Vân Mạt thực sự đã cố hết sức, sau khi ném huyết phù ra, nàng đồng thời còn tung ra lượng lớn bùa chú có tính công kích.
Bao gồm Ngũ Lôi phù, Hỏa Vân phù, Phong đao phù……
Tốc độ xói mòn nguyên thần lực cực nhanh.
“Rút lui!”
Sau khi tung bùa chú ra, Vân Mạt hướng về phía bọn họ kêu.
Huyết sắc bùa chú đã có dấu hiệu hỏng mất.
Địch Địch Úy cười lạnh như băng, nhìn bọn họ giống như nhìn những con kiến.
Không chờ mọi người kịp phản ứng, nàng ta đã lấy tốc độ nhanh phi thường bay tới.
Vân Mạt cùng nàng ta bốn mắt nhìn nhau.
Biểu tình dịu dàng kia tựa hồ bị xé rách, có loại cảm giác bị nhìn thấu vào bên trong.
Vân Mạt bị nàng ta theo dõi, giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, huống hồ chi, tinh thần lực của đối phương còn đang công kích nàng một vòng, rồi lại một vòng.
Không động đậy nổi! Thân thể không nghe sai sử!
Hoắc Xuyên nghiến răng nghiến lợi, biểu đạt lời muốn nói của tất cả mọi người ở giờ phút này: “Đệch!”
Vân Mạt dùng bất cứ giá nào, ngưng tụ toàn bộ nguyên thần lực ở trong lòng bàn tay, nàng không lùi bước mà tiến thẳng tới, cố gắng hết sức đánh ra một chưởng, cổ họng đau lợi hại, có vị tanh mặn, hẳn là đã bị tổn hại đến phủ tạng.
Đối phương không hề nghĩ rằng lá gan của nàng lại lớn như vậy, nên không có lưu ý. Lòng bàn tay của Vân Mạt đã để trên ngực của nàng ta, một cỗ kim quang hỗn loạn nổ tung ngay trước ngực, mang theo da thịt văng ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vân Mạt không biết từ nơi nào móc ra tới một cái bật lửa, nhanh chóng bật lửa đốt bùa giấy ở trong tay, liên tục không ngừng đẩy về phía nàng ta.
Loại lực lượng này, hàm chứa đầy ý muốn đuổi đi, tựa hồ muốn đem nó từ bên trong thân thể này đuổi ra ngoài.
Địch Địch Úy giận dữ, phất tay kéo Vân Mạt đến.
“Ngươi dám!”
“A!”
Một đạo ánh sáng hiện lên, một cái cánh tay văng ra rớt xuống trên mặt đất.
Diệc Lương đưa lưng về phía bọn họ, quân đao chém xuống, máu chảy tích táp. Chỉ có cái trán đầy mồ hôi lạnh cùng đôi tay phát run bại lộ hắn đang cố gắng hết sức.
“Ngươi muốn tìm chết!”
Đôi mắt của Địch Địch Úy hoàn toàn thay đổi màu sắc, cổ họng phát ra tiếng gào rống, cơ bắp trên mặt run rẩy, cả khuôn mặt càng thêm vặn vẹo.
“Chạy!”
Vân Mạt hét to, lôi kéo Diệc Lương nhanh chóng nhảy ra bên ngoài.
Đầu óc của mọi người trống rỗng, che lỗ tai lại, ngã trái ngã phải……
Bỗng nhiên, ở giữa không trung xuất hiện một thân ảnh màu lam, ngưng tụ một đạo kiếm quang, tốc độ cực nhanh, hư ảnh kiếm quang chém ra cơ hồ chiếm cứ nửa bầu trời, đánh sâu vào thị giác, mọi người cơ hồ tất cả đều nheo mắt lại.
Là cơ giáp! Là Lam Thuẫn!
Đôi mắt của Địch Địch Úy đen lại, không phải là nàng không có năng lực đối kháng chiến sĩ tinh thần lực cấp 5S, nhưng nàng không có cách nào dùng thân thể đối kháng trực tiếp chiến sĩ cấp 5S điều khiển cơ giáp!
Địch Địch Úy hậu tri hậu giác phát hiện, nàng đã quá mức tự tin. Xem thường đám học sinh này, chiến thuật kéo dài của bọn họ đã thành công,
Còn không đợi nàng kịp trở lại địa cung chuẩn bị rút lui, Lam Thuẫn đã chém tới gần.
……
Mọi người rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này kinh hách thật sự là có chút lớn.
Chiến tranh thật là thảm thiết, chỉ hai người Tinh Minh, liền đoạt đi tánh mạng của hai mươi chiến sĩ mặc cơ giáp.
Không thể không nói, bọn họ có thể may mắn sống sót, ít nhiều đều nhờ sự khinh thường của Địch Địch Úy.
Ở một khắc cuối cùng khi đế cung khởi động hệ thống tự hủy, những gì đã từng có ở bên trong, cũng đã bị tiêu diệt cùng đám tàn tro.
Sống sót sau tai nạn.
Rốt cuộc Hoắc Xuyên có thể an tâm nằm trên mặt đất, hai mắt của hắn nhìn thẳng lên không trung, hữu khí vô lực.
“Uy, thần côn, còn có bùa nữa không? Đưa cho ta hai cái.”
“Ta nơi này có”.
“Còn có ta……”
Đám người của Triệu Diệu tất cả đi lên, làm thành một vòng tròn, đem bùa chú đã từng là của Vân Mạt cùng nhau đoạt lại, dùng bật lửa đốt, khói đen thướt tha lả lướt lượn lờ, mọi người thỏa mãn giống như hút thuốc phiện, cả đám nằm ngửa ra tại chỗ.
Vân Mạt:……
Lưu Dược ở trên mặt đất sờ soạng nửa ngày, nhặt lên một cái đồ vật màu đen, có điểm mềm, rất co dãn, hắn giơ lên trước mặt ngửi ngửi.
“Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sâu không thiêu sạch sẽ nha, ngửi còn rất thơm, nghe nói ngươi đã ăn qua đúng không Hoắc thiếu gia?” Lưu Dược nói.
“Cút ngay!” Hoắc Xuyên nhìn thứ đồ kia liền thấy ghê tởm, thiếu chút nữa nôn khan.
Lưu Dược càng cảm thấy thú vị hơn, sấn đến trước mặt Hoắc thiếu đang không có chút sức lực nào, “Hoắc thiếu, nghe nói ngươi có bệnh, có thể dùng độc trị độc, nào, há mồm ra, đã nướng chín sẵn cho ngươi rồi, hương vị chắc chắn sẽ rất ngon…..”
“Cút ngay!”
……
Liên Nghệ nhảy xuống khỏi cơ giáp, nhìn chiến sĩ cơ giáp ở phương xa đang được nâng lên phi hành, ánh mắt thâm trầm, tâm tình không thể nói là tốt.
Vân Mạt tay trái đút vào túi, tay phải xách theo cánh tay cụt của Địch Địch Úy, đi đến phía sau của hắn
“Có việc gì?” Liên Nghệ hỏi.
Vân Mạt nhìn theo tầm mắt của hắn đến phương xa, “Ngài có cần mượn bả vai không?”
Da mặt của Liên Nghệ có chút run rẩy, cảm giác trầm trọng vừa rồi không dễ tìm trở lại nữa.
“Ngươi có việc gì?” Liên Nghệ nhíu mày.
“Cái kia, Liên giáo quan, thân thể của người Tinh Minh, có phải rất có giá trị nghiên cứu hay không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Vân Mạt nâng cánh tay của Địch Địch Úy lên, nghĩ muốn đặt một phát lên bờ vai của hắn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không dám, cuối cùng không biết làm cái động tác gì, ngón tay của Địch Địch Úy uốn lượn, ngãi ngứa cho chính cánh tay trái của mình.
“Kia, cái này tính là chiến lợi phẩm của chúng ta đi?”
Liên Nghệ gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ xin quân công cho các ngươi, nhưng xét thấy các ngươi vẫn chưa có nhập ngũ, đồng thời cũng vì sự an toàn của thân nhân các ngươi, khả năng sẽ không công bố tên.”
“Nga”, Vân Mạt không quan tâm cái này.
Nàng nghĩ nghĩ hỏi, “Liên giáo quan, quân công là một vấn đề khác, có phải còn có thể khen thưởng thêm một chút vật chất hay không?”
“Ngươi là một người quân nhân”.
Phi…… Vân Mạt lần đầu nhìn thấy một người keo kiệt như vậy.
“Liên giáo quan, qua cầu rút ván không được tốt lắm đi?”
Liên Nghệ rốt cuộc quay đầu lại, “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”
“Trang bị của xã đoàn, tích phân, ngài xem có thể cho cái gì?”
……
Để giải quyết tốt hậu quả mất thời gian rất lâu.
Đường Kiến Ma rốt cuộc ở dưới áp lực đành thỏa hiệp, hướng dân chúng thừa nhận, Liên Bang có Tinh Minh tồn tại, bao gồm sự kiện của Đế Quốc Tôn cũng có thể là bút tích của bọn họ.
Tin tức này khiến dậy lên một hồi sóng to gió lớn, thiếu chút nữa làm vô số người di chuyển thay đổi chỗ ở.
Bất quá sau khi quân đội lấy ra video tiêu diệt bọn họ xong, kinh hoảng thất thố trong dân chúng mới yên ổn xuống dưới, rốt cuộc tin tưởng Liên Bang có năng lực bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Liên Bang cùng Tinh Minh chính diện quyết đấu, tuy rằng Tinh Minh chỉ có hai người, hơn nữa không có cơ giáp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên thắng lợi toàn diện.
Đặc biệt là hiện tại mọi người còn biết, học sinh ở trong lúc đối chiến đã đọc lớn tiếng 'định luật Oss' một cách diễn cảm, cư nhiên ở trình độ nhất định có thể chống đỡ được ăn mòn của đối phương!
Chuyện này thực mau bước lên hot search của Tinh Võng, trở thành một đại sự kiện huyền huyễn của Liên Bang.
Lại thực mau diễn biến thành một kiện hỉ sự của toàn dân, 《 định luật Oss》 trở thành một cuốn sách khó cầu, thậm chí bạo hoả, cơ hồ các bậc phụ huynh đều bắt buộc con cháu mình học thuộc, tạo thành ác mộng của vô số trẻ em.
Chuyện này cũng hấp dẫn sự quan tâm một nhóm học giả nghiên cứu tinh thần lực, không ít sách liên quan đến Phật giáo bị tìm kiếm ra tới, trong lúc nhất thời văn hóa cổ đại lại thịnh hành, ngay cả kênh Tinh Võng CCTV cũng mời các chuyên gia cổ văn học tham gia chương trình.
Xã đoàn của Vân Mạt hoàn thành nhiệm vụ, bất quá cũng có điểm may cho bọn họ.
Mọi người chỉ bị cách ly quan sát gần một tuần, sau khi phát hiện không có nhiễm phóng xạ dẫn tới bệnh, liền được thả ra.
Bất quá, chuyến này thu hoạch lớn nhất, trừ bỏ tiêu diệt được hai kẻ địch uy hiếp tiềm tàng, thì chính là xã đoàn Quần đùi thu lại được tăng cấp.
Trở thành xã đoàn đầu tiên, từ lúc thành lập trường tới nay, ra đời không đến một tháng liền từ cấp D lên tới cấp B.
Nhờ Vân Mạt mặt dày mày dạn cò kè mặc cả, mỗi thành viên của xã đoàn còn được quân bộ đặc phê cho một bộ trang bị, sức chiến đấu thẳng tắp tăng lên.
Lưu Dược cũng rốt cuộc được như ước nguyện, xã đoàn Quần đùi thu được sửa tên thành “Xã đoàn Phồn Tinh”.