Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 296 - Chương 296. Diễn Tập Sự Cố

Chương 296. Diễn tập sự cố Chương 296. Diễn tập sự cố

Cách thời gian manh mối xuất hiện càng ngày càng gần, chung quanh lại có vẻ càng thêm an tĩnh.

Phần an tĩnh này lại khiến cho người ta cảm thấy không thích hợp.

Nguyên thần lực của Vân Mạt tản mát ra ngoài, cảm thụ hoàn cảnh chung quanh.

Gió thổi dày đặc, côn trùng xao động, dã thú nơi xa gào rống…… Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng rõ ràng, phảng phất như đang ở ngay trước mắt.

Nguyên thần lực tăng cấp! Ước chừng đã hồi phục tới cấp 2.

Vân Mạt mở bàn tay ra hướng lên trên, tay trái không nhìn thấy nguyên khí, tay phải lại nhè nhẹ từng đợt từng đợt sát khí, cảm giác giống như thực làm nàng rốt cuộc có chút tự tin.

Lăn lộn tới hiện tại, thiếu chút nữa đã làm nàng tin rằng chính mình thật là một con gà yếu ớt, hiện tại cuối cùng đã có con át chủ bài để bảo vệ chính mình.

“Chú ý, có người tới.” Vân Mạt thuận tay cầm gậy lên.

Đường Tử Đồng bọn họ cũng bị đánh thức, tuy rằng đồng học canh gác không có bất luận dị thường gì, nhưng không ai thiếu cảnh giác.

“Ba, hai, một……”, Theo âm thanh Vân Mạt rơi xuống đất, đạn đạo kèm sương khói ục ục lăn vào.

Đái Thu Lâm giống như quả bóng chày, khi chưa kịp ổn định đã nháy mắt bị đánh văng ra ngoài.

Trần Bình đột nhiên kéo cửa gỗ ra.

“Không tốt, bọn họ có chuẩn bị”.

Đồng học hô to một tiếng, cảm giác một lực đạo mạnh mẽ truyền đến bụng, hắn nháy mắt lảo đảo vài bước lui về phía sau, một mông ngồi trên mặt đất.

Lý Mặc tới gần nâng hắn dậy, “Ngươi không sao chứ?”

“Lên!”

Những người khác phản ứng rất nhanh, huấn luyện viên khống chế nhân số của bọn họ, bọn họ bất ngờ đánh trạm gác là dựa vào xuất kỳ bất ý, nhưng nếu đối phương có phòng bị, ưu thế của bọn họ liền sẽ chuyển biến bất ngờ.

Rốt cuộc, bọn họ là tàn binh đã bị tiêu hao cả đêm, tuyệt đối không đánh lại người đã được nghỉ ngơi dưỡng sức.

“Đánh!”

Trần Bình hưng phấn đến giọng nói đều mau biến âm, đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được đối kháng chính diện trên phạm vi lớn như vậy, đặc biệt là khi bên ta hoàn toàn chiếm cứ thiên thời địa lợi.

Ban đầu xuống tay đều nắm chắc, nhưng sau khi bị đánh đau liền có chút biến chất.

Đặc biệt là, bên trong còn có mấy người rõ ràng muốn hạ độc thủ, một gậy một gậy đều hướng vào chỗ yếu hại, còn không cho người ta cơ hội ấn xuống nút cầu cứu.

Loại người này không nhiều lắm, nhưng mỗi năm đều sẽ có mấy cái. Nhìn thấy người khác thống khổ, trong lòng bọn họ sẽ có một loại khoái ý vặn vẹo.

Đêm đen mịt mùng, công kích như mưa rền gió dữ.

Gậy của Lý Mặc chọc tới ngực Đái Thu Lâm, phía trước gậy đã được bào nhọn, nếu thật sự bị hắn đâm trúng, dù cho không chịu trọng thương, cũng tuyệt đối đủ làm cho hắn phải đi dùng dịch chữa trị.

Đái Thu Lâm dựa lưng vào vách tường, đã lui đến không thể lui được nữa, đôi tay nắm lấy gậy của Lý Mặc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi muốn làm gì?”

Lý Mặc lui về phía sau lấy đà, Đái Thu Lâm nhân cơ hội tiến lên, liền thấy chân Lý Mặc đã làm tốt chuẩn bị đá vào yết hầu hắn.

Sắc mặc Đái Thu Lâm trắng bệch, hắn biết chính mình không ngăn được.

Phanh!

Không nghĩ tới, người bị đá ra ngoài lại có thể là Lý Mặc!

Hắn lui lại mấy bước, có chút không dám tin tưởng.

Vân Mạt nhân lúc rối loạn đi lật balo của người khác, lặng yên không một tiếng động trở về, đứng ở bên cạnh Đái Thu Lâm.

“Ngươi làm gì? Định hạ độc thủ sao?” Vân Mạt lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Mặc khinh thường hừ lạnh, “Quyền cước không có mắt!”

“Phải không?”

Vân Mạt đi lên từ góc tường phía trước, ai cũng không nghĩ đến, nàng nện bước sao lại nhanh như vậy.

Khóa cổ, tránh, lại khóa cổ, lại tránh……

Động tác của Vân Mạt liên tiếp, khuỷu tay đánh không trúng liền ngay lập tức đổi thành đá chân.

Bị Trương Giáo quan huấn luyện ước chừng một học kỳ, hơn nữa nguyên thần lực vừa mới thăng cấp, nàng thử thăm dò đem nguyên thần lực bao vây ở trên nắm tay và cánh tay, lại có thể tăng mạnh lực độ công kích, chỉ là tiêu hao có chút lớn.

Lý Mặc càng đánh càng giật mình.

Đều nói một anh khỏe chấp mười anh khôn, hiển nhiên đó là nói về trường hợp hai người có thực lực chênh lệch rõ ràng.

Đầu tiên hắn không phải Trương Giáo quan, tiếp theo Vân Mạt đã không phải là Vân Mạt trước đây.

Khoé miệng Lý Mặc mím chặt, “Bang” bóp nát cái nút trong lòng bàn tay, cũng để bột phấn theo ống quần không tiếng động rơi xuống.

Nháy mắt kia, trong mắt Vân Mạt nổi lên sương mù máu đỏ dày đặc, sát khí ầm ập đánh sâu vào cảm quan của nàng.

“Đừng đánh nữa, chạy nhanh!” Vân Mạt hét lớn một tiếng.

Cùng lúc đó, màn hình theo dõi trước mặt các huấn luyện viên đều tối sầm xuống.

“Không tốt, đã xảy ra chuyện!”

Một huấn luyện viên nhanh chóng khởi động hệ thống sao lưu, nhưng trong màn hình vẫn cứ chỉ có bông tuyết.

“Đi!” Vân Mạt lớn tiếng gầm lên.

Nhưng bọn học sinh đang lao vào đánh nhau, dù cho có nghe được lời nàng, cũng không ai để ý.

Mễ Lị Á lạnh lùng cười cười, thừa cơ rút lui.

“Lưu Dược, Hoắc Xuyên, kéo bọn hắn ra ngoài!” Vân Mạt một bên kêu, một bên chạy đến chỗ ba lô.

Lá bùa màu vàng theo động tác của nàng ném tới vách tường, đại trận phòng ngự tứ tượng lưỡng nghi nhanh chóng được khởi động.

“Đô đô tất……”

“Không kích!”

Âm thanh này quá quen thuộc.

Trong nháy mắt khi âm thanh này xuất hiện, tất cả mọi người đều sững sờ ở đó.

Đây là âm thanh đạn hoả tiễn trong hệ thống mô phỏng, không nghĩ tới lại có thể sẽ xuất hiện trong hiện thực, còn có thể xuất hiện ở chỗ này?

“Đi nhanh, không quân ở phụ cận diễn tập, xuất hiện sự cố không rõ!”

“Rời khỏi nơi này, lửa đạn diễn tập sẽ bao trùm bên này!”

Huấn luyện viên ở trong khu vực đã bắt đầu tổ chức cho học sinh rút lui. Các huấn luyện viên khác cũng lên máy bay hoả tốc lao tới.

Nhưng, đã không còn kịp, vệt sáng của đạn đạo hoả tiễn đã xẹt qua trên không trung.

“Đô đô tất……”

Bọn học sinh choáng váng, điên cuồng chen qua cửa, vài người bị kẹt lại ở nơi đó.

“Ba giây, hai giây, một giây……”

“Oanh……”

Ánh lửa ngập trời, đá vụn tạc nứt.

Các giáo quan nhìn một màn trước mắt, khóe mắt đều muốn nứt ra.

Đạn đạo hỏa tiễn tinh chuẩn, một phát san phẳng trạm canh gác thành bình địa, chỉ còn dư lại một bức tường vẫn chống được, chính nhờ bức tường kia, đã tranh thủ một sinh cơ cuối cùng cho bọn học sinh.

Thân thể Lưu Dược theo sóng khí bay ra ngoài, đập xuống thật mạnh ở địa phương cách đó mấy chục mét, phun ra một búng máu.

Hắn nhớ rõ, nữ sinh kia đứng ở trước người, ngón trỏ tay phải bay nhanh véo động, làm động tác kỳ quái, trong miệng lẩm bẩm,

“Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn; thể có kim quang, phúc ánh ngô thân; kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân……”.

Trong nháy mắt khi đạn hỏa tiễn rơi xuống đất, một giọng nữ thanh thúy nổ vang ở bên tai, “Cấp tốc nghe lệnh! Đi!”

“Oanh……”

Hắn đã không còn tri giác, những người khác cũng bị sóng khí đánh văng ra ngoài.

Những học sinh ở trung tâm trạm gác bị thương thực nghiêm trọng, có một người không chờ được đội chữa bệnh lại đây, liền mất đi sinh mệnh trẻ tuổi.

Vân Mạt gác bàn tay trái sau người, tay phải chống đỡ vách tường, nuốt xuống một ngụm máu ngọt tanh, đan điền đau lợi hại.

Oanh tạc gần gũi như vậy, đa số người đều không có việc gì, đây là kỳ tích.

Gió cuốn đi giấy vàng vỡ vụn trên mặt đất, ánh sáng công đức vàng óng ánh trong không khí rơi xuống trên người Vân Mạt.

Hoắc Xuyên thấy trạng thái của nàng không đúng, chống chân đi tới, tay nhẹ nhàng đáp ở trên đầu vai nàng hỏi, “Thế nào?”

Hắn căn bản không dùng lực, nhưng Vân Mạt đã theo cái vỗ vai đó ngã xuống.

“Uy! Vân Mạt!”

Hoắc Xuyên hoảng sợ, một phen đỡ lấy eo nàng, không rảnh lo chân mình cũng đang da tróc thịt bong, ôm nàng phóng đi đến chỗ cứu viện.

Bình Luận (0)
Comment