Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 63

Chương 63: Một đồng tiền 

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Thừa dịp tia chớp lóe lên, chủ nhà ngắn ngủi lùi bước ra một khoảng cách, Tiêu Lam lấy ra【 Trái tim thánh nữ tu sĩ 】trước đó đã giao dịch với Vương Thái Địch.

Chỉ cần không phải bị thương đến trình độ gãy chi, 【 Trái tim thánh nữ tu sĩ 】 đều có thể chữa trị.

Sau khi kích hoạt hiệu quả đạo cụ, một tầng ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên miệng vết thương trên người Tiêu Lam, mang theo một cảm giác ấm áp mà nhu thuận. Nơi ánh sáng vàng nhạt đi qua, nhưng vết thương khiến cậu đổ máu không ngừng kia lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được chữa trị lại.

Trước đó, thời điểm bị chủ nhà công kích đến khó có thể ngăn cản, Tiêu Lam suýt chút nữa l phải sử dụng 【 Bạn nghèo đến làm tôi bật cười 】 tới thoát thân.

Đáng tiếc hiện tại cách hừng đông vẫn còn một đoạn thời gian, dù tạm thời thoát thân cũng không thể bảo đảm cậu an toàn, cái đạo cụ nghe qua rất trào phúng nhưng trên thực tế rất lợi hại này, vẫn là để đến thời điểm một đường sinh tử dùng là tốt nhất.

Còn may, mất một chút thời gian, cuối cùng cậu cũng phát hiện nhược điểm của chủ nhà.

Tiêu Lam thu hồi 【 Trái tim thánh nữ tu sĩ 】, đứng lên nhìn mặt tiều tụy của chủ nhà: “Vừa nãy đánh đến vui vẻ chưa? Hiện tại đến phiên tôi.”

Chủ nhà còn chưa rõ ràng lắm tính nghiêm trọng của sự việc, gã cũng không rõ gia hỏa vốn bị gã đè nặng đánh này lấy tự tin từ đâu ra, dù thương thế khôi phục lại có thể thế nào? Còn không phải không có biện pháp với gã à?

Chẳng lẽ là bị đánh đến choáng váng?

Bởi vì không biết Lạc có thể sợ điện giật hay không, Tiêu Lam vẫn là đặt mèo đen xuống sàn nhà bên cạnh.

Trên đường đi về phía chủ nhà, cậu mở kỹ năng ra: 

【Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】

【 Năng lực: Mười vạn Vôn 】

【 Thời gian còn lại: 00:04:59】

Nháy mắt, trên người Tiêu Lam liền lấp loáng lên một tầng hồ quang* nhìn qua rất nguy hiểm, đồng thời còn có thể rõ ràng nghe được tiếng điện quang lập loè đì đùng, làm cậu nhìn qua như một vị thần chưởng quản sức mạnh lôi điện.

(*Hồ quang điện là quá trình phóng điện tự lực xảy ra trong chất khí ở áp suất thường hoặc áp suất thấp giữa hai điện cực có hiệu điện thế không lớn. Trên thực tế, hồ quang điện là dạng đặc biệt thứ tư của plasma, được tạo ra qua sự trao đổi điện tích liên tục. Màu này nhìn giống khi hàn điện nha)

Những hồ quang đó cho chủ nhà một loại cảm giác rất nguy hiểm.

Gã tức khắc cảm thấy không ổn, trong ánh mắt màu xám liên tiếp phát ra hai lần sáng bạc, hướng tới Tiêu Lam công kích lại, ý đồ ngăn cản cậu tới gần.

Nhưng mà, trước khác nay khác.

Ánh sáng bạc trước đó có vẻ sắc nhọn vô cùng, làm Tiêu Lam chỉ có thể chật vật trốn tránh, sau khi đụng tới hồ quang quanh quẩn trên người Tiêu Lam giờ phút này, giống như là một chùm ánh sáng bình thường, bị hồ quang cắn nuốt đi, một chút thương tổn cũng không tạo thành.

Chủ nhà tức khắc kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt: “Mi! Sao có thể……”

Vừa mới nãy thôi, gia hỏa nghèo bẹp này còn không có biện pháp gì với gã, sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đột nhiên lột xác!

Tiêu Lam căn bản không muốn vô nghĩa với gã, chủ yếu là cậu chỉ có năm phút, cũng vô nghĩa không nổi.

Cậu nâng tay lên đánh tới gương mặt lớn ảnh hưởng ăn uống người ta của chủ nhà, phát ra một tiếng vang.

“Bốp.”

Theo tiếng vang tiếng vang thanh thúy, một đường hồ quang lập loè bắn nhanh về hướng chủ nhà.

Thấy tình thế không ổn, chủ nhà lập tức liền chuẩn bị dịch chuyển tức thời, chỉ là tốc độ hồ quang cực nhanh, trước khi gã có động tác cũng đã đi đến trước mặt gã, thẳng tắp đánh lên trán gã.

“Xèo” một tiếng, trên trán vốn giống như cái hình chiếu của chủ nhà trên hiện dấu vết bị đốt trọi một khối.

Lôi điện mang đến thương tổn còn không ngừng ở đây, cơ bắp trên mặt chủ nhà đều run rẩy lên, hiển nhiên là rất thống khổ, biểu cảm rất dữ tợn.

Chủ nhà phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Tiêu Lam, đang muốn nói mấy câu tuyên ngôn vai ác gì đó. Lại không nghĩ tới gia hỏa đối diện chơi hoàn toàn không theo kịch bản ra bài, “Bóc”, “Bóc”, “Bóc” trực tiếp ba đường hồ quang hiện lên, lại lần nữa đánh vào trên mặt gã.

“Mi! Đáng chết!!” Chủ nhà ôm bốn cái dấu cháy đen phẫn nộ rít gào.

Tiếp theo, đôi mắt gã chuyển thành đỏ như máu.

Lúc này đây, ánh sáng trong ánh mắt phát ra là màu đỏ, ánh sáng đỏ bỗng nhiên đánh tới Tiêu Lam, tốc độ nhanh hơn ánh sáng bạc trước đó không chỉ gấp đôi.

Tiêu Lam lại lần nữa phát ra hồ quang chạm vào ánh sáng đỏ của gã, thế nhưng bị triệt tiêu một nửa, cuối cùng chỉ để lại trên người chủ nhà chút dấu ấn nhè nhẹ. 

“Hừ.” Là chủ nhà mang theo lạnh lẽo cười nhạo.

Thấy thế, Tiêu Lam nhăn mày lại.

Chiếu theo trạng thái triệt tiêu lẫn nhau này đi xuống, chủ nhà hẳn là có thể nhây với cậu thật lâu, chỉ là bản thân Tiêu Lam chỉ có thời gian năm phút, mà trạng thái này của chủ nhà thoạt nhìn cũng không phải có thể bảo trì lâu dài, ai mất đi trạng thái trước thì người đó lạnh.

Chẳng lẽ đây là một hồi chiến đấu tỷ thí lực kéo dài của hai người đàn ông với nhau?

Tiêu Lam chỉ còn chưa đầy năm phút….

A phi! Năm phút vĩnh viễn không nhận thua!!

Thần sắc Tiêu Lam nghiêm túc lên, đây là một trận chiến liên quan đến tôn nghiêm, là đàn ông thì không thể thua trong việc ai lâu hơn được.

Nếu chỉ bằng vào trạng thái cương không lại, vậy dùng phương thức vật lý đánh gãy kéo dài của đối phương.

Cậu từ trong không gian trữ vật lấy ra 【 Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên 】, từ giữa lấy ra mấy đồng tiền xu nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó đem điện năng lưu chuyển trên người bám vào tiền xu.

Tiêu Lam nhắm mục tiêu ngay chủ nhà, thần sắc nghiêm túc: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Cùng giọng nói đồng bộ chính là động tác ném tiền xu trêb đầu ngón tay Tiêu Lam, tiền xu có thể gánh được lượng điện lớn hơn trống rỗng chém ra hồ quang không ít, ở không trung vẽ ra một xạ tuyến điện quang lộng lẫy, chiếu sáng hoàn cảnh mà nó đi qua.

“A ——”

Trong nháy mắt chủ nhà không kịp phản ứng, tiền xu đã lôi cuốn theo điện quang lập loè thô tráng đánh tới gã, sống sờ sờ đập lên mặt lớn của chủ nhà, tạo ra một mảnh cháy đen!

Lực đạo Tiêu Lam ném tiền xu cực lớn, tiền xu lóe hồ quang đã khảm vào mặt tường thật sâu.

Chủ nhà còn trong cơn run rẩy do điện quang mang đến, chợt thấy Tiêu Lam đã giơ tay chuẩn bị lại lần nữa ném tiền xu mới, gã vội vàng dịch chuyển tức thời khỏi vị trí đứng ngốc nãy giờ.

Vào nháy mắt chủ nhà dời đi, ba đồng tiền xu cuốn theo điện quang lộng lẫy hung hăng oanh vào tường, oanh đến mặt tường xuất hiện dấu vết cháy đen.

Nhìn thấy một màn này, mặt quỷ của chủ nhà nhìn qua cũng có vẻ càng thêm tái nhợt.

Mặt quỷ bắt đầu không ngừng xuyên qua  giữa vách tường, trần nhà, mặt đất, ý đồ mượn việc này ảnh hưởng Tiêu Lam phán đoán, để tránh né công kích của cậu.

Nhìn mặt quỷ che trời lấp đất, Tiêu Lam nhẹ nhàng vứt đồng xu tiếp theo trong tay: “Cảm tạ trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, tiền thuê nhà đây, xin nhận lấy.”

Cùng với giọng nói rơi xuống là điện quang liên tiếp không ngừng, Tiêu Lam ném tiền xu với tốc độ cao.

Tuy rằng đều là một đồng tiền, nhưng Tiêu Lam lại đánh ra khí tràng vung tiền như rác.

Có khả năng cậu cũng trăm triệu không nghĩ tới, chính mình thế mà cũng sẽ có một ngày lấy tiền chọi người ta.

Điện quang ở hành lang đan chéo thành một hàng lưới điện màu trắng, mà chủ nhà chính là con mồi bị nhốt trong lưới, không đường để trốn.

Gã bị Tiêu Lam truy kích tránh né đến chật vật bất kham.

Mỗi khi gã chuyển dời đến một vị trí mới, công kích của Tiêu Lam giây lát liền đến, có đôi khi thậm chí sẽ dự đoán được nơi gã dịch chuyển tức thời, giành trước khi gã dịch chuyển đã tung điện quang ngăn cản, khiến gã không thể không thay đổi vị trí.

Thời gian chưa đầy mấy hơi thở, hàng lưới điện đan chéo tinh mịn cũng đã làm chủ nhà cháy đen đầy mặt, nếu người nào trước đó không biết, có khả năng sẽ cảm thấy quỷ này lúc còn sống là tay tiện sờ soạng điện cao thế nên mới chết.

Vào lúc chủ nhà dịch chuyển tức thời đến một vị trí mới, không ngờ phát hiện xung quanh mình đã trải rộng tiền xu lập loè điện quang.

Gã đã không còn đường chạy thoát.

Tiêu Lam lộ ra nụ cười với con mồi của mình: “Tạm biệt, chủ nhà tiên sinh.”

Nháy mắt tiếp theo, một luồng điện quang so với bất cứ lần nào trước đó đều thô tráng hơn từ trong tay Tiêu Lam bắn nhanh ra, chiếu toàn bộ hành lang đến làm người không mở được mắt, mang theo uy lực bàng bạc làm người tuyệt vọng, đánh xuyên qua chủ nhà trực tiếp liên quan và mặt tường phía sau gã.

Sau khi bụi mù tan đi, hành lang chỉ còn lại có một mảnh hỗn độn, phảng phất như bị một vạn con Husky hưng phấn càn qua một lần.

Không có thân ảnh chủ nhà, không biết là đã chết hay là chạy thoát, dù sao bất luận như thế nào thì gia hỏa này không có biện pháp lại đến ngăn cản Tiêu Lam qua cửa nữa.

“Phù……” Tiêu Lam nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa mới chiến đấu, tuy đập chủ nhà rất vui sướng, nhưng có nhắc nhở giá trị bần cùng giảm đi không ngừng nhảy ra, làm cậu vui sướng xen lẫn thống khổ nói không rõ được.

Thô sơ giản lược mà tính một chút, đại khái bị trừ rớt mười mấy vạn giá trị bần cùng. 

Tuy rằng cậu đã có mấy ngàn vạn giá trị bần cùng, nhưng con người trên con đường theo đuổi bần cùng, du͙ƈ vọиɠ là vô chừng mực.

Niềm vui sướng khi tiêu tiền lung tung quả nhiên là kẻ nghèo hèn như cậu vẫn không hưởng thụ được….

Bóng đêm trở nên càng lúc càng mờ nhạt, nói vậy cách hừng đông cũng không xa. Tiêu Lam đang định đào Lạc ra từ hỗn độn đầy đất, dư quang khóe mắt lại thấy được một chút màu đỏ.

Bóng cao su nhỏ màu đỏ quen mắt lén lút lăn đến bên cạnh cậu.

Tiêu Lam ngẩng đầu, phát hiện nhóm hàng xóm trước đó chặn ngay cầu thang lại xuất hiện lần nữa, là hai mẹ con, thai phụ và đôi tình nhân. 

Hai mẹ con vẫn tay cầm tay cúi đầu đứng yên tại chỗ.

Thai phụ vẫn cứ cả người ướt đẫm, đứng đó mang theo nước có mùi thơm bột giặt.

Đôi tình nhân ghé vào vũng máu, trên mặt dính đầy vết máu lộ ra nụ cười không có hảo ý với cậu.

Bọn họ tựa hồ là tính toán thừa dịp Tiêu Lam sau đại chiến, thể lực tiêu hao không còn tới dạy cậu làm người, thật là một đám hàng xóm của thời đại mới không rời không bỏ.

Giọng nói mềm mại của người bạn nhỏ truyền đến: “Ca ca, có thể giúp em nhặt quả bóng một chút không?”

Cô gái trong đôi tình nhân: “Bảo bối, lần này chúng ta đưa hắn đi xuống được không~”

Chàng trai: “Bảo bối, nghe em hết~”

Nhìn quả bóng cao su phảng phất như đang khiêu khích này, cậu nhìn kỹ năng của mình còn thừa 50 giây, khóe miệng hơi nhếch lên.

50 giây, cũng đủ cho các người thể nghiệm đến niềm vui của bần cùng rồi.

Điện quang lại lần nữa xuất hiện, Tiêu Lam duỗi tay nắm lên bóng cao su nhỏ, giữa tay cậu và bóng cao su cách một tầng hồ quang tí tách vang lên, nên cũng hoàn toàn không xem như trực tiếp sờ đến quả bóng này.

Người bạn nhỏ cúi đầu cứng đờ một cái chớp mắt, sao anh còn có điện?!

Hơn nữa bóng cao su của bé vậy mà không có tác dụng?

Trực giác không đúng, bé lập tức trốn đến phía sau mẹ, hơn nữa kéo lại mẹ mình.

Thai phụ vốn tính toán tiến lên, sau khi nhìn thấy dị trạng của đồng đội bên người thì cũng thu hồi vệt nước đang hướng phía Tiêu Lam.

Mà đôi tình nhân nhìn qua đầu óc không xài được cho lắm vẫn đi về phía trước như cũ, bọn họ ghé trên vũng máu, tứ chi cùng sử dụng mà nhào đến Tiêu Lam.

Nhìn thấy trường hợp này, Tiêu Lam tỏa định đôi tình nhân, cứ quyết định là các người đi.

Nháy mắt tiếp theo, bóng cao su nhỏ nhanh như điện chớp đánh úp lại đôi tình nhân, bên trên lôi cuốn theo điện quang khoa trương, nhìn qua quả thực giống một quả đạn pháo điện quang to bự.

Đôi tinh nhân rốt cuộc cũng phát hiện không đúng, sức chiến đấu này thấy thế nào cũng không giống như là sau đại chiến có thể cho người ta nhặt của hời……

Đáng tiếc, đã quá muộn.

Trong ánh mắt hai người trợn mắt há hốc mồm, một quả bóng cao su điện quang này mang theo khí thế thẳng tiến không lùi, hung hăng mà đập về phía bọn họ.

“Oanh ——”

Sau ánh chớp lóa mắt, hai người cả người lóe hồ quang, cũng bị chụp đến chia năm xẻ bảy nằm trên vũng máu bọn họ tự mang theo, tứ chi phân tán như thú bông bị xé ra.

“Bảo bối, anh không thể chết được, em không thể không có anh……”

“Bảo bối, cho dù chết, anh cũng vẫn yêu em……”

Thủ phạm tạo thành hết thảy · Tiêu · cẩu độc thân · Lam: “……”

Tỉnh đê tỉnh đê, hai người đã sớm chết đến không thể chết hơn rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường đập tiền:

Tổng tài bá đạo: 500 vạn, cút khỏi tầm mắt tôi.

Tiêu Lam: Một đồng tiền, cút khỏi tầm mắt tôi.

Hết chương 63.

Bình Luận (0)
Comment