Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 112

Editor: Mít

Mạc Linh Chi nằm trên mặt đất, cằm cũng bẹt trên đất, chắc là vì thịt dày cho nên cũng chỉ hơi đau một chút, đúng là không xảy ra vấn đề khác.

Nhưng cô lại ngã đến choáng váng.

Khuôn mặt cô ngơ ngác nằm trên đất, đôi mắt chớp chớp không nhúc nhích, giống như còn chưa lấy lại tinh thần.

Cháu trai của Du Chi đột nhiên đi tới trước mặt Chi Chi thì đứng lại, cụp mắt nhìn cô, cố nén cười: “Lần đầu gặp mặt, không cần hành lễ lớn như vậy đâu.”

Cậu bé nhỏ nói đến rất là đường hoàng, làm sao, thấy thế nào… muốn ăn đòn.

Mạc Linh Chi: "..."

Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha!!!"

Đầu tiên là người chung quanh nở nụ cười, nhân viên của ê-kíp cũng bắt đầu cười, sau đó các fan vây xem từ phía xa cũng cười.

Tiếng cười liên tiếp vang lên, Trương Diệu Vi ở trong phòng ló đầu ra nhìn: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mọi người đều cười thế?”

Cô ấy lại nhìn ra cửa, Chi Chi vẫn đang nằm rạp trên đất, phía trước có một bé trai đang đứng đó, những người khác đều cười ha ha.

Cô ấy chỉ sửng sốt vài giây đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

Trương Diệu Vi: “Phụt ha ha ha ha!!” Tập thể đang cười ngất lại có thêm một người nữa.

Oanh...

Nghe thấy tiếng cười xung quanh mình, trong nháy mắt mặt Mạc Linh Chi đỏ rực, cách một lớp lông trắng rồi vẫn có thể nhìn xuyên qua khuôn mặt đỏ bừng như luộc chín.

“Áu!”

Cô phát ra tiếng kêu thảm rồi nhanh chóng đứng lên chạy về phía sau, hốt hoảng chạy trốn.

Thậm chí vì chạy trốn quá gấp gáp, suýt chút nữa lại vấp ngã.

“Chi Chi! Đừng đi mà!” Cậu bé kinh ngạc thốt lên.

Nhưng mà, chó con chạy trốn càng nhanh hơn, giống như là lửa cháy đến mông vậy, mang theo thân thể mũm mĩm giống như một quả bóng, lập tức đột ngột biến mất không gặp ai.

Mọi người: "..."

Mọi người: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Rất nhanh, chuyện của Chi Chi ở khu nghỉ dưỡng ở lưng chừng núi lại được “lưu truyền”.

Bởi vì có máy quay cố định, cho nên mọi người đều biết, lúc này cún con đang trốn bên cạnh cây bạch quả ở sau khu nghỉ dưỡng, dựa người vào cây bạch quả, yên lặng đau thương.

Ở cửa sau của khu nghỉ dưỡng, cậu bé ló đầu ra: “Chúng ta có đi tìm Chi Chi không?”

Vẻ mặt của Trương Tụng Hạo thành thật: “Không được, lúc này Chi Chi không muốn gặp chúng ta, đặc biệt là anh, anh không được làm em ấy buồn thêm nữa, càng không thể làm cho em ấy chạy lên trên núi.”

Nói xong, bé trừng mắt nhìn cậu bé kia.

Người này vừa rồi còn k1ch thíchChi Chi!

Du Chi cũng nói: “Cháu đó, rõ ràng rất thích Chi Chi, thế mà còn làm nhóc ấy như vậy?”

Chàng trai nhỏ sờ mũi, có chút ngại ngùng.

Trương Dương Triết bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Có cho con ở đây, luôn luôn không thiếu “tin tức”.

Bây giờ trong thời gian ngắn, e rằng mọi người không còn hơi sức đi tiếp đón những vị khách khác.

Trương Diệu Vi: “Nếu không thì đi tìm Hạ tổng xem sao?”

Trương Dương Triết có chút lưỡng lự.

Lúc này, chó con đang ngồi xổm dưới tàng cây bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời chạy thẳng về phía bọn họ.

Ngay lập tức, mấy người vây quanh cửa sau đang nhìn lén bắt đầu tản ra, ai về chỗ người đó.

“Mọi người phải giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nếu không Chi Chi sẽ thẹn thùng.”

“Được, chắc chắn sẽ giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.”

"Ha ha ha, chúng ta như thế này là đang lừa dối cún con sao? "

...

Trong tiếng cười, tất cả mọi người đều trở về vị trí của mình.

Mạc Linh Chi hít một hơi thật sâu chạy về phía cửa sau, tai cũng giật giật.

Không phải chỉ là mất mặt sao?

Ngược lại bây giờ cô dùng thân thể của gấu trúc Chow Chow, không phải bản thế “Linh” của cô!

Hơn nữa, chuyện mất mặt trước đây cũng xảy ra không ít rồi.

Vẽ vành mắt đen, nghĩ bản thân mình sắp chết, ngụy trang thành quốc bảo...

Từng việc từng việc một đều là những hồi ức cô không dám nhớ lại.

Cho nên, lần này cô cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì là được!

Dùng một câu nói để hình dung chính là… “Chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là người đối diện!”

Nghĩ như vậy, bước chân của Mạc Linh Chi lại tăng nhanh, bốn cái chân ngắn cũn lại bước đi nhanh chóng, cả người mập mập cũng bồng bềnh theo, rất nhanh đã chạy đến cửa sau, cô hít một hơi thật sâu, rồi bước vào trong nhà.

Nhưng mà...

Nhưng người khác dường như là không có chuyện gì xảy ra, vẫn gật đầu chào hỏi cô như thường lệ, không hề có một chút kỳ lạ nào.

Ồ?

Lẽ nào tất cả mọi người không để ở trong lòng sao?!

Trương Dương Triết hắng giọng một cái: “Chi Chi, nhóc còn không mau đi tiếp khác đi, gần đây phải làm việc thì mới có cơm ăn đó, nhóc vừa rồi sao vậy?”

Mạc Linh Chi trợn mắt lên, bọn họ thật sự không để trong lòng!!

Thật là!

Đây chỉ một chuyện nhỏ thôi!

Cô hưng phấn đáp lại một tiếng: “Áu!”

Ngay sau đó, cô bước chân nhanh nhẹn đi ra phía cửa, tiếp tục công việc là “cún con tiếp khách”của cô.

Cô cho rằng mọi người đều không để bụng chuyện này.

Nhưng cô không ngờ tới, ở sau lưng cô, bọn họ lại không nhịn được mà nhếch môi cười.

Ôi trời mẹ tôi ơi, đây chính là niềm vui của Hạ Vân Trù sao?

Mỗi ngày sinh hoạt cùng với một đứa nhóc đáng yêu thế này, thỉnh thoảng lại trêu chọc con vật nhỏ ngốc nghếch dễ thương này, không biết sẽ tốt đẹp đến mức nào!

Chẳng trách có thể nhìn thấy rõ Hạ Vân Trù vui vẻ hơn nhiều.

Mọi người nhịn cười, mắt vẫn liên tục liếc nhìn về phía cún con kia.

-

Khách hàng đã vào phòng ăn, Trương Dương Triết và Trương Diệu Vi đều đi tiếp đãi.

Những khách mời này đại khái đều đã được ê-kíp dặn dò trước, mỗi người có thể làm khó dễ người khác một chút, làm cho Trương Dương Triết và Trương Diệu Vi không có cách nào phân thân ra được, thậm chí cả Cam Vũ Quyên đang hỗ trợ ở trong bếp cũng phải đi ra để “bị làm khó dễ”.

Trương Tụng Hạo và Chi Chi đứng ở cửa tiếp đón khách hàng.

Chỉ là lần này, cô cũng không học theo cách chào hỏi của Trương Tụng Hạo, mà cô ngồi xổm xuống, nhìn thấy Trương Tụng Hạo tiếp đón khách hàng, thì cô cũng rụt rè gật đầu, đều không hề di chuyển vị trí!

Bộ dáng này ngược lại lại làm cho người khác buồn cười, đạo diễn Chương ở gần đó đã muốn cười điên lên rồi, nhưng vẫn cố gắng kìm nén.

Cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không thì nhóc con này sẽ tức giận.

Nhưng không thể không nói, cái tư thế này của chó con cũng khá đẹp.

Trên một gương mặt không hề có cảm xúc, ngồi xổm ở chỗ đó, Trương Tụng Hạo đi mở cửa xe, chó con vẫn ngồi xổm tại chỗ, khi có người đi tới trước mặt mới tự phụ gật đầu.

Đáng tiếc...

Những người này hầu như ai cũng vì cô mà đến.

Mỗi một người đi ngang qua đều muốn nựng cái đầu của cô một cái, cực kỳ phá hoại hình tượng nghiêm túc của cô!

Chi Chi rất là buồn bực, đặc biệt là vị khách hàng cuối cùng.

Ê-kíp đã sắp xếp ba nhóm khách mời, một bàn là Du Chi và ông xã, cháu trai, một bàn là hai người dẫn chương trình rất nổi tiếng, còn một bàn là một ngôi sao nước ngoài, là một ca sĩ rất nổi tiếng.

Thậm chí Trương Diệu Vi còn nhờ cô ấy ký tên.

Những đồ ăn buổi trưa mới mua chỉ có thể làm được bốn phần ăn, vừa rồi đạo diễn Chương còn cho thêm ba người hâm mộ rất hưng phấn vào đó, như thường lệ, bọn họ đều sờ sờ đầu chó con.

Cô là “cún con tiếp khách”, gần như trở thành một tiêu chí chỉ cần đi qua thì sẽ sờ một cái.

Cuối cùng là vị ngôi sao nổi tiếng nước ngoài kia, sau khi cô ấy kinh ngạc thốt lên thì đi thẳng đến chỗ chó con, ôm cô lên.

Mạc Linh Chi: “???” Cô há hốc mồm.

Người nước ngoài kia ôm chặt lấy cô, thậm chí còn nhiệt tình hôn bẹp một cái lên mặt cô, vẫn còn nói luyên thuyên hưng phấn gì đó, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Sau khi Mạc Linh Chi dại ra, vừa giãy giụa vừa gào thét: “Áu”

Người bạn ngoại quốc xinh đẹp hưng phấn quá mức, thấy cô gào lên lại hôn thêm một cái.

Mạc Linh Chi: "!!!"

Tiếng kêu im bặt đi.

Lần đầu tiên gặp phải người như vậy, cô cực kỳ ngơ ngác, thậm chí còn không dám phát ra tiếng.

Cô mà gọi lên thì cô ấy sẽ lại hôn cô!!

Nhưng mà sau khi tiếng của cô im bặt, vị ngôi sao nước ngoài kia lại hôn thêm cái nữa.

Mạc Linh Chi muốn khóc.

"Please let her go!" Trương Tụng Hạo nổi giận, lớn tiếng nói.

Ngôi sao ngoại quốc kia vẫn rất hưng phấn, lại nói luyên thuyên một chuỗi dài giống như vừa rồi “Rốt cuộc chị cũng gặp được em”, “Ôi Chi Chi thân ái của chị” “Em còn đáng yêu hơn nhiều so với xem trên chương trình”...

Miệng cô ấy nói giống như cái máy vậy, bắn liên thanh không dừng lại chút nào.

Lúc này, một bàn tay duỗi ra, rất dễ dàng ôm lấy Chi Chi ra khỏi l0ng nguc của cô ấy.

Mạc Linh Chi nghe được mùi hương quen thuộc.

Người nhận nuôi!

Cô lập tức vùi vào trong ngực của anh, rụt cổ một cái, chôn đầu không dám ngẩng lên.

Hạ Vân Trù nhẹ nhàng xoa đầu của cô, lại quay về phía vị ngôi sao ngoại quốc kia dùng tiếng Anh khách sáo nói: “Cảm ơn vì đã thích Chi Chi, nhưng mà Chi Chi rất ngại ngùng, sự nhiệt tình của cô làm nhóc ấy sợ, thật sự xin lỗi.”

Lúc này, người kia mới lấy lại tinh thần, lịch sự nhận lỗi.

Mạc Linh Chi len lén ngẩng đầu lên thì thấy người kia duỗi một tay về phía cô, nở một nụ cười sáng lạn, nói một câu gì đó mà cô nghe không hiểu.

Hạ Vân Trù: “Chi Chi, cô ấy hỏi em nhóc có muốn tha thứ cho sự kích động của cô ấy không.”

Mạc Linh Chi suy nghĩ một chút, duỗi chân ra chạm vào tay người phụ nữ.

Cô chỉ cảm thấy sự ấm áp và nhiệt tình trên người người phụ nữ này, cô ấy thật sự rất yêu quý mình.

Chi Chi đương nhiên sẽ duỗi chân ra đồng ý nắm tay!

Điều này cũng quá đáng yêu rồi, quá phạm quy!

Ngôi sao nước ngoài kia nắm chân cô, quả thực hận không thể hôn thêm mấy cái, tốt nhất có thể mang một cái bao tải mang luôn đi.

Trong mắt cô ấy, Mạc Linh Chi lại nhìn thấy cái ý nghĩ này, lập tức vùi đầu vào trong l0ng nguc của Hạ Vân Trù, run lẩy bẩy.

Nhiệt tình quá mức, vẫn hơi đáng sợ.

Hạ Vân Trù dẫn khách hàng đi vào, lại giống như “vô tình”, xoa xoa hai cái lên mặt Chi Chi, đặc biệt là chỗ người kia vừa hôn xong, còn dùng sức hơn.

Khách mời bên ngoài càng nhiều, việc trong nhà bếp gần như đã hoàn thành xong, còn lại giao cho Tô Ức làm nốt, còn Hạ Vân Trù ra ngoài giúp đỡ.

Ngoại trừ vị khách cuối cùng vẫn còn đang gọi món, còn hai bàn còn lại đã được bê đồ ăn lên.

Những người khác vẫn đang ứng phó với sự “làm khó dễ” của các vị khách, ngay cả Hạ Vân Trù cũng bị chỉ huy làm việc, còn Mạc Linh Chi có chút vô vị, nghe thấy mùi thơm của đồ ăn, cô đi tới đi lui trong phòng.

Thơm quá, thật sự là thơm quá đi!

Tô Ức nấu cơm thật sự quá ngon, cho dù chỉ là món ăn nấu tại nhà cũng đầy đủ hương vị và màu sắc, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy có khẩu vị rồi, Chi Chi ngửi thấy mùi thơm thì cái bụng cũng ùng ục reo lên.

Cô đói bụng rồi.

Không được!

Cô nhất định phải làm một việc gì đó, nếu không cô cũng muốn nhảy lên bàn ăn để ăn đồ ăn mất!

“Khăn ăn đâu? Phục vụ có chuyện gì vậy” Du Chi từ ái đóng vai nghiêm túc vẫn vô cùng đáng sợ, bà ấy chỉ cần nhíu mày là lập tức có thể đạt đến trình độ lên sân khấu đóng vai “Dung ma ma” được luôn.

Nhưng mà không ai làm gì được cả.

Du Chi đang muốn nói cái gì nữa, lại phát hiện có gì đó đang kéo vạt áo của bà ấy.

Bà ấy vừa cúi đầu nhìn đã thấy một chú chó con đang ngậm khăn ăn ngẩng mặt nhìn bà ấy.

Du Chi lập tức vui vẻ, sự nghiêm túc không còn giả bộ được nữa, khuôn mặt đầy hiền dịu: “Oa, Chi Chi đưa khăn ăn cho dì sao? Chi Chi giỏi quá!”

Mạc Linh Chi nhón chân lên, đưa khăn ăn cho Du Chi.

Khuôn mặt Du Chi tươi cười nhận lấy khăn ăn, cháu của Du Chi cũng tha thiết mong chờ nhìn Chi Chi.

Chi Chi lại xoay người rời đi.

Du Chi và cậu bé nhìn theo bóng lưng của cô, rất lưu luyến, chí có mỗi chồng của Du Chi múc cho mỗi người một chén canh, sau đó chọn món bắt đầu ăn, tiếp theo, ánh mắt ông ấy sáng lên.

“Ôi chao, ngon thật!”

“Thật sao?” Du Chi sững sờ nhìn về phía bàn ăn.

Ngay sau đó, bà ấy cầm cái muôi múc một muỗng đậu hũ Ma Bà, trước đó Du Chi chỉ biết Tô Ức và Hạ Vân Trù biết nấu cơm, một người là một tiểu thịt tươi nổi tiếng, mộ người là Hạ tổng của Hoa Minh.

Bà ấy cũng không mong chờ bữa trưa này ăn thật ngon, thậm chí ê-kíp đã nói rồi, bảo bọn họ cứ việc làm khó dễ.

Nhưng khi đậu hũ Ma Bà vừa vào miệng, cái hương vị thơm ngon mềm mịn lập tức chiếm lấy toàn bộ vị giác, trong nháy mắt lập tức chinh phục tất cả những người ăn món ăn này.

Du Chi kinh ngạc thốt lên: “Thật sự rất ngon đó!”

Cậu bé cũng gật đầu theo.

Du Chi không nhịn được quay về phía màn hình bất đắc dĩ cảm thán: “Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng phải làm khó bọn họ thế nào, không nghĩ tới ăn lại ngon như vậy, đây chắc chắn không hề thua kém tay nghề bếp trưởng, ít nhất thì tôi rất ít khi ăn được món ăn làm người ta kinh ngạc như vậy. Tô Ức, người trẻ tuổi này không được như vậy nha, trở về tôi muốn gặp một chút, sau đó muốn quỵt tiền cơm.”

Chồng của Du Chi và cậu bé ăn ngon miệng cũng không ngẩng đầu lên, gật đầu lia lịa.

Du Chi: “Tôi thật sự rất thích mùi vị này, còn có canh mướp này thật sự rất tươi ngon, miếng mướp vừa mềm vừa thơm, độ sánh vừa phải, hương vị không quá nồng cũng không quá nhạt, có thể nói là hoàn mỹ. Lại nếm thử món thịt băm mộc nhĩ này... A! Tô Ức, rốt cuộc sao có thể làm món ăn này ngon đến như vậy, thịt vừa ngon vừa mềm, hơn nữa...”

“Ục ục” Một âm thành cắt ngang lời khen của Du Chi.

Bà ấy nhìn về phía cậu bé, lại nhìn về phía chồng của bà, khuôn mặt hai người cũng mờ mịt.

“Ục ục” Lần này, tiếng càng lớn hơn.

Ba người cùng nhau cúi đầu nhìn về phía bên cạnh bàn ăn, trên đất, một cục trắng đen không biết đã quay lại từ lúc nào, đang đứng bên cạnh bàn, cái bụng ục ục reo lên.

Còn cô thì ngước đầu lên, khóe miệng có chút vệt nước lấp lánh là...

Đang ch4y nước miếng?

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment