Đúng lúc đó, Thẩm Hoài đến tìm tôi, tưởng rằng anh chàng kia đang bắt nạt tôi, liền xông vào đánh nhau với hắn.
Tôi và Thẩm Hoài là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ, ngoài chị tôi ra, chỉ có Thẩm Hoài chơi cùng tôi.
Hôm đó, vào một buổi chiều mùa hè, tôi ngồi bên cạnh Thẩm Hoài.
Tôi kể cho anh ấy nghe bí mật của mình.
Anh ấy cầm túi chườm đá áp lên mặt, cười một cái liền rên đau một tiếng.
“Hứa Chi Vi, hay là em ký hợp đồng với anh đi.”
Một túi đá lạnh được nhét vào tay tôi.
Thẩm Hoài ôm lấy cổ tôi, cúi xuống hôn.
“Anh thích em, thích rất rất nhiều năm rồi.”
Tôi tin rằng, lúc đó Thẩm Hoài thực sự chân thành thích tôi.
Sau đó, chúng tôi cùng thi đỗ vào một trường đại học.
Rồi chuyện đó xảy ra.
Chúng tôi đã lâu không gặp nhau.
Sáng hôm ấy, tôi soi gương và phát hiện trên đầu mình mọc ra hai chiếc sừng nhỏ.
Tôi hét toáng lên, nhưng chị tôi thì rất bình thản.
“Đây chính là hình dạng thật của chúng ta. Điều đó cho thấy em đã quá lâu không ăn gì.”
Tôi lập tức chạy đi tìm Thẩm Hoài.
Ban đầu, anh ấy rất vui, nhưng khi nhìn thấy đôi sừng trên đầu tôi, sắc mặt liền thay đổi.
Tôi nóng lòng muốn kiểm chứng lời chị, liền nhào đến hôn anh ấy.
Quả nhiên, tôi trở lại bình thường.
“Em ổn rồi! Thẩm Hoài, anh xem này.”
Anh ấy dựa vào tường, lạnh lùng đẩy tôi ra: “Cút đi.”
Tôi đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì.
Kể từ ngày đó, thái độ của Thẩm Hoài hoàn toàn thay đổi.
“Đừng lại gần anh nữa, cũng đừng bám theo anh.
“Chúng ta không phải là người yêu. Anh chưa bao giờ nói em là bạn gái của anh.
“Sao em không đi tìm người khác?”
Anh ấy ghét bỏ đặc điểm của tôi, nên không muốn nuôi tôi nữa.
Nhưng anh càng không nuôi, đặc điểm ấy lại càng lộ rõ, và anh lại càng ghét tôi.
Chúng tôi rơi vào vòng luẩn quẩn không hồi kết.
Sau gần một tháng bị Thẩm Hoài trốn tránh, tôi buộc phải trèo vào ký túc xá nam.
Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy.
“Thẩm Hoài, em đói đến mức khó chịu rồi. Anh có thể…”
Thẩm Hoài nắm chặt cổ tay tôi, đẩy tôi vào tường, giọng đầy tức giận.
“Em không thể kiểm soát được sao? Đừng có mà như thú hoang nữa!”
Lưng và khuỷu tay tôi va vào tường, đau đến mức bật kêu nhỏ.
Nước mắt dâng lên trong đáy mắt.
Thẩm Hoài ngồi dậy, nhưng không nói gì, chỉ im lặng.
Anh ấy ngày càng không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi yếu ớt kéo tay áo anh ấy: “Thẩm Hoài…”
Tay tôi vừa nắm được vạt áo, đã bị anh rút ra.
“Đủ rồi. Anh ra ngoài ở, đừng theo anh.”
Cửa đóng sầm lại.
Tiếng khóa cửa vang lên.
Anh ấy không muốn tôi tìm đến nữa.
Gió thổi làm rèm cửa bay phần phật.