Tôi Đóng Vai Nhà Tiên Tri Trong Tổ Cứu Thế

Chương 12

Đứng trong khu rừng cách sân bóng rổ không xa, bạch Lệnh và Lâm Cữu nhìn Đinh Viêm vẫn đang chơi bóng rổ ở đó.

Lâm Cữu chỉ nhìn một hồi rồi thu hồi ánh mắt, cô không có hứng thú với loại chuyện này.

"Nhà tiên tri..." cô hơi nhìn xuống Bạch Lệnh, "Anh chàng đó có phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm không?"

Bạch Lệnh cười gật đầu:"Đúng vậy, nhưng đừng đánh giá thấp hắn, vì hắn là một người rất tỏa sáng ở trong tương lai".

"Trên thế giới này, có rất ít thợ săn có thể săn lùng những loại dị chủng cấp "thảm họa", và Đinh Viêm trong tương lai là một trong số đó," Bạch Lệnh giơ ngón tay, "Vì khả năng kỳ lạ và tính cách điên rồ của hắn ta, thì thật sự phải nói, trình độ của hắn ta còn có khả năng tăng cao hơn."

Cuốn nhật ký ghi lại rõ ràng thành tích của Đinh Viêm trong vài năm tới, đều là những "thành tích tuyệt vời" khiến Bạch Lệnh không thể không khen ngợi.

Hắn đã săn và gϊếŧ hai dị nhân cấp "thảm họa"" trong vòng ba năm, bảo vệ không biết bao nhiêu người. Và không biết bao nhiêu dị nhân cấp "nguy hiểm" đã bị hắn săn đuổi. Có thể nói con đường của Đinh Viêm trong tương lai gần như chúng đều được làm bằng xác của các loài người ngoài hành tinh.

Tuy nhiên, đây cũng là dấu chấm hết cho sự sống và sự nghiệp của hắn ta.

Nhìn về phía sân bóng rổ xa xa, ánh mắt Bạch Lệnh trầm tư:"bởi vì trận mưa này là do một loài dị chủng cấp "thảm họa" gây ra, các tổ chức có liên quan rất cảnh giác với loại chuyện này. Vậy thì lúc này, họ đối với Đinh Viêm cũng vậy, thể hiện tài năng khác thường nên ngay từ đầu đã bị kiểm soát và giám sát chặt chẽ.

Rốt cuộc thì loài dị chủng gây ra mưa bão không phải là chuyện hay ho, thậm chí các ban ngành liên quan cũng phải mất rất nhiều công sức mới giải quyết được. Và lúc này tia sét do mảnh vỡ của người ngoài hành tinh gây ra đã ập đến chỗ Đinh Viêm, và tình cờ, hắn ta đã đánh thức một khả năng sức mạnh tương tự như người ngoài hành tinh...

Chỉ có thể nói rằng nếu các bộ phận liên quan không tỉnh táo, Bạch Lệnh sẽ cảm thấy IQ của họ có thể có chút vấn đề.

"Nhưng chính vì nguyên nhân này mà sau này sẽ phát sinh nhiều vấn đề, Đinh Viêm cũng sẽ phát điên," Bạch Lệnh thở dài một hơi nghĩ thầm, "Rốt cuộc vẫn là bất đắc dĩ hoàn toàn không khống chế được năng lực của loài người ngoài hành tinh. Lúc đó, Đinh Viêm hầu như đã trả tất cả mọi thứ cho bản thân để cuối cùng kiểm soát loại sức mạnh này."

Nhưng đó là tất cả những gì trong tương lai.

Đứng dưới chiếc ô đen, nụ cười hiện trên mặt Bạch Lệnh rất dễ chịu.

Người được gọi là "nhà tiên tri" là người biết trước mọi việc, rồi nói với người mình cần nói vào lúc quan trọng.

Khả năng của Đinh Viêm, Bạch Lệnh đã mở hộp kho báu bằng chìa khóa và lấy nó ra bằng chính tay mình!

Lúc này Lâm Cữu đột nhiên nhìn bầu trời:"Trời mưa."

Nhìn theo ánh mắt của cô, Bạch Lệnh cũng đáp lại:"Đúng vậy, nếu trời mưa, điều đó có nghĩa là người ngoài hành tinh đã bị gϊếŧ."

Điều đó cũng có nghĩa là Đinh Viêm sắp bị sét đánh.

"Đi thôi, đi đến tòa nhà ký túc xá," Bạch Lệnh nói, "Đinh Viêm sẽ đi qua nơi đó, hắn sẽ trải qua "lễ rửa tội"."

Bị sét đánh... là rửa tội ư?

Nghĩ đến đây Lâm Cữu cảm thấy có chút buồn cười.

Theo tam quan của Lâm Cữu, nếu một người bị sét đánh, khả năng cao là họ sẽ chết. Mặc dù có một vài trường hợp sống sót nhưng đây chỉ là sự cố mang tính xác suất, nếu không may mắn, hầu hết mọi người có thể chết ngay tại chỗ khi sấm sét ập đến.

Nhưng nếu Bạch Lệnh nói rằng anh ta sẽ không chết, thì khả năng cao anh ta sẽ không chết.

Rốt cuộc, đây là những gì "nhà tiên tri" đã nói.

Nhìn thoáng qua sườn mặt của Bạch Lệnh, Lâm Cữu mím môi, không nói gì, chị lẳng lặng đi theo phía sau Bạch Lệnh.

Lần này, cả hai di chuyển đến bên lối đi duy nhất giữa ký túc xá và sân bóng rổ, nơi tình cờ có một dãy ghế ngoài trời.

Đứng ở trước chỗ ngồi, Bạch Lệnh lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tắm, lau sạch bụi ít bụi và nước Tích tụ trên ghế, đối với Lâm Cữu nói:"Ngồi một lát."

Mặc dù một lúc sau Đinh Viêm sẽ xuất hiện trên con đường này, nhưng vẫn phải mất vài phút, và có ghế thì cũng không cần phải đứng trong lúc đợi.

Bạch Lệnh luôn cảm thấy rằng không cần ngồi nếu chỗ anh có thể nằm, và không cần phải đứng khi có thể ngồi. Tại sao phải khiến bản thân mệt mỏi hơn khi bạn có thể chọn làm những gì bạn thấy thoải mái nhất?

Nhưng hiện tại, anh chỉ là một cái xác và dường như không thấy mệt mỏi chút nào...

Nghĩ đến đây, Bạch Lệnh thở dài thườn thượt nghĩ:""Nói mới nhớ, hiện tại nên coi ta như người chết rồi? Người chết hẳn là không có phản ứng sinh lý như mệt mỏi và đau đớn, phải không?"

Nói như vậy, hiện tại anh không phải đang giống như Cốt Vương "Cưỡng chế lãnh hành" sao?

Không, anh có lẽ tốt hơn Cốt vương. Bởi vì, cốt vương chỉ là một bộ xương còn anh vẫn nguyên vẹn là một thi thể.

Nhưng nếu thi thể bắt đầu thối rữa, chẳng phải anh cũng sẽ trở thành một bộ xương sao?

Lại thở dài, Bạch Lệnh quyết định rằng nếu có cơ hội trong tương lai, anh vẫn phải tìm xem cách nào có thể ướp xác không.

Về phần những thứ như sống lại, hiện tại thực sự không cần.

Nếu khả năng "biết trước" của anh được kích hoạt sau khi sống lại, nhưng lại giống như lúc trước phải trả giá bằng mạng sống của mình, thì Bạch Lệnh vẫn thà ở trong tình trạng hiện tại của cái xác.

Mặc dù trạng thái tử thi rất tê liệt, cho dù thời gian dự đoán chỉ được mười giây, nhưng chỉ cần luyện tập thì khả năng sẽ tiến bộ thôi. Chính là không cần trả giá đại giới cho BUG này, không phải là thứ có thể dễ đạt được một cách ngẫu nhiên.

Hiện tại thì tốt rồi, ít nhất là cho đến khi các vấn đề tương lai được giải quyết hoàn toàn.

Mưa lớn dần, chỉ trong vài phút, những hạt mưa mịn đã biến thành những dòng mưa nặng hạt.

Mái vòm biến thành màu xám xanh như sắt, như có thứ gì đó lộn ngược trên bầu trời, mưa to đập xuống mặt đất, bắn tung tóe nước đọng trong suất.

Âm thanh của sấm sét có thể nghe thấy lờ mờ ở phía xa, các tia chớp màu lục lam xuyên qua những đám mây mưa, giống như một chú rồng đang ngao du.

Nước mưa trên chiếc ô che nắng đã sớm nhỏ xuống đất, xuyên qua lớp màn mưa dày đặc, Bạch Lệnh mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ đang đi ở phía xa.

"Hãy nhìn kỹ nó " Bạch Lệnh nhẹ nhàng nói -"Đây là một cảnh tượng khó thể nhìn thấy tận mắt."

Một ngươi bị sét đánh khi đang đi dạo.

Những cảnh chỉ có thể thấy trên các tác phẩm điện ảnh và truyền hình trước đây sẽ được tái hiện hoàn hảo trước mặt hai người.

Như thế đáp lại lời của Bạch Lệnh.

Trong giây tiếp theo, tiếng sấm rền vang ở nơi xa xa đột nhiên tiếp cận!

Đúng lúc đó, tia chớp màu trắng xanh từ trong đám mây rơi xuống, ánh điện chói rọi chiếu vào khuôn mặt của Bạch Lệnh, khiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ càng thêm tái nhợt.

Trong khoảng thời gian giữa trái tim đập rộn ràng của Lâm Cữu và nụ cười nhẹ của Bạch Lệnh, sấm sét từ đất bằng dựng lên, thật mạnh đánh dừng ở con đường có cây xanh trên mặt đất, diên cuồng di chuyển như một con rắn!

Một âm thanh buồn tẻ quen thuộc vang bên tai mọi người, và sức mạnh của sự dâng trào tự nhiên được bộc lộ trước âm thanh nặng nề này...

Nửa giây sau sấm sét ập xuống.

Sau đó Lâm Cữu mới nhận ra điều đó, tim cô đang đập rộn ràng như trống trận.

Đúng lúc này, Bạch Lệnh vươn tay, cầm tay trái cầm ô của Lâm Cữu.

"Đi thôi," nụ cười trên mặt anh không thay đổi, "Đã đến giờ chúng ta lên rồi!"
Bình Luận (0)
Comment