Trong lòng Vân Mạt như có lửa nóng. Nếu nàng cũng nắm giữ đủ kỹ thuật cơ giáp, vậy có thể tăng lên lực phòng ngự cùng sức chiến đấu của Lam Tinh hay không?
Khóa học này kéo dài hai giờ, Vân Mạt nghe như si như say, càng nghe hai mắt càng tỏa sáng.
Lâm Phàm Thành ngồi ở bên cạnh nàng, ngáp vô số lần, “Không phải chứ, Vân tổng chỉ huy, ngươi nghe hiểu được sao?”
“Đúng……” Vân Mạt không để ý đến hắn, tiếp tục lật xem kết cấu.
Hoắc Xuyên nhìn bộ dáng của nàng, cũng thập phần cảm khái, “Đáng tiếc, ngươi chỉ là một đơn binh!”
Vân Mạt:…… Đơn binh thì làm sao vậy? Đơn binh ăn gạo của nhà ngươi sao?
Giáo viên trên bục giảng rốt cuộc đã giảng xong, “Đúng rồi, bổ sung thêm một chút, mô phỏng đại chiến trường tháng sau sẽ bắt đầu nhận báo danh. Theo quy củ cũ sẽ rút thăm, tầng trên có máy móc, mọi người tự báo danh, hoan nghênh tất cả.”
Theo lời giáo viên nói, đám học sinh rốt cuộc từ trong buồn ngủ tỉnh lại, ánh mắt sáng quắc.
Mô phỏng đại chiến trường, đó là trò chơi mà đám đơn binh bọn họ thích nhất.
Dân gian cũng có chiến trường mô phỏng. Ví dụ như Tinh Tế Vương Giả, đây là chiến trường mô phỏng phổ biến nhất. Không cần biết sau lưng lão bản có bối cảnh gì, số liệu đều là từ nơi tòng quân đó lấy lại đây, thật đến mức khiến người như có cảm giác bị lạc vào trong cảnh.
Trường học có tuyên bố không ít nhiệm vụ ở trong hoàn cảnh giả thiết, Tinh Tế Vương Giả có đôi khi cũng sẽ trở thành vật dẫn để xã đoàn chấp hành nhiệm vụ.
Nơi đó có quảng trường đối chiến cơ giáp, một người dùng quảng trường luyện tập thì cũng có các loại chiến trường mô phỏng……
Ở nơi đó, người chơi có thể đóng nhiều vai, làm hiệp sĩ độc hành cũng được, tham gia tổ đội cũng thế, đa dạng đến mức khiến người khó lựa chọn.
Nhưng nếu không có đồng đội cố định mà nói, tham gia tổ đội tác chiến vẫn là tương đối gian nan, bởi vì luôn có tuyển thủ là học sinh tiểu học ra tới quấy rối.
Cũng chỉ có các trường đại học quân sự mới có năng lực tổ chức diễn tập với quy mô khổng lồ, đây chính là thịnh yến trong mắt sinh viên quân giáo, cũng là hoạt động mà dân gian vô pháp với tới.
Ở bên trong Tinh Tế Vương Giả tham gia thi đấu có thể đạt được tích phân, tích phân này có thể thông qua phần trăm nhất định đổi thành tích phân của trường học, cũng coi như là một loại tán thành đối với năng lực của học sinh.
Hệ quân sự mỗi tháng đều sẽ tổ chức mô phỏng đại chiến trường một lần, toàn bộ học sinh đều có thể báo danh, nhưng không phải ai cũng có thể tham gia, còn phải dựa vào tích phân và vận khí.
Nhưng loại chiến trường này, là sân khấu của sinh viên năm ba và năm tư, sinh viên năm một và năm hai, nếu có tham gia thì thu hoạch lớn nhất chính là nhận thức được sự tàn khốc của chiến trường. Nói cách khác, bọn họ chính là chân bồi chạy cùng đưa đồ ăn.
“Tinh……”, tiếng chuông báo tan học vang lên, vô số học sinh chạy nhanh ra khỏi phòng học, bọn họ gấp không chờ nổi muốn đi báo danh.
Hoắc Xuyên cùng đám người Lưu Dược đã xông ra ngoài, một bên chạy một bên nhắn lại cho nàng, dùng ‘danh xưng mỹ miều’ là đi chiếm vị trí.
Vân Mạt bĩu môi, chậm rì rì thu thập, chuẩn bị đuổi theo.
Vừa mới đi đến phía trước phòng học, một cái chân dài duỗi ra chặn ngang đường đi của nàng.
Vân Mạt nhướn mắt, trước mặt là một người mà nàng chưa từng gặp qua.
Nàng cắm đôi tay vào túi, đứng không nhúc nhích, “Có việc gì?”
Nam sinh kia một đầu tóc quăn nâu, trên cổ đeo một sợi dây xích thô, cổ áo tùy tiện mở ra, lộ chiếc áo sơ mi hình hoa bên trong.
Vân Mạt cảm thấy thẩm mỹ của thằng nhãi này cùng Hoắc Xuyên chắc là giống nhau.
Lương Bách Võ ở trong trường chính là một đại ca, đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lâm Phàm Thành vừa nghe thấy danh sách ban E, liền lộ ra một nụ cười khổ.
Đánh nhau, ẩu đả, ức hiếp người, trốn học…… Phàm là từ ngữ ác liệt dùng để hình dung một người trẻ tuổi đều có thể tìm được ở trên người hắn.
Nhưng hắn lại đầu thai rất tốt, vô luận chọc phiền toái bao lớn, đều có thể bình yên vô sự tiếp tục hoành hành. Thậm chí, hắn đã từng khiến cho một đồng học tạo thành tổn thương tinh thần lực vĩnh viễn, vô pháp khôi phục, cuối cùng làm cho đồng học kia chuyển trường liền xong.
Trong phòng học trước sau chỉ có hai cửa, học sinh đều cướp đi báo danh, lúc này thật không có quá nhiều người chú ý.
Vân Mạt lạnh như băng nhìn hắn, giống như nhìn một tên cặn bã.
“Nghe nói ngươi rất uy phong?”
Lương Bách Võ đem một cái chân khác cũng giơ lại đây, đáp ở trên chiếc ghế đối diện lối đi nhỏ, rõ ràng chính là ý tứ khiêu khích.
“Ngươi họ gì?” Vân Mạt hỏi.
“Ngươi không biết ta sao?”
“Ta phải biết ngươi sao?” Vân Mạt tiếp tục cắm tay trong túi, vẻ mặt bình tĩnh.
Khóe miệng Lương Bách Võ trừu trừu, hắn thật đúng là không nghĩ tới, một nữ sinh yếu đuối như con gà, lại có thể bình tĩnh đến mức độ này. Nàng sẽ không cho rằng, chỉ bằng vài người xã đoàn kia, là có thể chạy tới bảo vệ nàng chứ?
“Ta là Lương Bách Võ”, người nọ khinh thường, cao giọng nói với Vân Mạt.
“Ngươi là 250 (đồ ngốc)”, Vân Mạt nhìn chằm chằm vị trí góc tường, lãnh đạm cười.
“Ngươi nói cái gì?”
Lương Bách Võ nhất thời liền nổi giận, lập tức đứng lên, thân hình cao 1m9, hơn nữa cơ bắp cuồn cuộn, không sai biệt lắm to bằng hai khổ người của Vân Mạt.
“Ngươi muốn tìm chết ư?!” Lương Bách Võ vươn tay muốn nắm lấy cổ áo của Vân Mạt.
Vân Mạt lắc mình một cái, trốn đến một bên, tranh thủ khi hắn còn đang ngây người liền nói tiếp, “Nói chung, người lại đây khiêu khích, không ngoài mấy loại: vì tình, vì thù, vì xúc động…… Ngươi không thuộc về bất luận một loại nào, ngươi thuộc về loại thiếu tâm nhãn, bị người lợi dụng còn không tự biết.”
“Ngươi đánh rắm!”
Thái độ của Vân Mạt rõ ràng đã chọc giận Lương Bách Võ, hắn đứng dậy liền đuổi theo.
Vân Mạt tựa hồ là cố ý, hoạt động bước chân, nương theo động tác của hắn tránh đi.
Lương Bách Võ thử hai lần, phát hiện không thể đánh trúng nàng, dưới sự giận dữ liền đem cái bàn ném đi, bên trong lớp nháy mắt liền biến thành bãi chiến trường.
“Sao thế?” Trong phòng học còn dư lại mấy học sinh rốt cuộc phản ứng lại đây, hai mặt nhìn nhau.
“Làm gì vậy? Sao lại ức hiếp một nữ sinh?”
Vân Mạt ỷ vào thân hình linh hoạt, ở trong phòng học du tẩu, thuận tay đem mặt bàn ném qua, gây trở ngại cho hành động của hắn. Trong lúc nhất thời, đồ trong phòng học liền biến thành vũ khí của hai người.
“Đi hỗ trợ!” Mấy nam sinh nhìn thấy Vân Mạt rõ ràng là ở thế hạ phong, xắn tay áo chuẩn bị đi lên phía trước.
“Trước cứ từ từ đã.”, một nam sinh dừng bước chân, hắn thoáng nhìn thấy ngón tay Vân Mạt lắc lắc.
“Các ngươi có thể như vậy sao? Đứng yên nhìn một nữ hài tử bị người khác ức hiếp?”
Nam sinh này là từ lớp bên cạnh lại đây, hiển nhiên không biết chi tiết.
Một nam sinh vội vàng giữ chặt vị nghĩa sĩ hăng hái làm việc nghĩa này.
“Ngươi đi chính là thêm phiền.”
Nam sinh kia đang ngồi trên bàn, không biết từ chỗ nào lấy ra một hộp bắp rang, vừa ăn vừa xem.
“Sao ngươi không có tâm đồng tình như vậy?”
Vị nghĩa sĩ kia đẩy cánh tay của nam sinh ra, muốn đi tiếp về phía trước, lại bị những người khác ngăn cản.
“Tránh ra!” Nghĩa sĩ có chút bực mình.
“Gấp cái gì, trước cứ từ từ!” Nam sinh ngăn lại hắn nói.
“Học sinh Đặc Chiêu các ngươi rốt cuộc là như thế nào vậy?! Tố chất của các ngươi đâu?” Nghĩa sĩ sắc mặt đỏ lên, có chút tức giận.
“Biết đó là ai không?”
Nam sinh cười hì hì nhìn vị nghĩa sĩ kia.
“Không biết? Quản nàng là ai, đều không thể ức hiếp người như vậy?”
“Nha! Ngươi đúng là ít thấy việc lạ đi!”
Nam sinh kia trêu chọc, kẹp một viên bắp rang, chỉ về phía trước, “Người nọ, chính là Vân tổng chỉ huy!”
“Ai?” Nghĩa sĩ vẻ mặt hoang mang.
Nam sinh bắp rang chỉ vào đầu mình,
“Vân tổng chỉ huy, luận trí tuệ vượt qua cả Phương Hồng Thần.”
“Luận lực chiến đấu, chống đỡ được Trương Giáo quan.”
“Ngươi nói ngươi đi không phải là thêm phiền thì là gì?”
Nam sinh kia cười hì hì nhìn hắn, thuận tay vỗ rớt móng vuốt của một đồng học khác đang định đánh lén bắp rang của hắn.
“Chính là, ngươi cũng không nhìn xem chính mình nặng bao nhiêu.”
“A? Như vậy sao?”
“Yên tâm đi, nếu Vân Mạt chịu đựng không nổi, chúng ta tự nhiên sẽ đi lên.”
Vị nghĩa sĩ kia vẫn không hiểu ra sao. Nhưng xem bộ dáng nam sinh bắp rang nghiêm trang, cũng không lo lắng nữa, quay đầu ngồi xuống, nhìn hộp bắp của hắn, “Chia cho ta một ít đi.”.
Phía sau phòng học rất nhanh liền ngồi một vòng người, vừa ăn vừa tấm tắc bình luận.
“Ai A, không được, ra quyền chậm quá!”
“Ai nha, Vân tổng chỉ huy thật là lợi hại, lại là cái bước chân thần kỳ này!”
“Chậc chậc chậc, thật mất mặt……”
“Đây là quyết đấu giữa thể chất cấp A và cấp B ư? Ta sợ là không phải đang nằm mơ chứ?!”