Editor: Siro
Vài ngày sau.
Bên cạnh thùng rác, một con hamster đang lục tìm đồ ăn.
Thế nhưng, ngoài mấy thứ hôi hám ra thì chỉ có đồ hư hỏng bị người khác vứt bỏ, hoàn toàn không thể ăn được.
Con hamster đó chính là Mạc Linh Chi.
Năng lượng để dành mấy ngày qua chỉ đủ cho cô làm móng vuốt đã đứt rời mọc ra lại, thậm chí lỗ tai bị rơi mất còn không mọc ra nổi.
Đừng nói là về núi, kể cả biến hình cô cũng không làm được.
Đói bụng khiến cô suy yếu và mất sức. Hiện tại, thức ăn là thứ cần thiết nhất với cô.
Vào những ngày cuối năm này, cả thành phố chìm trong mùa đông lạnh lẽo, ngoài trời vừa rét buốt vừa ẩm ướt. Đừng nói trong hẻm, mà cả ngoài đường, người cũng dần thưa thớt.
Thức ăn trong thùng rác càng lúc càng vơi đi, sự ẩm ướt làm thức ăn bị ném bỏ càng trở nên khó ăn hơn nữa.
Cô khó khăn lục mở một hộp bánh kem, nhưng bên trong chỉ còn lại một ít kem dính trên hộp, thế là cô lập tức há miệng.
Chút ít thức ăn này không thể lấp đầy bụng cô, vậy nên cô thất vọng đi đến nơi tiếp theo.
Ra khỏi ngõ hẻm, gió rét thổi qua, cô lập tức rùng mình. Mặt đất lạnh cóng làm chân cô nhức nhối không thôi. Hiện giờ, chỉ mới mấy ngày trôi qua mà cô đã có những vết thương do giá rét. Cô cúi thấp đầu nhỏ xuống, nhẹ nhàng xoa móng vuốt lạnh buốt cho mình.
“Hức hức hức...” Có tủi thân, vành mắt đỏ lên.
Nhưng ngay sau đó, cô vội dùng chân lau đi nước mắt của mình.
Không được khóc, nước mắt sẽ bị đông trên mặt, vậy sẽ càng khó chịu hơn.
Lúc này, Mạc Linh Chi nghe được tiếng động cơ xe.
Cô lập tức chui vào vành đai xanh bên cạnh. Sương lạnh làm cô càng thêm khó chịu, nhưng cô cứ tiếp tục trốn trong đó, không dám ló đầu ra.
... Cô bắt đầu sợ loài người.
Chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy xa. Mạc Linh Chi đi ra, tiếp tục tiến về phía trước.
Tuy nhiên, chiếc xe màu đen trước mặt bất chợt lùi lại.
Đôi mắt đậu đen tỏ ra hoảng sợ, cô lập tức quay người và chạy về hướng vành đai xanh vừa nãy.
“Vụt...” Như thể đang liều mạng, cô lao qua khoảng trống giữa các cành cây.
Một người bước xuống xe, hơn nữa đang đến gần cô.
Mạc Linh Chi run lẩy bẩy.
“Bé chuột hamster?” Giọng vừa khàn vừa trầm thấp, nghe khá quen thuộc.
Ngay sau khi xuống núi, cô chỉ từng nghe được giọng của một vài người. Tiếng nói quen thuộc này làm cô không kiềm lòng được nhìn ra ngoài qua khe hở.
Người đàn ông đó ngồi xổm xuống, và gương mặt anh lọt vào tầm mắt cô.
“!!!”
Là người đàn ông trước kia nói chuyện với Bạch Ngọc!
Nghĩ đến Bạch Ngọc, vẻ hoảng sợ trong mắt cô càng đậm nét hơn. Cô vội lùi về sau, nhưng lại đụng phải cành cây rậm rạp bên trên. Cái rét làm cơn đau thêm trầm trọng khiến cô đau đớn đến mức vặn vẹo.
Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của cô, Hạ Vân Trù khẽ nhíu mày.
... Anh chắc chắn đây chính là con hamster anh đã gặp hôm đó.
Nó trông hoàn toàn khác với những con chuột hamster khác, hơn nữa nét mặt vô cùng có tính người, cả đuôi và lông cũng rất khác biệt.
Chỉ có điều...
Anh dừng mắt ở lỗ tai bị khuyết và đôi mắt hốt hoảng của cô.
Mới vỏn vẹn mấy ngày, con hamster này đã gặp phải chuyện gì vậy?
Vài ngày trước, cô không sợ người lạ, nằm trên tay người khác tò mò cào nhẹ cổ tay người ta, vừa dáo dác nhìn anh với vẻ mặt hiếu kì, không mảy may sợ sệt.
Vậy mà bây giờ, cô bị thiếu mất một tai, nhìn thấy người thì lập tức hoảng loạn lùi lại, bụng lép kẹp, cộng thêm một số vết thương trên cơ thể đã đóng băng.
Hạ Vân Trù cau chặt mày hơn.
-
“Ăn đi, không biết nhóc thích gì, anh chuẩn bị cho nhóc chút ít đồ ăn nè.” Dứt lời, Hạ Vân Trù đặt vài đĩa nhỏ dưới đất.
Anh đã phát hiện ra con hamster này cách đây vài tiếng rồi, nhưng dù anh nói gì đi chăng nữa thì nó cũng không chịu ra ngoài.
Trái lại, anh vừa đến gần, cô sẽ lập tức chui rúc vào sâu hơn với vẻ mặt hoảng sợ. Vì bị động chạm nên vết thương trên người cô bắt đầu rỉ máu, khiến anh không dám làm bừa.
Vì vậy, Hạ Vân Trù chỉ có thể bảo trợ lý mua thức ăn dành cho hamster, rồi bày trước mặt cô.
Chú chuột hamster đang lẩn trốn đó vẫn không chịu ra ngoài.
Nghĩ bụng, Hạ Vân Trù lùi lại vài bước, thấy không có động tĩnh gì, anh lại lùi thêm vài bước nữa.
Cứ lặp đi lặp lại mãi như thế, đến khi anh và xe đã lùi xa mười mét, cuối cùng bên trong mới có tiếng động.
Mạc Linh Chi rất sợ.
Nhưng cô cũng không đói lắm. Dù giọng nói của loài người này rất nhẹ, không gây ác cảm với cô, tuy nhiên cô vẫn cực kỳ sợ anh, hoàn toàn không dám đến gần.
Đợi anh lùi lại mười mét, cô mới dám chầm chậm bước ra.
Nếu không phải quá đói, chắc chắn cô sẽ không bao giờ ra ngoài!
Vì lạnh và đói, cô phải bất chấp rủi ro bước ra khỏi chỗ nấp.
Cà rốt, quả hạch, gạo, sữa tươi, nước, toàn là thức ăn sạch sẽ và đầy hấp dẫn. Cô kiềm lòng không đặng vội nhào tới, ngay sau đó cô vừa nhìn Hạ Vân Trù ở phía xa, vừa ăn ngấu nghiến.
“Hạ tổng...” Trợ lý Cao cẩn thận mở lời.
Anh ta thật sự không bao giờ ngờ được, rằng sếp của họ lại có lúc biết quan tâm đến vậy!
Đây là ông sếp lạnh lùng, vô cảm, sát phạt và quyết đoán đấy sao?!
“Ừm.” Hạ Vân Trù đáp lại, mắt vẫn nhìn chuột hamster đang tràn ngập đề phòng kia.
“Anh... muốn nuôi hamster ạ?” Giọng điệu thử thăm dò.
Sếp muốn nuôi thú cưng hả?
Là trợ lý, nếu anh ta không nhìn ra thì thật sự quá thất trách rồi!
Vậy nhưng, Hạ Vân Trù lắc đầu, không đáp lại.
Trợ lý Cao thở phào nhẹ nhõm, đến cả phụ nữ hay người thân ông sếp lạnh lùng này cũng chẳng muốn tiếp xúc, thì sao anh có thể nảy ra ý nuôi một con thú cưng được chứ?
Hôm nay...
Có lẽ hiếm khi anh bộc phát tấm lòng vàng chăng?
Cách đó không xa, hamster đã ăn no, rồi lập tức trốn vào trong vành đai xanh.
Hạ Vân Trù từ từ đến gần, ngồi xổm xuống.
Anh không nhìn thấy chuột hamster kia đang trốn ở đâu, chỉ nói vọng vào trong: “Đừng sợ, nhóc đi ra đi, vết thương của nhóc cần được chữa trị, nếu không sẽ chết vì mất máu quá nhiều đó. Hơn nữa, trời lạnh lắm, nhóc có thể sẽ bị chết rét bất cứ lúc nào đấy.”
Không có động tĩnh.
Hạ Vân Trù đợi một hồi, lại lắc đầu.
Dù nó thông minh và có tính người đến đâu thì cũng không phải là người thật. Vậy sao anh lại nói tiếng người với chú hamster đó nhỉ?
Anh đứng lên. Trợ lý Cao bước lại gần, khẽ nhắc nhở: “Hạ tổng, sắp đến thời gian hẹn với đổng sự Vương rồi...”
Hạ Vân Trù không động đậy, nhìn thêm một lát nữa, anh mới dẫn trợ lý Cao đi.
Đợi khi họ đi xa, Mạc Linh Chi mới thò đầu ra.
Sau đó lại rụt đầu, cô nhẹ nhàng dụi dụi vào cơ thể lạnh cóng của mình.
Đúng vậy, nếu không khôi phục năng lượng để biến thành người, có lẽ cô sẽ bị chết rét, không về lại núi được nữa.
Nhưng may là cô mới vừa ăn no, trong cơ thể bắt đầu chầm chậm tích trữ năng lượng...
Vậy ngày mai thì sao, cô còn có thể ăn no không?
-
“Lưu Vĩ còn đang cầu xin trong văn phòng, mong anh có thể bỏ qua cho anh ta. Cũng vì áp lực trong nhà quá lớn nên anh ta mới...” Trợ lý Cao cẩn thận nói đỡ trước mặt Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù không mảy may phản ứng, cất giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ không thay đổi hình thức xử phạt, nếu gây chuyện nữa thì báo cảnh sát.”
Anh nhìn trợ lý Cao, vô cảm nói: “Chú ý thân phận của cậu.”
“Dạ!” Trợ lý Cao căng thẳng, lập tức nghiêm túc đồng ý.
Hồi đáp bên phía công ty, trợ lý Cao tiếp tục báo cáo tình hình, lần này không còn mang theo tình cảm cá nhân nữa.
“Hạ tổng, anh có muốn thông qua dự án mà đạo diễn Trần đã đệ trình cho quản lý Triệu trước đó không?”
“Không thông qua, báo cho ông ta biết, nếu ông ta lại giao loại dự án nhảm nhí đó nữa thì ông ta có thể nhường chỗ cho cấp dưới được rồi đấy.”
“Cát An...”
Trợ lý Cao báo cáo, trong khi anh lắng tai nghe và vận hành công việc hữu hiệu như một cái máy.
Đi ngang qua nơi ngày hôm qua, Hạ Vân Trù vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con đường sạch sẽ, bên trên vành đai xanh còn một lớp tuyết chưa tan hết, ngoài ra không có bất kì sinh vật nào khác tồn tại.
Khẽ cười khẩy, anh lắc đầu.
Đã qua một đêm, hamster kia không biết đã chạy đâu mất rồi, có lẽ nó không đủ may mắn nên không thể vượt qua nổi cơn rét tối qua...
Thuở nhỏ, Hạ Vân Trù sống trong một khu nhà cũ kĩ, trong khu nhà có rất nhiều mèo lạc. Vào ngày đông, thi thoảng tiết kiệm được thức ăn, anh sẽ ra ngoài cho mèo hoang ăn khi trời chạng vạng.
Nhưng hầu như mỗi một con mèo hoang anh chỉ có cơ hội được gặp một lần.
Lần sau anh đến, chúng không còn ở đó nữa, hoặc có lẽ chúng đã đi xa, hoặc có lẽ chúng được người ta nhận nuôi, hoặc cũng có lẽ... đã chết rét trong một đêm đông nào đó.
Mèo hoang đã như thế, thì sao anh có thể gặp lại con hamster nhỏ nhoi ấy được chứ?
Hôm qua đã là một chuyện tình cờ lắm rồi.
Anh thôi không nhìn nữa. Nhưng trong phút chốc, anh bỗng nhiên nhìn sang, rồi vội vã hô lên: “Dừng lại!”
Trong một bụi cây thấp bé dưới vành đai xanh, một cái đầu nho nhỏ đang thăm dò ló ra và nhìn về phía xe anh.
Không biết tại sao, sau nỗi kinh ngạc, môi Hạ Vân Trù chợt nhướng lên khó thể nhận ra.
Lần này anh đứng cách xa năm mét, hamster nóng lòng đi ra. So với hôm qua, vết thương do giá rét của cô vẫn thế, nhưng rõ là cô đã có sức sống hơn nhiều.
Vẫn là những món ăn đó, và cô vẫn vừa ăn vừa cảnh giác nhìn họ chằm chằm.
Sau khi ăn xong, hamster trốn vào trong vành đai xanh.
Vì lý do nào đó, Hạ Vân Trù đột nhiên nhớ tới chuyện mình từng cho mèo hoang ăn trong khu nhà cũ kỹ kia. Chúng cực kì đề phòng, nhưng lại vô cùng đơn giản.
Chợt nảy ra một ý định, Hạ Vân Trù đến gần, ngồi xổm xuống và hỏi cô: “Nhóc có muốn về nhà với anh không?”
Hamster không ra ngoài, cũng không phát ra tiếng kêu.
Hạ Vân Trù khe khẽ thở dài.
-
Mỗi ngày, cùng một thời gian và cùng một địa điểm, trong ánh mắt khiếp hãi của trợ lý Cao, Hạ Vân Trù cho con hamster này ăn, tới tận năm ngày.
Cuối cùng, vào hôm nay, anh chỉ đứng cách hamster khoảng nửa mét.
Hôm nay là ngày ba mươi mốt tháng mười hai.
Hamster nhỏ vùi đầu vào ăn đống quả hạch đã bóc vỏ, trong mắt không còn cảnh giác như mấy ngày trước.
... Chắc hẳn cô từng bị loài người làm tổn thương.
Nhưng sau năm ngày anh cố thể hiện tấm lòng của mình, cô đã dần dần không còn đề phòng anh nữa, cho phép anh đến gần mình.
... So với loài người, đây quả thật là một cậu nhóc đơn giản.
Sau khi cô ăn xong, Hạ Vân Trù nhẹ giọng lặp lại: “Hôm nay nhóc có bằng lòng về nhà với anh không?”
Hamster ngoảnh mặt bỏ đi.
Một bàn tay lớn bắt lấy cô và đặt lên lòng bàn tay.
“Chít chít...” Cô điên cuồng vùng vẫy theo bản năng, ánh mắt lại tỏ ra hoảng sợ.
“Anh không làm nhóc bị thương đâu. Anh chỉ muốn xem thử vết thương của nhóc thôi?” Hạ Vân Trù nhẹ nhàng xoa đầu cô.
So với Bạch Ngọc, bàn tay anh vô cùng ấm áp, hơn nữa giọng anh rất khẽ khàng. Dù anh không hay cười nhưng cô có thể cảm nhận rõ được sự thân thiện của anh.
Trong vô thức, Mạc Linh Chi không từ chối.
Hạ Vân Trù kiểm tra vết thương của cô. Hiện nay, chủ yếu là cô bị thương do giá rét và va quẹt, không còn nghiêm trọng như hồi anh mới gặp, đương nhiên cũng không còn yếu ớt nữa.
Thế nhưng, khi anh chạm vào vị trí tai bị khuyết của cô, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng và sắc bén.
Vết đứt rất gãy gọn, chắc hẳn do bị kéo cắt.
Mắt Hạ Vân Trù sa sầm.
Về phần Mạc Linh Chi, khi anh đụng vào tai, cô bất giác giùng giằng nhảy xuống, chợt lùi lại.
Cô đề phòng nhìn anh, trong đôi mắt đậu đen đầy nghiêm túc.
Như thể anh vừa nhúc nhích thì cô sẽ lập tức bỏ chạy mất dạng.
Đau nhức của ngày hôm đó như còn ngay trước mắt, anh mới vừa chạm vào đã khiến cô hoảng sợ.
“Anh sẽ không làm tổn thương nhóc đâu. Anh tôn trọng sự lựa chọn của nhóc. Tối nay trời sẽ có bão tuyết, có lẽ nhóc sẽ không chịu đựng nổi đâu. Ngày mai là Nguyên đán, là ngày đầu tiên của năm mới, nhóc về nhà với anh nhé.” Anh dịu giọng.
Mạc Linh Chi khựng lại, sau đó lùi ra sau, rồi chạy vào trong vành đai xanh.
Hạ Vân Trù thất vọng đứng lên, giọng khàn và nhẹ: “Vậy mai anh sẽ quay lại cho nhóc ăn tiếp nhé.”
Anh lên xe rời đi.
Mạc Linh Chi thò đầu ra liếc nhìn, rồi lại thất vọng thu hồi ánh mắt.
Tay của loài người này thật ấm áp, thức ăn anh cho cũng rất ngon nữa.
Cô hơi không nỡ về núi rồi, trên núi không có những thức ăn ngon thế này...
Ban đêm.
Quả nhiên như loài người kia nói, trời bắt đầu có bông tuyết, tuyết rơi xuống càng ngày càng nặng hạt, trông trắng muốt như cánh hoa.
Mạc Linh Chi run cầm cập.
Lạnh quá đi mất.
Biết vậy cô đã đi cùng với loài người kia rồi.
Nhưng mà có khi nào loài người kia cũng gạt cô luôn không? Có khi nào anh sẽ...
Đôi mắt đậu đen tỏ ra e ngại, cô rụt cổ, cảm thấy trời mỗi lúc một lạnh hơn.
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh. Cô nhìn từ khe hở thì nhận ra đây là chiếc xe quen thuộc đó.
Ủa?
Chẳng phải anh nói ngày mai mới tới sao?
Hạ Vân Trù quay lại rồi.
Anh mang đến một tấm chăn cashmere nhỏ ấm cúng, mặt ngoài của chăn là nilon không thấm nước, còn bên trong là lông dê ấm áp.
Với hamster, người đàn ông kia cực cao lớn. Anh đã nhét tấm chăn be bé này vào bên trong bụi cỏ, tạo ra một hốc nhỏ đủ cho hamster chui vào.
Một nhánh cây gãy lìa vô tình làm trầy mu bàn tay anh, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn nó, rồi tiếp tục động tác của mình.
Đến khi chỉnh chăn thật hoàn hảo, anh mới rút tay lại.
Không thấy được Mạc Linh Chi đang ở đâu, Hạ Vân Trù nhìn bụi cây và nhẹ nhàng nói: “Nhóc không muốn về với anh, vậy đắp chăn này cho đỡ lạnh nhé, mong rằng ngày mai nhóc sẽ bằng lòng về nhà với anh.”
Dứt lời, đợi thật lâu cũng chẳng nghe thấy tiếng động gì, anh đành quay người rời đi.
Không biết cậu nhóc kia có hiểu ý anh hay không nữa.
Chẳng hiểu sao, anh luôn có ảo giác rằng… biết đâu cậu nhóc kia có thể hiểu được những gì anh nói?
Hơn mười phút sau.
Mạc Linh Chi chậm rãi đến gần tấm chăn. Tuyết rơi ngày một lớn, cô không chịu đựng nổi phải chui vào, rồi lập tức thoải mái thở dài một hơi.
Cái đầu nho nhỏ tựa vào lông dê, ấm áp như lòng bàn tay của người đàn ông ấy vậy.
Cô nghĩ, cô vẫn muốn ở lại thế giới của loài người.
Trên núi quá cô độc, lâu lâu cây tùng già mới chịu nói một câu.
Dưới chân núi, cô không thấy được một thế giới đặc sắc như vậy, cũng chưa được ăn những món ăn ngon thế này, càng chưa từng được ngắm nhìn pháo hoa...
Giơ bàn chân, cô che bên lỗ tai bị thiếu của mình.
Cô có thể thử tin tưởng loài người kia không?
Lần này, cô phải chuẩn bị sẵn sàng!
Cô biết, có một loài động vật, nếu người ta làm nó bị thương sẽ vi phạm pháp luật...
-
Trong thùng rác, cô nhặt được một hộp phấn lông mày đã bể nát. Phấn mày màu đen vương vãi khắp nơi, trong đó có một miếng gương cũng bị nứt, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng được. Giờ phút này, Mạc Linh Chi đang quan sát hình dáng của mình qua gương.
Ngay sau đó, cô thất vọng bỏ gương xuống, rồi ngồi bệt trên đất.
Cô nhóc mũm mĩm nhục chí co ro dưới đất, lông trên bốn chân đều màu đen, hai lỗ tai cũng đen, dưới cổ cũng có màu đen bao quanh...
Tiếc thay, lông trên mặt lại là màu trắng!
Nhìn từ sau lưng trông khá giống gấu trúc, nhưng nhìn trực diện lại là một con Chow Chow.
Dĩ nhiên, giờ phút này Mạc Linh Chi không biết trên đời này có loại chó Chow Chow. Cô chỉ biết mình chưa thể biến thành gấu trúc hoàn chỉnh...
Quả thật, chẳng phải ngẫu nhiên khi lần trước cô không thể biến hình giống hệt chuột hamster, kỹ năng thiên phú của cô đúng là có vấn đề.
Nhớ lại tác phẩm điêu khắc gấu trúc mình từng nhìn thấy, Mạc Linh Chi hít sâu một hơi, hai chân trước yếu ớt vỗ nhẹ lên người mình.
... Cô không có quầng mắt, vậy người khác có thừa nhận cô là con quốc bảo đó không nhỉ?
Gấu trúc quốc bảo mà người ta chỉ dám ngắm nghía, nếu làm hại sẽ vi phạm pháp luật ấy.
Cô thấy thật thất bại, mặt ủ mày ê, hai chân trước ôm đầu, ép chặt hai tai mình, nhưng vì trọng tâm không vững nên cô lập tức ngã chổng vó.
Uầy.
Cô thở dài, bò dậy định bụng bỏ đi, bất chợt khựng mắt lại.
Chẳng hiểu sao chỗ lông màu trắng trên người cô đã bị bám đen.
Vì thế, cô theo màu đen nhìn qua...
Một tiếng sau.
Mạc Linh Chi dài bằng nửa sải tay, đang hếch đôi mắt đen, bốn chân chạm đất và ngẩng cao đầu bước ra khỏi hẻm nhỏ.
Bây giờ cô là gấu trúc quốc bảo rồi, làm cô bị thương là phạm pháp đó!
Mạc Linh Chi đắc chí hài lòng, sải bước tiến thẳng, ngẩng đầu, đuôi vểnh cao, không xem ai ra gì.
Cả cơ thể đều trưng ra vẻ ta đây không muốn bị bắt quàng đâu nhé!
-
“Hạ tổng, chủ tịch Hạ muốn mời anh tối nay đi ăn...” Trợ lý Cao hạ thấp giọng.
“Từ chối đi.” Giọng Hạ Vân Trù bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trợ lý Cao tức khắc im bặt.
“Hội nghị chiều nay vẫn diễn ra bình thường.”
“Vâng...”
Trợ lý Cao thoáng nhìn qua gò má lạnh lùng của Hạ Vân Trù, không khỏi thầm thở dài.
Đây đúng là một ông chủ vô cùng ưu tú và hợp chuẩn, dù là tiền lương hay những điều kiện khác cũng làm cho trợ lý là anh ta luôn tự nguyện đi theo anh.
Chỉ có điều...
Ông chủ này hệt như một cỗ máy, hầu như không có tình cảm cá nhân. Một năm 365 ngày, tất cả tinh lực đều dồn vào công việc, không hề có cuộc sống riêng tư.
Anh ta không biết rốt cuộc người này đã trưởng thành trong hoàn cảnh thế nào, mới có thể trở thành kiểu người như vậy?
Trong xe im lặng như tờ, chẳng hiểu sao bầu không khí lại khá căng thẳng.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, bên ngoài cực kỳ sôi nổi, trên đường người qua kẻ lại nói cười rôm rả, nghe vô cùng vui vẻ.
Nhưng những thứ đó lại chẳng mảy may liên quan đến Hạ Vân Trù.
Trong xe chỉ có quạnh quẽ.
Sau một hồi yên ắng.
“Đi thăm hamster đi.” Hạ Vân Trù bỗng dưng nói.
“Được ạ.” Trợ lý Cao sửng sốt, rồi vội vàng đồng ý.
Dạo gần đây, sếp luôn đi cho hamster ăn. Điều này quả thực làm anh ta vừa khiếp đảm, vừa khó tin.
Chẳng mấy chốc sau, xe đã đến địa điểm thường lệ. Nhưng chưa đợi trợ lý nói gì, tài xế đột ngột thắng gấp.
“Két...” Xe lập tức dừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Trợ lý Cao vội hỏi.
Hạ Vân Trù đổ người tới trước, bám vào cái ghế trước mặt mới ngồi vững được.
“Dạ xin lỗi, xin lỗi ạ!” Tài xế vội xin lỗi: “Ban nãy tôi thấy có thứ gì đó đột nhiên xông tới nên mới thắng gấp ạ.”
“Không sao.” Hạ Vân Trù không tỏ vẻ gì, điềm tĩnh hỏi: “Là thứ gì vậy?”
Tài xế nhìn phía trước, sửng sốt một lúc lâu, mới đáp một cách không chắc chắn: “Gấu trúc? Gấu trúc Chow Chow?”
À, tài xế này là một người rất am hiểu, thậm chí ông ấy cũng biết có một chương trình làm đẹp, hoá trang Chow Chow thành gấu trúc, và còn được gọi là gấu trúc Chow Chow.
Hạ Vân Trù hơi sững sờ, mắt tỏ ra kinh ngạc.
Ma xui quỷ khiến, anh xuống xe.
Sau đó, anh đi tới trước đầu xe.
Đến khi anh thấy rõ cảnh tượng trước mặt, khoé miệng anh giật khẽ, gương mặt vốn vô cảm nay lại đầy vẻ ngạc nhiên.
Con Chow Chow kia nằm ngửa cách xe khoảng hai mét, bốn chân giơ lên trời, như thể nó vừa bị tông trúng, nhúm lông mềm như nhung ấy đang nằm liệt dưới đất.
Thấy có người xuống, con Chow Chow kia đảo mắt, ôm bụng và nhìn về phía anh.
Khoé miệng Hạ Vân Trù lại co giật.
Bởi vì hiện giờ trên mặt con Chow Chow này như in hằn hai từ...
Ăn vạ.