Tôi Đói, Anh Nuôi Không?

Chương 12

Thẩm Hoài bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe.

“Hứa Chi Vi, anh thực sự rất khó chịu, em có thể…” Anh nhìn bạn tôi, giọng nhỏ hẳn, “…em có thể hôn anh không?”

Bạn cùng phòng của tôi đơ người, cầm túi vải lên đánh anh một trận, rồi kéo tôi chạy đi.

Đến giảng đường, phòng thi của tôi ở tầng hai.

Tôi vô tình nhìn xuống dưới, thấy hai nam sinh từng đi chơi bi-a với Bạc Nghiên.

Hóa ra hôm nay khoa Tài chính cũng thi, phòng thi ở tầng một.

Tôi lén lút tới xem danh sách thí sinh, thấy tên Bạc Nghiên cũng ở đó.

Lâu rồi anh không nhắn tin cho tôi.

“Cậu tìm ai vậy?” Một nam sinh đến bắt chuyện.

Tôi chưa kịp trả lời, Bạc Nghiên đã xuất hiện.

Anh liếc nhìn cậu bạn kia: “Tìm tôi. Cậu đi xếp hàng đi.”

Cậu kia cười gượng: “Sao ai cũng tìm cậu thế?”

Bạc Nghiên đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười nhác bước về phía trước.

Tôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh.

Anh dừng lại nhìn tôi, giọng điệu ngông nghênh: “Làm gì vậy? Em cũng định theo anh vào nhà vệ sinh sao?”

Chưa kịp nói xong, tôi đã kéo anh vào trong.

Trong buồng vệ sinh, tôi bịt chặt miệng Bạc Nghiên, ép anh ngồi xuống nắp bồn cầu.

Ánh mắt anh đầy kinh ngạc, hơi thở gấp gáp, phát ra những âm thanh mơ hồ, như đang phản kháng.

Tôi ngồi lên đùi anh: “Anh cần phải hôn tôi rồi.”

Anh nhìn tôi, cố quay đầu sang hướng khác, trong cổ họng phát ra tiếng hừ lạnh.

“Hừ cũng không được. Tôi thả tay ra, anh không được hét.”

Tôi lại quay mặt anh về phía mình.

Ánh mắt anh lạnh nhạt, tai đã đỏ bừng, trên má còn hằn vết tay tôi.

Sự đối lập giữa vẻ ngoài bình thản và dáng vẻ bị áp bức này làm anh trông cực kỳ quyến rũ.

Tôi nhìn anh, tim đập loạn nhịp.

Xong rồi, lần này tôi không đói, mà là thèm.

Giọng anh khàn hẳn đi: “Xuống khỏi người tôi trước đã.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống: “Ơ, anh có vẻ cũng muốn…”

“Không muốn. Tôi còn ý chí cá nhân.” Bạc Nghiên đẩy tôi ra.

Anh hé cửa nhìn xung quanh, xác nhận không có ai trong nhà vệ sinh, rồi mới quay đầu lại.

“Em ra trước đi. Thi xong, tôi sẽ hôn em.”

Tôi vừa bước ra khỏi buồng, liền gặp Thẩm Hoài.

Lúc này tôi mới nhớ ra, Thẩm Hoài và Bạc Nghiên học cùng chuyên ngành.

Bạc Nghiên đợi một lát, rồi mới từ trong bước ra.

Gương mặt Thẩm Hoài tối sầm lại ngay lập tức.

“Hứa Chi Vi, mấy ngày nay anh cầu xin em chạm vào anh.” Giọng anh run rẩy, “Vậy mà em thà lêu lổng với cậu ta, còn hơn ở bên anh?”

“Anh bình tĩnh lại đi, đừng hành xử như thú hoang nữa.”

Tôi xoay người bỏ đi.

Thẩm Hoài đấm mạnh vào tường, máu rỉ ra từ các kẽ tay, rồi từ từ ngồi xuống.

“Cô ấy không còn thích mình nữa sao? Cô ấy giận mình thật rồi…”

Bình Luận (0)
Comment