy gương mặt xanh mét của cậu ta thì không nhịn được nữa, phì cười, nhưng cậu đã tem tém lại so với lúc nãy rồi, quay sang trước bàn máy tính, vừa mở bữa ăn khuya của mình ra vừa nói: "Được rồi, đừng cười tên ngốc này nữa, chúng ta tiếp tục thôi nào.

Để nhân vật chính ở trong tủ một lát, đợi ông chú kia đi rồi mới chui ra ngoài, chút nữa còn phải đi tìm pin, game này không để lượng pin vô hạn."
Nói đoạn, cậu ăn một miếng mì xào.
Mặc dù Tô Hoan Trạch không vui nhưng cũng không đến mức đứng dậy rời đi, lúc nãy cậu ta để ý thấy Tiết Diệc Sâm thật sự có hơi sợ hãi nên vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh cậu, giúp cậu tiếp tục livestream.
Tô Hoan Trạch lấy điện thoại ra khỏi túi rồi nhanh chóng thao tác gì đó.
Tiết Diệc Sâm: "Ấy chà, Thất gia đến rồi, hoan nghênh về nhà."
Sau đấy thấy Thất gia ném liền mười quả tên lửa, tặng quà xong thì chẳng nói chẳng rằng gì như mọi khi, Tiết Diệc Sâm cũng đã quen với việc đó.
Lúc này Tô Hoan Trạch cất điện thoại đi, đưa tay ôm Que Kem vào trong lòng để nó không chạy lung tung, mắc công lại khiến Tiết Diệc Sâm bị dọa, cậu ta dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lưng nó dỗ dành.
Que Kem kêu "meo" rồi thoải mái ngả vào lồng ngực ấm áp của Tô Hoan Trạch, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.
Cậu ta quay sang nhìn Tiết Diệc Sâm, phát hiện khi người này livestream sẽ trở nên sinh động hơn lúc bình thường.
Trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể nghe được giọng nói của Tiết Diệc Sâm, dựa vào giọng điệu có thể đoán được tâm trạng của cậu, nhưng không biết lúc đó biểu cảm hay tư thế của cậu ra sao.


Nhưng khi ngồi bên cạnh cậu lại khác, có thể ngắm được một cách trọn vẹn biểu cảm hoạt bát ấy, lúc thì hoảng sợ, khi thì điên cuồng cười to.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, thay đổi tư thế liên tục theo mức độ căng thẳng trong trò chơi.
Livestream đến hơn mười hai giờ đêm, cậu mới lưu lại tiến độ trò chơi rồi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, vừa quay đầu lại thì thấy Tô Hoan Trạch vẫn còn đang ôm mèo ngồi cùng cậu đến tận giờ này.
"Cảm ơn cậu nhá!" Tiết Diệc Sâm vô cùng cảm kích, có Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh khiến cậu cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, ít nhất ngón tay của cậu có thể click chuột và gõ bàn phím, chứ không thì đã cứng đờ ra như lúc nãy rồi.
"Tôi chỉ sợ đánh thức Que Kem thôi."
"Chậc, sao cậu lại trong nóng ngoài lạnh vậy chứ?" Tiết Diệc Sâm dứt lời còn bắn tim với cậu ta, "Yêu cậu moah moah~"
Tô Hoan Trạch nhìn cậu, chẳng hó hé nửa lời, Tiết Diệc Sâm bật dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu ta cũng không có lý do gì để ngồi đây nữa, đặt con mèo sang một bên rồi sửa sang lại giường đệm của mình.
Sau khi Tiết Diệc Sâm đi ra thì cũng sửa sang phần mình, nằm trằn trọc trên giường hồi lâu vẫn không thể ngủ được, đôi mắt hoa đào sáng trưng trong đêm tối, không khác gì đèn pha...
"Này, Tô Hoan Trạch." Cậu không nhịn được mở miệng.
"Hửm."
"Tôi không ngủ được."
"Ồ."
"Tụi mình có thể kê giường sát nhau không?"
Tô Hoan Trạch trở mình, mở mắt nhìn cậu nhưng lại không nói gì cả.
Cậu cảm thấy hơi chột dạ, cười he he sau đó giải thích: "Tôi thấy hơi sợ, nhưng mà chỉ hơi hơi thôi nha."
"Dịch sang đây đi, khẽ thôi."
Cậu lập tức nhảy xuống giường, hớn hở đẩy tủ đầu giường ra, sau đó đẩy giường của mình vào sát giường Tô Hoan Trạch, cậu vui vẻ nhảy lên giường, động tác nhanh gọn lẹ như cá vượt thác sau đó còn lộn một vòng, đột nhiên cảm thấy có bạn cùng phòng cũng rất tốt.

Cậu nằm trên giường, đưa lưng về phía Tô Hoan Trạch, cậu thấy Tô Hoan Trạch vẫn yên lặng, tiếng hít thở đều đặn.

Cậu nhích người về phía sau, cảm thấy có hơi trống trải, mãi đến khi lưng tựa vào thứ gì đó mới yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác này rất lạ lẫm, cậu là một người khuyết thiếu cảm giác an toàn, thế nhưng vẫn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, hệt như nhận định rằng người sau lưng mình sẽ không rời đi, ở bên cạnh người này sẽ an toàn lắm.
Có lẽ Tô Hoan Trạch mang đến cho người khác cảm giác yên tâm nhỉ.
Thế nên hôm sau khi cậu thức giấc thì thiếu điều gục ngã...
Cậu nhớ lúc Tô Hoan Trạch ngủ rất thích ôm chăn, đã thế còn siết rất chặt, đang lúc ngủ mơ cậu còn thấy hít thở không đều, chợt nhận ra điều gì đó, cậu mở mắt nhìn thì thấy bản thân mình bị Tô Hoan Trạch ôm cứng ngắc, cậu bị tên con trai khác ôm ngủ suốt một đêm, Tiết Diệc Sâm suy đi ngẫm lại không khỏi trợn trắng mắt.
Nhưng cậu là người yêu cầu đẩy sát giường vào, nói cho cùng còn phải cảm ơn Tô Hoan Trạch nên cũng không định so đo, cậu gỡ tay Tô Hoan Trạch ra một cách nhẹ nhàng hết sức có thể...
Nhẹ thôi...
Không nhúc nhích tí nào luôn.
Cậu cử động thân thể định thay đổi tư thế, nhưng nhận ra mình dịch người thôi cũng khó nữa nên không tiếp tục nhẹ nhàng mà dùng sức đẩy cánh tay của Tô Hoan Trạch ra.

Động tác này khiến Tô Hoan Trạch bị đánh thức, Tô Hoan Trạch còn giơ tay xoa tóc của cậu, khẽ bảo: "Đừng nghịch."
"Đừng nghịch cái quần què á, tôi muốn đứng dậy, cậu buông tôi ra không tôi hét lên bây giờ!" Tiết Diệc Sâm bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Lúc này Tô Hoan Trạch mới mở mắt ra, cậu ta cúi đầu nhìn cậu trước, thấy cậu đang dùng tư thế không được tự nhiên quay đầu lại trừng mình, lúc này mới không nhanh không chậm buông cậu ra, sau đó trở mình ngủ tiếp.
Cậu thả lỏng thân thể, cử động tứ chi sau đó xuống giường đi rửa mặt, ra khỏi phòng vệ sinh thì đẩy giường và tủ đầu giường về chỗ cũ, cậu sợ người khác nhìn thấy sẽ nghĩ lung tung.
Làm xong hết thảy, cậu vỗ tay gọi: "Này, dậy đi, không còn sớm nữa đâu, tôi đến căng tin, cậu có muốn tôi mang giúp gì không?"
Tô Hoan Trạch ngơ ra một lúc mới bừng tỉnh, quay đầu sang hỏi cậu: "Buổi sáng có món gì?"
Đến giờ cậu mới nhận ra, mọi khi Tô Hoan Trạch đều dậy rất trễ, lúc cậu ta đến căng tin thì đồ ăn sáng đã bán gần hết cả rồi, thế nên chỉ có thể mua một cái bánh sandwich để trong tủ lạnh, cũng không biết sáng sớm căng tin có bán gì.

Cậu lải nhải những món có trong căng tin, cuối cùng quyết định mua cho Tô Hoan Trạch một phần xíu mại, sủi cảo chiên và một ly sữa đậu nành.

Cậu cầm thẻ cơm của Tô Hoan Trạch đi xuống lầu, đương lúc xếp hàng thì thấy Bao Sảng đi đến bên cạnh cậu.
Cậu nhớ hôm bữa Bao Sảng có chuyện muốn hỏi mình nhưng lại bị Tô Hoan Trạch cắt ngang, cho nên hỏi: "Lần trước cậu tìm tôi làm gì thế?"
"Ừm, có chút chuyện."
"Chuyện gì cơ?"
"Mình nghe thầy Ngô nói cậu cũng là học sinh được miễn giảm học phí, còn tự mình kiếm học phí, mình...!mình muốn hỏi cậu kiếm tiền bằng cách nào vậy.

Yên tâm đi, mình có thể chịu đựng gian khổ, mình cũng không ngại làm thêm, nhưng mà còn nhỏ quá nên khó có thể kiếm được công việc bán thời gian."
Lúc này Tiết Diệc Sâm mới hiểu ý của Bao Sảng, cô nàng không đến để tỏ tình mà hỏi làm cách nào để kiếm tiền.
"Chuyện này khó mà nói hết trong một lần, cậu thiếu tiền nhiều lắm sao? Học phí?" Cậu hỏi.
"Đúng vậy, học phí rồi còn cả chi phí sinh hoạt của mình nữa.

Nếu không có tiền thì mình phải bỏ học mất, trước khi đến đây thì mình có nghe nói nơi này có chính sách miễn giảm học phí, nhưng dù sao cũng là trường quý tộc, những chi phí khác cũng cao lắm, mình sắp hết khả năng thanh toán rồi." Em nói, cụp mắt xuống, khuôn mặt để lộ sự lo lắng, thêm vào đó là sự bất lực.
"Như vậy đi, bao giờ có cơ hội tôi sẽ nói rõ ràng với cậu, bây giờ tôi phải đi đưa cơm cho bạn cùng phòng." Cậu nói rồi lấy điện thoại di động trong túi ra, "Đưa số của cậu cho tôi đi."
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, cậu phát hiện trên di động hiện thông báo có tin nhắn chưa đọc, cậu mở weibo lên xem thông báo, sau đó thấy được một tin nhắn riêng, lập tức sững người.
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Bác Sĩ ơi, tôi là fan của cậu, mặc dù tôi cảm thấy rất xấu hổ nhưng tôi có điều muốn nói với cậu.

Tôi bị lừa tình, tôi cảm thấy không chỉ có một mình tôi bị, cái tên lừa tình đó giả mạo cậu.
Cậu đọc tin nhắn mà bàng hoàng, có người giả mạo cậu đi lừa ch*ch?!
Cậu nhanh chóng rep lại: "Chuyện gì vậy chứ?"
Nhưng không có tin nhắn rep lại ngay, cậu nhìn thời gian, tin nhắn gửi đến từ rạng sáng nay, có khi lúc ấy cậu còn đang kéo giường.
Nếu trở lại khu giảng dạy thì điện thoại sẽ mất tín hiệu, muốn kết nối mạng chỉ có thể đứng ngoài trường hoặc chấp nhận với việc tải tiểu thuyết vào lớp đọc, không thì chơi game offline.


Hiện tại cậu đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nên không muốn quay về khu giảng dạy, vì thế cậu đưa đồ ăn cho Bao Sảng nhờ cô bé mang về lớp giúp mình, cậu ngồi một mình trong khuôn viên trường chờ hồi âm.
Khoảng chừng mười phút sau, cậu nhận được câu trả lời: Bác Sĩ, nếu tôi nói cậu có thể đảm bảo không giận được không?
Bác Sĩ Tiết: Không thể, bởi vì bây giờ tôi đang nổi nóng.
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Muốn khóc quá đi mất, thật sự muốn chết cho rồi mà!
Bác Sĩ Tiết: Bạn bình tĩnh lại đi, cứ yên tâm nói hết, tôi sẽ làm chủ cho bạn.
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Là thế này, cậu còn nhớ bức ảnh đã bùng nổ của cậu trên weibo không? Tôi đã gặp người đó, tên kia tự nhận là cậu, tôi hỏi hắn ta tại sao không thừa nhận trên livestream thì hắn bảo hắn không muốn phơi bày bản thân mình nên mới nói dối.

Sau đó tôi và hắn ta phát triển thành quan hệ yêu đương, rồi còn thuê phòng với nhau.
Tiết Diệc Sâm cạn lời, cô gái này cũng đủ tàn nhẫn với chính mình, xấu như vậy mà còn có thể thuê phòng với nhau, hay tình yêu giành cho cậu đã chiến thắng thẩm mỹ?
Huống chi cô nàng này có phải bị ngốc không, vừa bảo là cậu thì tin vậy luôn?
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Bàn tay và vóc dáng của hắn ta rất giống cậu, giọng nói cũng giống nữa, còn rất dịu dàng với tôi.

Tôi đoán hắn ta có theo dõi livestream của cậu nên cố tình bắt chước phong cách cậu, vì vậy tôi mới tin.

Quan trọng nhất là tôi gặp hắn ta trong buổi gặp mặt của Nguyệt Phong, có cả Thỏ Hồng Phấn ở đó nên tôi mới nghĩ hắn ta là cậu.
Bác Sĩ Tiết: Nguyệt Phong?! Thỏ Hồng Phấn?!
Tinh Linh Nhỏ Mũ Xanh: Đúng vậy! Bởi vì hắn ta ở chung với hai người họ nên tôi mới tin tưởng.

Nào đâu đêm qua tôi ở bên cạnh hắn ta, lén lút mở phòng phát sóng trực tiếp lên thì thấy cậu vẫn đang livestream, lúc này tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.

Có lẽ hắn ta không ngờ rằng cậu vẫn luôn livestream vào các ngày cuối tuần đột nhiên lại livestream vào thứ ba..

Bình Luận (0)
Comment