Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú thích vest 3 kiện của Lạc thường mặc, ảnh hay mặc đen nhưng model trong ảnh này mlem mlem nên tui để:(ĐM- Đang Edit) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn - Chương 30

Chương 30: Tiệc tối

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Nhìn thấy mục tiêu của chính mình gần trong gang tấc lại bị ngăn cản, hầu gái tự nhiên sẽ không cam tâm.

Cô dùng sức muốn tránh thoát cổ tay mình khỏi tay Lạc, lại không nghĩ tới người này vậy mà vào lúc cô dùng sức lại thả tay ra, hầu gái tức khắc trọng tâm không xong, ngã về phía sau.

Tiêu Lam nhân cơ hội lắc mình vào phòng thay quần áo nhỏ bên cạnh, cũng vẫy tay với Lạc, Lạc nháy mắt lĩnh hội ý của cậu, thả ra một chút bóng đen dung nhập vào bóng dáng hầu gái, tạm thời giam cầm lại động tác của cô, cũng nhân cơ hội vào phòng thay đồ.

Hầu gái còn muốn đuổi theo, lại phát hiện thân thể của mình tựa như bị cố định, hoàn toàn không động đậy được. Cô ra sức giãy giụa, thật vất vả thoát thân, mãnh liệt nhào qua cửa phòng thay quần áo. Đáng tiếc là kém một bước, cô chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt.

Trong phòng để quần áo, Tiêu Lam vừa mới đóng cửa lại trên mặt có điểm ngốc ra.

Nháy mắt cuối cùng kia, lúc hầu gái phác lại đây ren mang trên cổ bị lỏng ra, lộ ra cái cổ thô tráng hơn nữa che kín gân xanh, vì thế cậu rõ ràng mà thấy được —— hầu kết.

Ủa hầu gái đâu?

Hàng này không giống thuyết minh nha quản gia nữ sĩ.

“Tiên sinh, ngài muốn kiện quần áo nào?”

Giọng Lạc lôi suy nghĩ Tiêu Lam trở lại, cậu quay đầu lại, thấy Lạc đang đứng trước một loạt giá áo mỉm cười với cậu.

Lúc này Tiêu Lam mới dời lực chú ý đi, bắt đầu đánh giá phòng để quần áo này.

Trên vách tường hai bên đều được khảm tủ quần áo khắc hoa tinh xảo, trong đó treo không ít lễ phục, nhìn qua không có chỗ nào mà không phải là tài chất thật tốt, cắt may hoàn mỹ, hơn nữa có các loại kích cỡ cho khách nhân tùy ý chọn lựa, thậm chí bên trong còn tự mang theo hai phòng thử đồ.

Không chỉ có quần áo, từ giày, mũ, nơ đến các loại nút tay áo khuy măng sét vân vân, nguyên bộ lễ phục sẽ dùng đến đều ở chỗ này. Thậm chí bên cạnh còn có sô pha và ghế dựa cho người nghỉ ngơi, chỉnh thể đều để lộ ra một loại phương thức quý tộc.

“Ờm……” Làm một kẻ nghèo hèn thâm niên, Tiêu Lam nhìn này một đống đồ vật, lâm vào trầm tư.

Trừ quần áo và giày, nơi này còn nhiều thêm thật nhiều đồ cậu hoàn toàn không quen biết: Bên này cái kẹp này là cái gì? Bên kia cái khăn kia lại là cái gì? Vì sao lại có hoa? Mặc quần áo chẳng lẽ không phải một phút là có thể giải quyết vấn đề sao???

Trò chơi này thật là quá khó khăn, đối với người chơi bần dân một chút cũng không hữu hảo.

Tiêu Lam lâm vào nan đề lớn nhất từ khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm đến nay.

“Tiên sinh, tôi tới an bài cho ngài đi.”

Lạc mỉm cười tiến lên, thay Tiêu Lam giải quyết nan đề này.

Hắn thong dong mà du tẩu giữa các tủ quần áo, nhanh chóng chọn lựa.

Thậm chí suy xét đến trong thế giới trò chơi có không ít khả năng động thủ, cũng không lựa chọn nhìn qua áo bành tô càng hoa lệ, mà là chọn lễ phục bình khẩu càng dễ dàng hoạt động. Phối sức dư thừa sẽ ảnh hưởng hoạt động cũng một mực không cần, dẫu sao bọn họ cũng không phải thật sự tới thân cận với phu nhân Bella, không cần phải trang điểm đến quá mức ưu tú.

Hai người từng người thay quần áo, Tiêu Lam ngồi trước gương tùy ý Lạc hỗ trợ xử lý tóc.

Động tác của Lạc mềm nhẹ, cẩn thận mà chải vuốt đầu tóc Tiêu Lam, động tác thu thập kiểu tóc lại thuần thục mà lưu loát.

Tiêu Lam nghĩ, Lạc trước kia nhất định là một gia hỏa rất chú trọng dáng vẻ. Rõ ràng cả chính mình là ai cũng đã quên, lại có thể rõ ràng mà nhớ rõ phối hợp lễ phục phức tạp như vậy.

Cuối cùng, Tiêu Lam mặc lễ phục màu đen vừa người, bên trong là áo sơ mi lễ phục màu trắng, hơn nữa áo choàng ngực cùng màu, phối hợp một cái nơ màu đen, tóc chải đến chỉnh chỉnh tề tề. Cả người nhìn qua thon dài đĩnh bạt, phảng phất như một thiếu gia quý tộc.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lạc, Lạc thay lễ phục so với bộ vest ba kiện bình thường hay mặc nhiều thêm một phần hơi thở tự phụ, nhưng nói thật người này vẫn luôn đều như vậy, thật ra khác biệt cũng không lớn.

Cậu nâng tay lên, Lạc giúp cậu sửa sang lại mỗi một chi tiết trên lễ phục.

Nhìn chính mình trong gương, Tiêu Lam cảm giác rất xa lạ, chẳng sợ Lạc đã tinh giản rất nhiều bước đi, cậu cũng chưa bao giờ xử lý chính mình đến tinh xảo như vậy.

“Tiên sinh, đây là...?” Sửa sang lại tới cổ tay áo, Lạc dò hỏi một khối sẹo nổi trên cổ tay Tiêu Lam.

"Lúc lần đầu tiên nấu ăn bị bỏng." Tiêu Lam cười cười, lộ ra thần sắc hoài niệm, “Trước kia chưa bao giờ biết hóa ra nồi nấu lâu rồi sẽ trở nên nóng như vậy.”

Bởi vì mẹ đột nhiên ngã xuống, thiếu niên còn chưa trưởng thành bất đắc dĩ gánh vác cuộc sống trong nhà, lần đầu tiên làm đồ ăn tự nhiên là vô cùng khó ăn, còn làm đến chính mình một thân thương tích. Khi đó cậu mới đột nhiên biết được, hóa ra trong nhà mỗi một chi tiết xử lý lên khó đến vậy.

Lạc lẳng lặng mà nhìn vết sẹo này, giống như vô tình mà dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, ngay sau đó sửa sang lại chỉnh tề cổ tay áo, đắp lên nó.

Hai người đổi xong quần áo liền rời khỏi phòng để quần áo.

Tiêu Lam đi ra khỏi cửa mới phát hiện Lạc phối hợp cho cậu một thân có thể nói phát huy cao cấp, đám người chơi bên ngoài kia quả thực dùng linh hồn triển lãm cái gì gọi là “thẩm mỹ trai thẳng”, làm người ta cực kỳ muốn phỏng vấn xem linh cảm của bọn họ khi phối hợp quần áo.

Vương Thái Địch, thân trên mặc lễ phục tơ lụa màu trắng, phía dưới xứng một cái quần dài màu xanh lam sọc, trên bụng là một dây thắt lưng hoa văn da báo, ngực còn có một đóa hoa hồng đỏ.

Vương Kha, từ trong tới ngoài tất cả đều là một thân màu đen, như là chuẩn bị ra cửa ám sát phu nhân Bella.

Kỳ Ninh, phối hợp một thân áo bành tô ưu nhã, nhưng y vẫn mang theo mũ dạ có máo và mặt nạ mỏ chim như cũ, làm người ta tò mò lát nữa làm sao y ăn cơm.

Vị nam tử cao lớn mục tiêu hư hư thực thực của Kỳ Ninh kia, rõ ràng lớn vừa đen thui, còn chọn một thân quần áo màu vàng kim, vừa nhìn chợt thấy như cái tượng vàng Oscar. Ba người khác cũng không khác gã quá lớn, đều là người yêu thích xanh đỏ loè loẹt, vui mừng đến như là chuẩn bị muốn lên đài biểu diễn ăn Tết, bọn họ hiển nhiên đối với lễ phục có hiểu lầm gì đó.

Chỉ có nữ giới duy nhất biểu hiện còn tính bình thường, mặc một thân tơ lụa dài màu champagne, tóc cũng chải thành búi tóc ưu nhã.

Có lẽ là lần này người chơi biểu hiện thật sự là quá nát, lúc nữ quản gia vào cửa bị mấy người ăn mặc tràn ngập mới lạ sáng ý sợ tới mức lui một bước, cái cằm luôn cao cao giơ lên cũng đã quên nâng.

Bà ta trợn tròn đôi mắt, nhìn đàn gia hỏa đủ mọi màu sắc không biết lễ nghi là vật gì này, vươn ra ngón tay chỉ bọn họ, giọng nói cũng đang run: “Người…. các người thế mà thất lễ với phu nhân như thế! Các người đến tột cùng có biết mình đang ở nơi nào hay không!”

Quản gia tiến lên vài bước, đang định tiếp tục thuyết giáo.

Một trận tiếng chuông to lớn từ địa phương không biết tên truyền đến, đánh gãy kế hoạch của bà ta. Mắt bà ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đem lời kế tiếp chuẩn bị lời nói bỏ đi, ngược lại nghiêm chỉnh nói với các người chơi: “Xin theo ta đến đây đi, tiệc tối sắp phải bắt đầu rồi.”

Dứt lời cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời đi, như là liếc nhìn nhóm người này nhiều thêm một cái sẽ tạo thành thương tổn không thể vãn hồi cho đôi mắt vậy.

Đi theo bước chân quản gia, người chơi rời khỏi phòng để quần áo, tiến vào một hành lang dài khác.

Dọc theo đường đi quản gia không nói một lời, hầu gái ở cửa phòng để quần áo cũng không có theo kịp.

Cũng không biết trang viên phu nhân Bella đến tột cùng lớn bao nhiêu, hành lang dài này thế nhưng đi được vài phút còn chưa tới mục đích.

Trên đường, có mấy người chơi muốn thử một vài tin tức, hướng về quản gia đề ra mấy vấn đề, quản gia chỉ mang vẻ mặt cao ngạo đi về phía trước, cả một ánh mắt cũng không có phân cho đàn người chơi bị ba ta đưa đi này. Không biết thiết lập trò chơi không cho bà ta giải thích hay là đơn thuần bị đàn gia hỏa cay mắt này chọc bực đến không muốn nói chuyện.

Các người chơi cũng chỉ đành từ bỏ, an tĩnh mà đi theo phía sau bà ta, tiếp tục đi tới.

Rốt cuộc, một cánh cửa lớn khắc hoa hoa lệ hơn những cái trước kia chứng kiến xuất hiện trước mắt mọi người, quản gia nhẹ nhàng gõ cửa, cửa lớn từ bên trong chậm rãi mở ra.

Cùng lúc đó, các người chơi cũng nghe được hệ thống nhắc nhở:

“Leng keng ——”

Giọng nữ quyến rũ nhu mị vang lên: “Anh có thể tới câu dẫn em nha ~”

Đây là cái nhắc nhở quỷ gì??

Chẳng lẽ phương pháp qua cửa là trở thành trượng phu được phu nhân Bella chọn lựa cuối cùng kia? Nhưng nói như vậy, màn chơi này chẳng phải chỉ có thể có một người qua cửa hay sao, đương nhiên, có lẽ Bella phu nhân sẽ càng thích càng nhiều càng tốt cũng không nhất định……

Hoặc có lẽ nhắc nhở này còn có ý khác?

Boss lần này thoạt nhìn hoàn toàn không trực tiếp giống Trương Đông của siêu thị Chung điểm hoặc Cố Mặc ở suối nước nóng Lục đạo, nếu đoán sai dụng ý của cô ta, vậy có khi sẽ thảm.

Chúng người chơi giờ phút này biểu cảm đều thực xuất sắc, có suy tư, có bất an, thậm chí còn có hưng phấn, không biết bọn họ não bổ thứ gì mà thiếu nhi không nên biết.

Theo cửa lớn mở ra, có thể nói yến hội kim bích huy hoàng yến xuất hiện trước mắt mọi người.

Trần nhà điêu khắc tinh xảo, đèn treo thủy tinh lập lòe lộng lẫy ánh sáng, gia cụ đặc chế bằng gỗ nhìn qua đã thấy giá trị xa xỉ, trên vách tường treo tác phẩm tranh nhìn qua đã thấy do danh họa tài nghệ siêu phàm vẽ ra, còn có các loại bài trí tinh xảo, ngay cảm thảm cũng căn cứ theo chủ đề yến hội mà đổi mới hoa văn.

Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, mọi người ngồi xuống bàn cơm.

Tiêu Lam lựa chọn vị trí cách chủ vị khá xa, thứ nhất là xuất phát từ suy xét an toàn không muốn thân cận Boss quá, thứ hai là đã trải qua sự kiện hầu gái, cậu đối với thẩm mỹ của phu nhân Bella bảo trì một loại thái độ hoài nghi.

Bên trái cậu là Vương Thái Địch, bên phải là Lạc.

Mấy người trước đó xum xoe với người chơi nữ duy nhất hiện tại lại cướp ngồi xuống vị trí phía trước, trong mắt đều là thần sắc chờ đợi, không biết nên nói bọn họ là mê gái đến liều mạng hay là kẻ vô tri thì không sợ.

Không để người chơi đợi lâu lắm, một cánh cửa lớn bên sườn yến hội chậm rãi mở ra, một trận tiếng bước chân từ bên trong cánh cửa truyền đến, các người chơi sôi nổi ngẩng đầu nhìn lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tiêu Lam lại nghe ra một chút không thích hợp, một vị phu nhân quý tộc sống trong nhung lụa sẽ có tiếng bước chân trầm trọng như vậy ư?

Cái bóng khổng lồ bao phủ vị trí cửa, lộ ra một chút làn váy tinh xảo hoa lệ, một bóng người thật lớn từ khung cửa chui vào. Đúng vậy, chui vào. Cửa của tòa trang viên này vốn đã vô cùng cao, chính là vị phu nhân này tiến vào lại cần phải cúi đầu, cong lưng mới có thể tiến vào.

Chân dung phu nhân Bella rốt cuộc xuất hiện trước mắt người chơi.

Ả cao lớn kiện thạc, phỏng chừng đã tiếp cận 3 mét, ngũ quan trên mặt phân bố đặc biệt rộng, hai con mắt như miễn cưỡng khâu lại với nhau, hình dạng và màu sắc đôi mắt đều hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trên nửa khuôn mặt của ả có mũi cao cao quay ra, trong miệng thật lớn còn mơ hồ có thể thấy được răng nanh, đây rõ ràng chính là một gương mặt của người và lợn rừng tổ hợp lại.

Ả còn trang điểm cực đậm, mắt đánh màu tím đậm phối hợp son môi màu tím đen, đẩy ngũ quan quái dị về phía cực hạn. Trên đầu còn chải búi tóc hoa lệ phức tạp cao gần nửa thước, có vẻ khiến ả càng thêm cao lớn.

Đây rõ ràng không có khả năng là loài người.

Bước chân phu nhân Bella trầm trọng bước vào yến hội, theo mỗi một bước của ả, người chơi đều có thể cảm giác được mặt đất chấn động rất nhỏ. Trong lúc mọi người nhìn chăm chú, ả ngồi trên chủ tọa nhà ănm

Vài vị nam người chơi chiếm trước vị trí hàng đầu hiện tại biểu cảm trên mặt giống như ăn sống mười cân ruồi bọ, bọn họ tựa như không mà xê dịch ra phía sau, tận lực làm mình cách vị phu nhân này xa một chút, chẳng sợ xa thêm một centimet cũng được.

Nếu thời gian có thể chảy ngược, bọn họ nhất định động thủ đánh chết bản thân to gan lớn mật kia.

Đây là ở trong trò chơi, trong trò chơi có thể có chuyện tốt gì phát sinh sao? So sánh với bị lựa chọn trở thành trượng phu của ả, có lẽ thất bại trong trò chơi cũng không đáng sợ đến vậy.

Sau khi phu nhân Bella ngồi xuống, liếc mắt nhìn chư vị người chơi xung quanh một cái, đối với phối hợp quần áo tràn ngập kỳ tư diệu tưởng cay mắt của bọn họ làm như không thấy, ả cười, vươn một bàn tay nhẹ điểm cằm mình nói: “Để ta nhìn xem, nhóm cục cưng, các cưng đều đến cầu hôn ta đúng không?”

Giọng nói thật ra lại kiều mị động lòng người, hoàn toàn không giống bề ngoài cuồng bá.

Nhưng xứng với bề ngoài như vậy có vẻ càng thêm quái dị.

Người chơi tức khắc lặng im, thật sự rất không muốn thừa nhận á, chỉ là dựa theo giả thiết trò chơi mà nói, bọn họ xác thật chính là một đám lực sĩ như vậy, trong lúc nhất thời bọn họ không ngừng bồi hồi giữa lý trí tôn nghiêm và sinh mệnh.

Thấy không có người trả lời, phu nhân Bella nhăn mày lại, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía người chơi nam đầu tiên ngồi phía bên phải mình: "Cưng thì sao? Cục cưng nhỏ đáng yêu?"

Ngữ khí kia buồn nôn lại dính nhớp làm người ta nổi da gà ứa ra.

Người chơi nam run lên, dục cầu sinh chiếm cứ thượng phong, anh ta nhìn quái vật cao lớn trước mắt nói: “Đương, đương nhiên……”

Phu nhân Bella nhìn chằm chằm anh ta vài giây, sau khi nhìn đến anh ta càng rùn càng lợi hại, rốt cuộc lộ ra một nụ cười vừa lòng. Ả gật gật đầu với quản gia, quản gia lập tức rung chuông bảo nhóm hầu gái bắt đầu lên đồ ăn.

Ngay sau đó, ả lại chuyển hướng về phía người chơi nữ duy nhất, giọng nói mang theo hài hước: “Xem ra là một vị khách nhân nữ giới hiếm có đây, cần phải chiêu đãi thật tốt mới được.”

Người chơi nữ tức khắc cả kinh.

Dứt lời, phu nhân Bella nhẹ nhàng phất tay, bên cạnh liền có hầu gái đi lên muốn đem vị người chơi nữ duy nhất kia mời đi nơi khác. Người chơi nữ muốn giãy giụa, lại không nghĩ cô vừa mới có động tác đã bị hầu gái lấy một loại lực độ không dung phản kháng ngăn chặn.

“Các anh cứu tôi với! Cứu tôi!” Cô vươn tay hướng về mấy người chơi nam trước đó đã xum xoe cô.

Mấy người kia do dự một chút, đưa mắt ra hiệu với nhau, lại không cử động.

Người chơi nữ duy nhất ở đây cứ như vậy trực tiếp bị mang ra khỏi yến hội.

Nhìn thấy ánh mắt các người chơi kinh nghi bất định, phu nhân Bella giải thích đến: “Khách khứa nữ giới tiếp đãi không giống như chư vị.”

Thái độ có lệ, cũng hoàn toàn không thuyết minh nội dung cụ thể.

Xem ra trong trò chơi này, nhiệm vụ người chơi nam nữ là không giống nhau, có lẽ người chơi nữ qua cửa khó khăn còn càng cao hơn một chút. Người chơi nữ kia ngay từ đầu liền kế hoạch định làm người chơi nam bảo vệ mình hiện tại hoàn toàn thất bại, chúc cô có vận may đi.

Sau đó, phu nhân Bella và các người chơi trò chuyện với nhau thật vui, hoặc là nói là đơn phương trò chuyện với nhau thật vui.

Ả đặc biệt giới thiệu bình hoa bày biện ở giữa nhà ăn, đây là thứ trân quý ả thích nhất, có mấy trăm năm lịch sử, hơn nữa thợ thủ công trứ danh ngay lúc đó chế tác. Giới thiệu về bình hoa Tiêu Lam không có nghe vào tai bao nhiêu, nhưng cậu đã minh bạch, đây là giá trị bần cùng, giá trị bần cùng đại ngạch. 

Nhưng xem tình huống trước mắt, nếu có người đánh hư cái bình hoa này, phu nhân Bella có khả năng sẽ bạo nộ, không muốn ngay từ đầu bị Boss đuổi theo chạy trốn trong trò chơi, Tiêu Lam đành phải đem khát vọng tâm lý tạm thời áp xuống.

Bần cùng tìm trong nguy hiểm, chung quy cậu sẽ tìm được cơ hội thôi.

Sau đó không lâu, đồ ăn lên bàn, đặt ở mâm thức ăn khắc hoa tinh mỹ.

Nhưng bộ dáng mấy mon này nhìn qua lại rất xin lỗi, một vài vật màu trắng dạng khối tài liệu không rõ nằm trong canh màu xanh lá sền sệt, đồ ăn không có sắc hương vị cũng không có gì để bàn, phá lệ không ăn nhập gì với yến hội tinh xảo này.

Tiêu Lam nghi hoặc mà dùng cái muỗng chọc một chút vật thể không rõ trong mâm, thứ này người đầu óc bình thường chỉ sợ đều sẽ không muốn ăn đi?

Lúc này, Lạc tới gần cậu, đè thấp giọng nói: “Tiên sinh, những thức ăn này làm tôi có một loại cảm giác không ổn.”

Tiêu Lam: “Là thứ gì?”

Lạc: “Không thể phân biệt ra tới, bên trong tựa hồ có cái gì không thuộc về phạm vi đồ vật bình thường, cho tôi một loại cảm giác điềm xấu.”

Tiêu Lam nhíu mày nhìn chằm chằm đồ ăn, cái thứ nhìn qua là nghệ thuật nấu ăn hắc ám, trên thực tế đúng là nấu ăn hắc ám trên các loại ý nghĩ luôn hở?

“Cục cưng nhỏ ơi ~” giọng phu nhân Bella lại lần nữa vang lên.

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, thì thấy ả múc một muỗng thức ăn đưa đến trước mặt trứng xui xẻo ngồi bên phải ả kia, mang theo ý cười: “Tới đây, nếm thử tay nghề của ta, đây chính là ta tự tay vì các cưng làm đó.”

Ánh mắt mọi người nhìn qua đều không khỏi mang theo đồng tình.

Người chơi nam kia đối mặt cái muỗng đưa đến bên miệng mình, chỉ có thể căng da đầu ăn vào, còn muốn trưng ra một nụ cười so với khóc tang còn muốn khó coi hơn với Bella phu nhân, nói: “Cảm ơn, phu nhân…… Tay nghề của ngài thật là…… cực kỳ tốt.”

Ngữ khí trầm trọng như là đang viếng mồ mả.

Tiếp theo, phu nhân Bella lại bào chế đúng cách, cũng đút một ngụm cho vị trứng xui xẻo ngồi bên trái ả.

Vào thời điểm người thứ hai nuốt xuống một ngụm đồ ăn trong miệng kia, hai người này lại có biến hóa trước mắt bao người.

Trong mắt bọn họ nhìn về phía phu nhân Bella không còn rối rắm và sợ hãi trước đó, ngược lại đột nhiên diễn biến thành một loại ái mộ và vui sướng phảng phất phát ra từ nội tâm, tựa hồ bọn họ chính là hai kẻ ái mộ xa xôi vạn dặm cũng muốn đi vào trang viên này, dùng tâm cầu hôn người mình ái mộ.

Bọn họ sôi nổi hướng về phu nhân Bella biểu đạt lên ái mộ của mình:

“Phu nhân, đây là món ăn ngon nhất tôi từng ăn trên thế giới này!"

“Phu nhân, tay nghề của ngài quả thực là tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ trên thế giới này khó có thể tìm kiếm được!"

"Ngài là người phụ nữ mỹ lệ nhất tôi được từng thấy!"

"Trên thế giới sao có thể có cô gái xuất sắc như vậy!"

……

Bọn họ thần sắc điên cuồng, điên cuồng mà hướng về quái vật ngồi ở chủ vị biểu đạt ái mộ của mình. Hận không thể móc tim ra tới đặt trước mặt phu nhân Bella để biểu hiện tình yêu nhiệt liệt và trung thành của mình.

Biến cố này làm đến người chơi bên cạnh đều sợ ngây người, mấy người chơi còn cầm cái muỗng nghiên cứu đồ ăn lập tức vứt bỏ cái muỗng trong tay.

Sắc mặt Vương Thái Địch trắng bệch thấp giọng nói với Tiêu Lam: “Từ trình độ nào đó đi lên mà nói, đây là Boss đáng sợ nhất mà em từng gặp qua đó, bà có thể gϊếŧ tui nhưng mà không thể vũ nhục thẩm mỹ của tui.”

Tiêu Lam gật gật đầu: “Sĩ khả sát bất khả nhục.”

Tưởng tượng một chút bộ dáng chính mình trúng chiêu sau đó điên cuồng thổ lộ với cái đầu heo này, Tiêu Lam kiên định quyết tâm, trận trò chơi này tuyệt đối không thể thất bại.

Hết chương 30.

Bình Luận (0)
Comment