Năm đó lựa chọn Đặc Chiêu của Rechester, một là bởi vì nghèo, vì sinh tồn, hai là đã bỏ lỡ thời gian khảo hạch nhập học bình thường. Chỉ do bất đắc dĩ mà thôi.
Huống hồ, Liên Bang sao sẽ chịu bồi dưỡng loại học sinh có bối cảnh như bọn họ? Chẳng lẽ không sợ phản phệ sao?
Lấy góc độ sau mà phỏng đoán, chỉ sợ là do cần ‘pháo hôi’ đi.
Luôn có địa phương không tiện phái người khác đi làm.
Cho nên, nếu có cơ hội đổi chuyên ngành, thì sao lại không đổi?
Nếu có thể đổi sang hệ chỉ huy, hệ chế tạo vũ khí, hệ thiết kế cơ giáp…… Tấm tắc, giống như nằm mơ.
“Ngươi đừng nghĩ nữa”, Thần sắc Mạc Mặc có chút lạnh, “Ta đã thử qua, chỉ có mấy chuyên ngành râu ria là được, kiểu như chuyên ngành nghệ thuật.”
“Mau xem đi”, Lâm Phàm Thành kinh hô một tiếng, “Giáo võng ra thông tri mới.”
“Thông tri gì?” Hoắc Xuyên thăm dò qua, theo sát “Tê” một tiếng.
“Con bà nó, đây là hạ vốn gốc nha. Toàn bộ học sinh Đặc Chiêu hệ quân sự, chẳng phân biệt lớp nào, mỗi tháng đều có một lần cơ hội huấn luyện cơ giáp……”
“Sách”, miếng mồi này có hơi chút thơm nha.
Cơ giáp thật của quân đội là thứ mà không phải người bình thường có thể tiếp xúc đến.
Số liệu mô phỏng vĩnh viễn không thể ngang bằng với vật thật, cơ hội này đối với Vân Mạt và Tiêu Nam, đối với mộng tưởng tăng tiêu chuẩn khoa học kỹ thuật của Lam Tinh lên của bọn họ mà nói, chính là một dụ hoặc cực lớn.
“Ta đã lập chí chinh chiến tứ phương, sao có thể dễ dàng đổi chuyên ngành được!” Vân Mạt lời lẽ chính đáng nói.
Bốn người:……khẩu khí lớn đến mức dọa ông đây sợ nhảy dựng.
Trường học không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không có cho bọn hắn quá nhiều thời gian giảm xóc, mọi người đã bị tập trung tới trên sân huấn luyện.
Huấn luyện viên mặt lạnh xuất hiện ở trước đài, lời dạo đầu ngắn gọn tổng kết khảo hạch lần này.
“Đối với sự cố lần này, chúng ta thật sự cảm thấy đáng tiếc. Nhưng quá khứ đã qua đi, chúng ta là quân nhân, cần phải kiên định đứng lên đi về phía trước……”
“Thành tích khảo hạch dựa theo biểu hiện các ngươi phát ra, chỉ có hai đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ.” Huấn luyện viên nói.
“A? Cái gì? Cục diện hỗn loạn như vậy, lại có thể có người hoàn thành nhiệm vụ sao? Ai!”
“Ở chỗ này, ta muốn đặc biệt khen ngợi hai đồng học, Vân Mạt cùng Lưu Dược!”
Thanh âm phía dưới có chút khiếp sợ, “Ai cơ?”
“Ta không nghe lầm chứ? Lưu mập mạp?”
“Bọn họ đã làm cái gì?”
Huấn luyện viên gõ mặt bàn một chút, ý bảo an tĩnh, học sinh chậm rãi dừng miệng, chuẩn bị nghe hắn giải thích.
Huấn luyện viên không có nói nhiều, trực tiếp mở màn hình theo dõi ra, trong hình là giao chiến hỗn loạn.
Huấn luyện viên vọt vào tới, Lưu Dược liền làm động tác phất tay, tiểu đội bọn họ rời xa khu vực hỗn chiến, sau đó lại thừa dịp đối phương đang đánh nhau túi bụi, mang theo tiểu đội đục nước béo cò, lục lọi ba lô của các tiểu đội khác, Vân Mạt gần như cũng làm giống như hắn.
Không phải không có những người khác ý đồ làm động tác tương tự, nhưng tốc độ phản ứng cùng thời cơ xuống tay chậm không ít, cuối cùng thành công phá giải mật mã, chỉ có hai đội ngũ này.
“Điểm của những người khác, cũng đã được gửi đi cho các ngươi. Tổng thể tới xem, thành tích lần này, so với ta tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.” Huấn luyện viên nói tiếp.
“Kỳ nghỉ sắp bắt đầu, nhưng các ngươi từ lúc bước chân vào cửa lớn của hệ quân sự, cũng đã trở thành một người quân nhân, kỳ nghỉ? Ta hy vọng ngươi có thể quên nó đi.”
Thanh âm của huấn luyện viên lạnh lẽo, mọi người một trận kêu rên.
“Không phải chứ huấn luyện viên, kỳ nghỉ ba mươi ngày là quy định của pháp luật nha”, có nam sinh đánh bạo hô ra tới.
Huấn luyện viên kia trừng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng xả ra một tia cười, “Ân, ngươi ước chừng sẽ có mười ngày, thời gian khác sẽ được an bài huấn luyện dã ngoại, đứng gác, thực tập, huấn luyện…… Sẽ làm cho kỳ nghỉ của các ngươi, trôi qua thập phần phong phú.”
Lời này vừa thốt ra, bọn học sinh tức khắc suy sụp bả vai, thập phần ủ rũ.
Kỳ nghỉ, về sau còn không bằng ngày thứ bảy sao?
“Rất vui mừng thông tri với các ngươi, lần này, trường học đã tranh thủ cho các ngươi cơ hội thực tập bộ đội dã chiến, dựa theo thành tích, sẽ phái các ngươi đến địa điểm đóng giữ không giống nhau của quân đội, cảm thụ bầu không khí chiến trường một cách gần gũi……”
Lại là một trận kêu rên.
Ai nghe cũng đều đã hiểu, tuy rằng là ở phía sau bộ đội, kia cũng là bộ đội dã chiến, chỉ sợ sai sự lớn nhất trong đó là đi làm giúp việc bếp núc.
Chẳng qua, nghĩ đến có khả năng quan sát tác chiến cơ giáp một cách gần gũi cùng tham dự huấn luyện, cái này làm cho không ít người có chút động tâm, có chút thoải mái.
Đến tột cùng đi nơi nào, là ấn theo thành tích tới phân phối, không ai có dị nghị gì.
“Ngươi đi đâu vậy?” Mạc Mặc đi đến bên cạnh Vân Mạt, lặng lẽ xem trí não của nàng.
“Sân huấn luyện……” sắc mặt Vân Mạt có chút cứng đờ, nàng cảm giác đối phương đang ấp ủ đại chiêu.
Lưu Dược cũng cọ lại đây, vươn trí não, mặt trên cũng là ba chữ cực lớn “Sân huấn luyện!”
Giữa các học sinh truyền lại tin tức rất nhanh, có hưng phấn, có khẩn trương, đều đang thảo luận địa phương mà chính mình muốn đi, cùng với đặc sắc của các đại tinh cầu.
Khi đến sân huấn luyện, chỉ có mười mấy người.
Dựa theo địa điểm chỉ thị đi đến, lúc sau mới phát hiện, là một hình thức huấn luyện phong bế.
Chẳng qua, ngoại trừ thiết bị huấn luyện hằng ngày, tựa hồ còn có một sân khấu cực lớn.
“Huấn luyện viên đây là muốn làm gì?” Bọn học sinh khe khẽ nói nhỏ.
“Không biết, ta có loại dự cảm xấu”, Lưu Dược sờ sờ cánh tay.
Trần Bình cũng ở bên trong nhóm mười lăm cá nhân này, nghe Lưu Dược nói xong, không nhịn được nhìn hắn, “Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến điềm xấu?”
Lưu Dược:……
Không cho bọn họ quá nhiều thời gian trêu chọc, huấn luyện viên vung tay lên, tập huấn bắt đầu.
Huấn luyện thực bình thường, hơn nữa cường độ không lớn, thậm chí còn không bằng một phần ba ngày thường.
Kéo cử tạ, hít đất, chạy bộ……Trong hồ lô của huấn luyện viên đang muốn làm cái gì?
Lưu Dược nằm ở bên cạnh Vân Mạt, đôi tay đẩy tạ lên trên, một bên cử một bên nói chuyện, “Ta sao cứ cảm thấy không đúng vậy?”
“Ừ”, cường độ này Vân Mạt đúng lúc có thể chống đỡ được, nhưng làm lên cũng không phải dễ dàng như vậy.
“Huấn luyện viên rốt cuộc muốn làm gì?”
Những lời này của hắn vừa rơi xuống, trên sân khấu lớn kia bắt đầu biểu diễn tiết mục.
“Phốc……”
Phương tiện giải trí của tinh tế làm quả thật đúng chỗ. Sân khấu kia tuy rằng là ở phía trước, nhưng đỉnh đầu cùng chung quanh đều có hình ảnh phóng ra. Căn bản chính là hài kịch.
Có vài nam sinh vừa xem vừa tập luyện, cười đến co giật.
Thẳng đến khi một nam tử ngăm đen, vai trần đeo cà vạt xuất hiện ở trên đài, Lưu Dược là thật không nín được, phụt cười thành tiếng.
Theo sát chính là âm thanh kêu đau do tạ từ giữa không trung rơi xuống, đập trúng bụng.
“Mẹ kiếp, huấn luyện viên muốn làm gì, muốn ta cười chết sao?”
Trong phòng chỉ có mười mấy người bọn họ, thần sắc mọi người sung sướng, một bên nói chuyện phiếm một bên trêu chọc.
Mười lăm phút sau, màn che rơi xuống, ánh đèn vụt tắt…… Có làn khói vô hình từ chung quanh tản ra.
Vân Mạt lộc cộc xoay người ngồi dậy, đẩy Lưu Dược một phen, “Đi mau!”
Lưu Dược đã sớm phản ứng lại đây, hai người trước tiên phóng đi mở cửa.
Nhưng cửa đã gắt gao đóng chặt, không chút sứt mẻ, mùi lạ trong không khí càng ngày càng nồng đậm, đôi mắt có chút cảm giác chua xót, không biết bên trong là cái gì!
“Huấn luyện viên cũng quá độc ác đi, cố ý làm chúng ta thả lỏng cảnh giác!”
Mười mấy người vừa kêu vừa đi tìm công cụ, ý đồ đập vỡ cửa sổ chạy ra ngoài.
“Đã hiểu tiết mục vừa rồi chưa?” Vân Mạt hướng Lưu Dược nhỏ giọng hỏi.
“Đã hiểu.”
“Ta nói, ngươi tính!” Vân Mạt nói cực nhanh.
“Được”, Lưu Dược theo tiếng.
“Bài hát đầu tiên, câu thứ ba lặp lại ba lần……”
“Người đeo cà vạt, ở trên ngực của chính mình gõ mật mã Small……”
……
Lưu Dược thở phào một hơi, “Phòng số 3, két sắt số 7, mật mã 156328, thuốc giải độc hóa học TTDJ, giải quyết vấn đề khí độc trước đã. Sau khi giải quyết khí độc, phía sau tủ số 7 có đường ra……”
Năm phút sau……
Vân Mạt cùng Lưu Dược xuất hiện ở trên một cái hành lang, trong nhóm học sinh cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
“Bốp bốp bốp……” tiếng vỗ tay của Ngô huấn luyện viên vang lên.
“Hai người các ngươi thực không tồi, có một nhiệm vụ giao cho các ngươi, đi theo ta”.
Khóe miệng Vân Mạt run rẩy, động can qua lớn như vậy, sợ là không phải nhiệm vụ đơn giản đi.