Tôi Đói, Anh Nuôi Không?

Chương 17

Tôi ngập ngừng rút tay ra.

“Thân phận thật sự của em, anh sẽ ghét nó.”

“Tôi cũng có chuyện chưa nói thật với em.” Anh ngừng lại, giọng hơi trầm xuống. “Lần đầu gặp, để không bị em bóp ch ết, tôi mới nói em là Mỹ Dương Dương.”

Anh cười khẽ: “Thật ra tôi nhận ra rồi. Nhưng tôi nghĩ con gái chắc thích được gọi như thế.”

Tôi ngạc nhiên ngồi dậy: “Vậy là anh biết em là…”

Chưa nói hết câu, anh đã nhếch môi, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt đầy tự tin.

“Tôi biết em là ai. Chẳng phải vì em như vậy mà em luôn muốn hôn tôi sao?”

“Thế mà anh không thấy phiền à?”

“Phiền gì chứ? Em chẳng qua là thỉnh thoảng mọc hai cái sừng, sức khỏe hơi trâu một chút, không dính lấy tôi thì không chịu nổi…”

Anh nhìn tôi, nở nụ cười bất lực, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

“Chẳng khác gì những cô gái bình thường cả.”

Tôi sững sờ nhìn anh, rồi từ từ bật cười.

Anh thực sự nghĩ vậy.

“Bạc Nghiên, vậy chúng ta yêu nhau đi.”

Tôi lao vào vòng tay anh, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

“Hứa Chi Vi, sao em lại khóc vậy? Thôi tối nay đừng ngủ với tôi nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tôi lập tức ngẩng lên, lau khô nước mắt.

“Không được, phải ngủ chứ. Sắp nghỉ hè rồi.”

“Được.”

Anh cười ranh mãnh như một con cáo.

Lần này tôi không để anh tắt đèn.

Vì tôi muốn nhìn thấy anh.

Anh có gương mặt khiến người khác thoải mái khi ngắm nhìn.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, anh rút một tờ giấy lau qua loa, rồi mất kiên nhẫn mà dừng lại.

Một tay anh vuốt tóc ra sau, tay kia với lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường.

Điện thoại của tôi.

Màn hình hiển thị đã bị cúp máy rất nhiều lần, nhưng vẫn liên tục rung chuông.

“Anh có thôi đi không đấy? Gọi mãi, không biết chúng tôi đang bận sao?”

Giọng Thẩm Hoài qua điện thoại rất bình tĩnh: “Bạc Nghiên, đưa máy cho cô ấy.”

Tôi vẫn nằm trên giường, cầm lấy điện thoại: “A lô? Anh nói đi.”

Ánh mắt tôi liếc xuống Bạc Nghiên.

Góc nghiêng của anh thực sự rất đẹp.

Từ góc độ này nhìn xuống, sống mũi và đôi môi của anh hoàn hảo đến mức khó tả.

Thẩm Hoài nói: “Hứa Chi Vi, anh bị xe đâm rồi.”

Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt chực trào, giọng nghèn nghẹn.

“Bạc Nghiên, đừng mà.” Tôi cúi đầu nhìn anh.

Anh ngước mắt lên, khuỷu tay chống trên giường, nhướng mày nhìn tôi.

“Nghe anh ta nói chuyện cho rõ đi.”

Thẩm Hoài im lặng một lúc, như thể không nghe thấy gì, rồi tiếp tục:

“Em có thể đến thăm anh không?”

Tôi thở dài.

“Thẩm Hoài, anh làm vậy để làm gì?”

Giọng Thẩm Hoài chứa đầy cay đắng xen lẫn nụ cười khổ.

“Em đến đi, đến nhìn anh một lần thôi, chuyện đó khó đến vậy sao? Nếu sợ anh làm gì, thì để cậu ta đi cùng em cũng được.”

Bạc Nghiên nghe xong thì xoa trán, chẳng còn hứng thú gì nữa.

“Thôi được rồi, đi đi, tôi chịu hết nổi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment