Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 32

Editor: Mâm Xôi

Chi Chi phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai bọn họ cứ thế lăn xuống dưới cầu thang.

Sự cố diễn ra đột ngột đã dọa sợ mọi người, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi. Đạo diễn Chương theo phản xạ đứng dậy, chạy tới đỡ, biểu cảm hoảng loạn xen lẫn lo lắng.

“Tụng Hạo!”, Trương Dương Triết cũng bị dọa tới mức mặt mày trắng bệch.

Anh ta lập tức xông tới, nhào người qua để đỡ Trương Tụng Hạo.

Còn mấy người đạo diễn Chương cách đó quá xa, người phụ trách quay phim và Tô Ức thì đang đứng trên đầu cầu thang nên không có ai đỡ được Mạc Linh Chi. Cô cứ thế “bịch bịch bịch” lăn xuống dưới lầu.

“Oa hức...”, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con nên Trương Tụng Hạo bị dọa sợ, bật khóc.

“Tụng Hạo, con không sao chứ? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”, Trương Dương Triết nóng lòng hỏi.

Trương Tụng Hạo chỉ vào chân mình: “Đau!”

Trương Dương Triết nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may là chỉ trật chân, may là anh ta kịp thời đón được nên Trương Tụng Hạo không bị đập người vào cầu thang.

“Sao rồi? Bác sĩ đâu?”, giọng nói của đạo diễn Chương mang vẻ sốt ruột.

Đây là sự cố của ekip!

Nếu nhỡ như Trương Tụng Hạo xảy ra chuyện gì đó trong khi quay chương trình thì dù không có liên quan gì tới đoàn ekip thì bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm không hề nhỏ. Lúc đó chương trình có thể tiếp tục được nữa không thì cũng khó mà nói được.

Lúc này, bác sĩ được bọn họ đưa tới để “phòng bị trước” đã có chỗ để dùng.

Ông vừa cẩn thận kiểm tra cho Trương Tụng Hạo, vừa nói: “Hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ bị trật chân thôi. Thế nhưng vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đề phòng những vấn đề khác.”

Trương Dương Triết gật đầu, sự sốt ruột và lo lắng lúc này mới tiêu tan.

Đạo diễn Chương cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ông nhìn về phía Mạc Linh Chi.

Tuy hồi nãy Chow Chow có vẻ bị nặng hơn, cơ mà Trương Tụng Hạo là trẻ con, còn Chow Chow chỉ là thú cưng mà thôi. Vậy nên dù đạo diễn Chương rất lo lắng cho cô nhưng vẫn sẽ quan tâm tới Trương Tụng Hạo trước.

“Chi Chi sao rồi?”, đạo diễn Chương hỏi.

Chi Chi nằm trên mặt đất, nước mắt lưng tròng. Bị lăn xuống từ trên cao như vậy quả thật không ổn, trong miệng cô r3n rỉ yếu ớt, hốc mắt ngập nước.

Tô Ức không dám chạm vào cô, vẻ mặt anh ta cũng không tốt cho lắm.

Anh ta nhìn Trương Tụng Hạo, sau đó lại quay sang phía bác sĩ: “Bác sĩ, ông có thể qua xem giúp xem Chi Chi có thể cử động được hay không không? Có gì thì chúng tôi còn biết để đưa nhóc ấy đi viện.”

Bác sĩ đang xem chân cho Trương Tụng Hạo nghe vậy thì nhìn Trương Dương Triết, sau đó chuyển tầm mắt sang người Tô Ức, hơi do dự.

Ông cũng muốn xem giúp Chi Chi, thế nhưng so với người, kia cũng chỉ là một con Chow Chow…

Tuy Trương Dương Triết đã thở phào nhưng vì con trai mình bị thương nên tâm trạng vẫn không được tốt, sau khi nghe lời này xong thì lập tức đáp trả: “Lo cho chân của con trai tôi trước đã.”

“Bây giờ bác sĩ cũng đâu có cách nào để chữa chân cho con trai anh đâu, anh có thể chườm mát trước rồi đem nó đi viện xử lý. Còn Chi Chi hiện tại cần phải được khám xem có thể cử động được nữa hay không kìa!”, biểu tình của Tô Ức nghiêm túc nói.

Đây là sự sắp xếp hợp lý rồi...

Ngay cả đạo diễn Chương cũng không thấy có vấn đề gì.

Đã xác định được là Trương Tụng Hạo bị trật chân, vậy thì giờ chỉ cần đem đi viện để kiểm tra thôi.

Còn Chi Chi bị ngã nặng như vậy, không chắc là xương cốt có bị sao hay không nên người không chuyên cũng đâu dám chạm vào.

Cô lại cứ nằm đó r3n rỉ, tựa như rất khó chịu, đau tới mức nhăn hết mặt mày lại.

Đây là do tai bay vạ gió...

Nếu lỡ như vì chậm trễ mà để xảy ra chuyện, vậy thì sẽ khiến lương tâm người ta cắn rứt biết bao...

Trương Dương Triết: “Tô Ức, nó chỉ là một con thú cưng mà thôi!”, anh ta tức giận trước thái độ này của Tô Ức.

Vốn dĩ, những diễn viên lão làng đã không ưa gì minh tinh lưu lượng, đặc biệt là thể loại đỉnh lưu như Tô Ức thì lại càng không được Trương Dương Triết chào đón.

Lúc này lại đối đầu trực tiếp nên Trương Dương Triết đã bị chọc tức.

Chưa đợi cho Tô Ức kịp lên tiếng lần nữa, trên đầu cầu thang đã truyền tới giọng nói tức giận.

“Con trai anh đối với anh là bảo bối, thế nhưng với tôi mà nói, Chi Chi mới là cục cưng. Ít nhất thì với tôi, con trai anh không quan trọng bằng Chi Chi đâu.”

“Tốt nhất là anh nên cầu cho Chi chi cũng không sao đi, tôi đây không phải người không nói đạo lý nên sẽ không tính toán với con trai anh, mà người tôi tìm sẽ là anh đấy.”

Vẻ mặt Hạ Vân Trù tối tăm, thất thố bước nhanh xuống.

“Ư ư...”, Chi Chi nhìn thấy Hạ Vân Trù, cuối cùng cũng phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Chi Chi… xin lỗi, là anh tới chậm rồi. Đừng sợ, có anh ở đây thì nhóc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tin anh nhé.”, Hạ Vân Trù quỳ một chân xuống, thử đưa tay ra, cẩn thận chạm vào móng vuốt của cô.

Sợ làm cô bị thương nên lập tức rụt tay lại.

“Ư ư.”, Mạc Linh Chi nước mắt lưng tròng nhìn người nhận nuôi.

Đau.

Anh đến đã khiến cô cảm thấy hoàn toàn an tâm.

Bác sĩ kiểm tra, chuẩn bị xe, liên lạc với bên bệnh viện, vì có Hạ Vân Trù ở đây nên tiếp theo đó, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa.

Mạc Linh Chi được đưa tới bệnh viện thú y, Trương Tụng Hạo thì được đưa tới bệnh viện gần nhất.

Lời đe dọa hồi nãy của Hạ Vân Trù vẫn còn đó, thậm chí anh còn dám đứng trước ống kính mà đe dọa. Đây chính là không e ngại một cái gì cả, cũng có nghĩa là anh đã cực kỳ tức giận.

Trương Dương Triết không nói thêm gì nữa, chỉ an tĩnh chườm lạnh cho Trương Tụng Hạo, sau đó đi cùng người của ekip tới bệnh viện.

Lúc này, Bạch Ngọc đang bưng cafe đứng trên đầu cầu thang sa sầm mặt mày. Hồi nãy Hạ Vân Trù vì quá nóng lòng mà đụng trúng người cô ta, khiến cafe đổ hết xuống đất. Vậy mà anh không thèm để tâm, chỉ chú ý mỗi con cún kia.

Toàn là chuyện không đâu!

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội, vậy mà lại bị phá hủy rồi!

Cả biệt thự bây giờ, ngoại trừ mấy nhân viên trong đoàn ekip ở lại thì không còn ai nữa.

Bạch Ngọc gãi đầu tức tối.

- --

“Toàn những chuyện gì đâu không vậy trời.”, đạo diễn Chương thở dài thườn thượt.

Phương Hải an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Hồi nãy không thấy Tụng Hạo khóc nên chắc là không quá đau.”

“Hy vọng là thế”, đạo diễn Chương lại không nhịn được nhắc, “Cũng không biết Chi Chi sao rồi, vừa nãy nó bị ngã nặng hơn, nhóc ấy đúng là gặp phải xui xẻo mà...”

Còn không phải sao, lần này Chi Chi chính xác là gặp tai bay vạ gió!

Đương nhiên là cậu nhóc kia cũng không phải cố ý...

Bọn họ thân là người trong đoàn ekip nên lúc này chỉ có thể túc trực ở chỗ của Trương Tụng Hạo, lo cho Chi Chi nhưng cũng hết cách. Có điều, nghĩ tới có Hạ tổng ở đó thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Là Hạ tổng thì chắc chắn sẽ không để Chi Chi gặp chuyện gì đâu.

Lúc này, Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo đi ra.

“Sao rồi? Có bị gì không?”, đạo diễn Chương nhanh chóng đi tới.

Bọn họ đã chọn sẵn phòng VIP nên vào là có thể kiểm tra ngay, không cần xếp hàng. Lấy kết quả cũng không cần chờ vì khám xong là có.

Trương Dương Triết lắc đầu: “Không sao, chỉ là bị trật chân nhẹ thôi, sẽ không ảnh hưởng tới việc ghi hình. Uống và thoa thuốc đều đặn, mấy ngày tới không vận động mạnh là được, còn lại thì đều không có vấn đề gì cả.”

Trương Tụng Hạo đã có thể tự đi được mà không cần dựa vào Trương Dương Triết thì có thể thấy được, đã không sao nữa rồi.

Đạo diễn Chương thở phào một hơi.

Sau khi cho người đưa Trương Tụng Hạo và Trương Dương Triết quay về biệt thự, đạo diễn Chương mới có thời gian để gọi điện cho Hạ Vân Trù.

“Hạ tổng, Chi Chi sao rồi?”

Đầu dây bên kia có tiếng hạ Vân Trù trả lời: “Không sao, lát nữa chúng tôi sẽ tự về.”

Đạo diễn Chương hơi sửng sốt.

Tại sao giọng của Hạ tổng nghe không có chút nào là tức giận mà lại pha lẫn chút… bất đắc dĩ thế.

Bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi?

- --

Hạ Vân Trù cúp máy, nhìn về phía Mạc Linh Chi đang nằm bò, vùi đầu xuống giường kia. Ánh mắt chứa sự đau lòng và bất đắc dĩ, thậm chí còn có ý cười.

Quay lại vài phút trước.

Sau khi bác sĩ thú y kiểm tra xong thì đứng cạnh giường, nói lại kết quả cho Hạ Vân Trù đang sốt ruột.

“Chi Chi không sao cả, không bị ảnh hưởng tới xương cốt. Tuy là rơi từ trên cao xuống nhưng vì khá là mập mạp, thịt nhiều nên chủ yếu là bị thương ở ngoài. Hơi đau chút nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần chườm lạnh vào chỗ bị đụng là được.”

“Không cần quá lo lắng, vết thương nhỏ, không sao.”

Khá là mập mạp...

Nhiều thịt....

Trong nháy mắt, Mạc Linh Chi đang r3n rỉ vì đau đớn bỗng tái mặt đi.

Ngay cả khi bác sĩ xoa máu bầm trên người cho cô, cô vẫn mím môi trầm lặng.

Cô chôn đầu trốn tránh, lâm vào trạng thái tự kỉ.

“Không có chuyện gì mà, nhóc không béo đâu, rõ ràng là rất đáng yêu đấy, nhiều người thích nhóc vậy cơ mà!”, Hạ Vân Trù đi tới, xoa đầu cô, giọng nói còn mang ý cười.

Mạc Linh Chi ngẩng đầu, trừng mắt với anh: “Auu...”, anh gạt tôi!

Chính là người nhận nuôi này đã dùng năm bữa một ngày để khiến cô trở nên béo như vậy!

Hơn nữa hồi trưa còn làm phiền việc cô giảm cân!

Huhu, rõ ràng cô phải là nhóc con linh hoạt nhất, là “gấu trúc” đáng yêu nhất, và được yêu thích nhất chứ.

Cô không muốn làm đứa béo nhất đâu!!

Cô chỉ là một cô gái mỏng manh thôi mà, sao có thể nổi tiếng vì béo được cơ chứ?

Mạc Linh Chi đau khổ, tiếp tục vùi đầu.

Tự kỉ.jpg

- --

Tới lúc chạng vạng, Hạ Vân Trù và Chi Chi mới quay về biệt thự. Lúc này khách mời đều đã về trước, hai người bọn họ là cặp về cuối cùng.

Cam Vũ Quyên thấy bọn họ thì nói: “Hạ tổng, Chi Chi, mọi người về rồi! Chuyện chiều nay không có ai nói cho tôi biết cả, mãi lúc từ bờ biển về mới biết được! Đúng là lo chết được, may là không có chuyện gì.”

Chiều nay, cô và bạn trai nhỏ của mình ra ngoài rải cơm chó, không ngờ là ở biệt thự lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Việc này khiến cho cô cảm thấy rất hối hận, biết thế thì chiều nay đã không đi rồi.

Nghĩ lại, chuyện hồi chiều chắc chắn sẽ được cắt nối để ghép vào chương trình, vậy thì cả buổi chiều “rải cẩu lương” của bọn họ không còn nhiều tác dụng nữa.

Cam Vũ Quyên vô cùng ảo não.

Tất nhiên là những người ở đây cũng đã biết tin Chi Chi không sao.

Các vị khách mời khác đều xúm lại quan tâm, đặc biệt là Tô Ức, vẻ mặt anh ta cực kỳ đau lòng.

Hạ Vân Trù chỉ gật đầu, khách sáo, xa cách đáp: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Mạc Linh Chi nằm trong lòng rồi tựa đầu vào vai anh, cả người trông ỉu xìu. Thế nhưng nhìn kỹ sẽ thấy cô đang trợn tròn mắt, chỉ có điều ánh mắt vô thần, biểu cảm phức tạp.

Tô Ức nhíu mày: “Không phải nói là Chi Chi không có việc gì à? Sao nhóc ấy lại như này?”

Hạ Vân Trù: “Nó đang tự kỉ...”

Cam Vũ Quyên: “?”

Cô mờ mịt hỏi: “Tự kỉ? Vì sao chứ?”

Ngay sau khi nói xong câu này, cô phát hiện ra biểu tình của con cún kia lại càng thêm “đau thương”, thậm chí nó còn nâng chân lên, che tai lại, rõ ràng là không muốn nghe.

Cam Vũ Quyên trợn tròn mắt.

Hạ Vân Trù thì bật cười thành tiếng, anh chỉ lắc đầu chứ không giải thích gì.

Vào lúc bọn họ đang vây quanh Chi Chi, Trương Dương Triết dẫn Trương Tụng Hạo đi ra khỏi phòng.

Giọng điệu Trương Dương Triết có hơi nghiêm khắc, anh ta dẫn Trương Tụng Hạo tới rồi nói.

“Tụng Hạo, còn không mau xin lỗi Chi Chi đi. Hôm nay nếu không phải vì con lôi kéo Chi Chi thì sao hai đứa có thể bị té ngã được chứ?!”

Thái độ của anh ta khác hẳn với hồi chiều.

Chiều nay là do nóng lòng nên anh ta biểu hiện ở ngoài giống hệt với suy nghĩ bên trong, bản thân anh ta cảm thấy nó chỉ là một con chó mà thôi, so ra tất nhiên là không bằng một phần của con trai anh ta.

Nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, anh ta muốn đứng trên góc độ của người lớn, thấu tình đạt lý để xử lý chuyện này.

Là do Trương Tụng Hạo sai, máy quay cũng quay lại được. Hơn nữa, bây giờ Chi Chi đã có lượng fan riêng, anh ta cũng không dám đắc tội với Hạ Vân Trù.

Trương Tụng Hạo mím môi, cúi đầu không nói.

Cậu nhóc 6 tuổi mới cao tới đùi anh ta, nhìn thấp bé hơn hẳn so với bạn bè đồng chang lứa. Cậu cúi đầu, không nói lời nào càng khiến cho mọi người không biết cậu nhóc đang nghĩ gì.

Nhưng Trương Dương Triết lại đập vào lưng cậu, lớn tiếng quát: “Con câm à? Sao lại không xin lỗi? Trương Tụng Hạo, bình thường ba dạy con như nào hả?!”

- ---
Bình Luận (0)
Comment